Viên Minh nhổ tận hai cái nanh của hung thú lợn lòi ra, sau đó dùng dây thừng bện từ vỏ cây buộc chặt lại, dự định mang đến Cáp Mô cốc đổi lấy ít đồ.
Có điều trước lúc đó, tất nhiên không thể lãng phí con lợn lòi to béo này, đem tế ngũ tạng miếu là vừa đẹp.
- Giải thích "ngũ tạng miếu" nghĩa là cái dạ dày. Hết giải thích.
Nhưng khi Viên Minh chuẩn bị lột da con lợn lòi, từ bốn phía chợt có tiếng bước chân truyền tới, hắn lập tức nắm chặt cây cốt thương, cảnh giác nhìn khắp xung quanh.
Sau một khắc, bốn bóng người từ trong rừng nhảy ra, vây quanh người Viên Minh.
“Mấy vị bằng hữu Thanh Lang bang, đột nhiên lao ra như thế là định làm gì?” Viên Minh quan sát mấy gã này xong, khẽ nhíu mày, chất vấn.
“Sao thế tiểu tử, lần này không định chạy?” Tên thủ lĩnh đám này cười nhạo một tiếng. Gã thủ lĩnh này là một hán tử thô kệch, dáng lùn, thân mặc áo da sói thô ráp, làn da ngăm đen đỏ au, nhìn bộ dạng hẳn trước kia là dã nhân.
Viên Minh lúc trước đã từng va chạm với đám này mấy lần, nói chính xác là mấy tên này khi trước ba lần bảy lượt mưu tính vây giết Viên Minh, chỉ có điều Viên Minh vô cùng cơ cảnh, khiến bọn chúng chưa kịp tới bao vây thì Viên Minh đã trốn thoát.
Lần này vất vả lắm mới vây được hắn, bọn chúng làm sao có thể dễ dàng buông tha?
Viên Minh vốn không có thiện cảm với đám này, trước giờ luôn là có thể trốn thì trốn, nhưng hôm nay xem ra là không thoát được rồi.
“Bớt nói nhảm, giao hai cái nanh lợn lòi cùng huyết thực trong túi trữ máu của ngươi ra đây, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.” Hán tử cầm đầu hăm dọa.
Thực lực, nhân số bọn chúng chiếm ưu thế tuyệt đối, nên cơ bản không để Viên Minh vào mắt.
Viên Minh thầm thở dài một hơi, tự biết bữa thịt lợn rừng này e là ăn không được, không khỏi cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Có điều hắn cũng không hề sợ hãi, bởi trong đám này, tên hán tử lùn cầm đầu miễn cưỡng tính là Luyện Khí tầng một, còn ba tên đi theo đều chưa tới Luyện Khí tầng một, dù chúng có liên thủ thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hắn cột chặt hai cái nanh lợn lòi, xong bình tĩnh buộc chéo sau lưng, đưa tay vuốt ve cây đoản thương kia.
Động tác này với đám người Thanh Lang bang mà nói, hiển nhiên là tuyên bố không chịu giao nanh thú ra, tức thì, bọn chúng nhao nhao trùm Phi Mao thú bì lên đầu, thi triển Phi Mao thuật để hóa thú.
Nhưng đúng lúc này, Viên Minh vừa mới cột chắc nanh thú xong, đột nhiên không dấu hiệu báo trước nào bạo khởi, cánh tay đang cầm cốt thương lần nữa tụ lực đánh một kích, ném thẳng về phía trước người dã nhân cầm đầu kia.
Gã kia thấy thế kinh hãi, tựa như không nghĩ Viên Minh lại dám ra tay với gã, giờ muốn thi triển Phi Mao thuật đã không kịp, chỉ chớp mắt đã thấy đoản thương mang theo tiếng gió rít bay tới ngay trước ngực.
Một tiếng ‘rầm’ trầm thấp vang lên.
Gã bị trúng một đòn nặng, cơ thể bị đẩy văng ra sau rồi nặng nề đập lên một gốc cây cổ thụ, tức thì miệng ói máu tươi, người ngã vật ra đất.
Mấy tên kia thấy thế, vội vàng thi triển Phi Mao thuật.
Có điều trong lúc bọn chúng còn đang chuẩn bị, Viên Minh đã nhảy vọt tới, rơi lên trên người hán tử lùn.
Hắn nhặt cây cốt thương lên, dí mũi thương vào cổ gã rồi nói:
“Nếu ta muốn giết người, mới rồi thứ bắn về phía ngươi là mũi thương chứ không phải cán thương. Lần này giữ lại cái mạng chó của ngươi, là để ngươi về nói bang chủ của các ngươi, ta chỉ muốn an ổn săn thú, đừng có trêu chọc ta!”
Lúc nói câu sau, Viên Minh cố tình đẩy cao giọng lên, thể hiện ý cảnh cáo rõ ràng.
Gã kia bị dọa cho gật đầu như bổ củi, toan lên tiếng trả lời nhưng trong họng toàn là máu tươi, nói gì cũng không ra tiếng.
“Hình như hạ thủ hơi nặng.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, xong liền xách cốt thương rời đi.
Đợi khi Viên Minh đã đi xa, gã hán tử lùn mới ra sức nhổ hết máu tươi trong miệng ra, xong mới nói một câu tràn đầy oán giận bằng giọng vẫn còn khàn khàn: “Tiểu tử ngươi dám thừa lúc ta không chuẩn bị mà đánh lén… Không sớm thì muộn, ta nhất định giết chết ngươi.”
Mấy gã đi theo nghe thế, chỉ yên lặng không dám tiếp lời.
“Ba tên phế vật các ngươi, chẳng được tích sự gì! Phạt tăng gấp đôi lượng huyết thực cần nộp cho bang tháng này. Trong ba ngày, mặc kệ các người dùng cách gì, phải giao cho ta!” Nói một câu ác độc xong, hán tử lùn nhìn về phía ba gã đàn em, lập tức cảm thấy càng tức giận hơn.
“Trát Cáp lão đại thủ hạ lưu tình!”
“Mỗi tháng chỉ mỗi phần nộp cho tông môn với trong bang đã thở không nổi rồi!”
“Đúng vậy ạ, chỉ mấy ngày nữa là tới hạn phải nộp lên tông môn, trong ba ngày lại muốn thu thập cơ bản không thể kịp! Bên tông môn mà nộp không đủ thì chỉ có con đường chết.”
Ba người nghe xong lời của hán tử lùn, lập tức tái mặt, cuống cuồng quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, liên tục cầu xin tha thứ.
Lấy thực lực bọn họ, mỗi tháng tự mình đi săn thú để kiếm năm phần huyết thực nộp lên tông môn vốn là chuyện rất khó khăn, thỉnh thoảng còn bị người khác cướp bóc, bất đắc dĩ mới gia nhập Thanh Lang bang, một mặt là từ đó có thể có được chỗ dựa, mặt khác là có thể ỷ đông hiếp yếu, đi cướp của người khác.
Đương nhiên, Thanh Lang bang không nuôi phế vật nên cũng yêu cầu thành viên mỗi tháng phải nộp lên một số lượng huyết thực nhất định, vô hình trùng càng tăng thêm áp lực cho thành viên.
“Chỉ ba ngày! Giao không đủ, các ngươi tự biết hậu quả!”
Nghe những lợi cầu xin của bọn họ, hán tử lùn không có chút thương hại nào, một bụng tức giận của gã, cũng phải tìm chỗ xả mới được.
Thấy mình dập chảy máu đầu mà tên hán tử lùn này vẫn không hề động lòng, ba người đang quỳ dưới đất hiểu nói gì cuối cùng cũng vô dụng, liền đứng lên.
Vẻ lo âu trên mặt bọn họ dần dần chuyển sang bình tĩnh, cuối cũng biến thành lạnh lùng. Ba người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau bước tới vây quanh hán tử lùn.
Hán tử lùn vốn còn đang chửi rủa không ngơi mồm, phải tới khi ba người kia đè vai gã xuống, gã mới ý thức được có gì đó không đúng, run giọng dò hỏi: “Các ngươi…Các ngươi muốn làm gì? Không muốn sống à!”
“Đều là do người ép, đừng trách chúng ta.”
Rất nhanh, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, nhưng cũng rất nhanh bị người bịt lại, biến thành tiếng kêu rên khe khẽ.
Trong rừng, tại một mảnh quần cư doanh địa, có không ít những căn nhà gỗ màu xanh nâu, cao thấp không đều, nằm ngang trên những cây đại thụ. Mọi gian nhà đều được dựng bằng cách đóng đinh ghép những miếng gỗ lại làm tường, dùng cành cây khổng lồ làm nền móng,.
Ở dưới mặt đất, chỉ thấy có mấy cái bếp lò đơn giản được tạo ra bằng cách xếp mấy khối đá lại với nhau, trong bếp có tro than ủ lửa đỏ, bốc lên sóng nhiệt lờ mờ.
Trong những bếp này, có một bếp đang nổi lửa, bên trên đặt một cái nồi đá cực lớn, nước dùng trong nồi sôi ùng ục, tỏa ra mùi thịt nồng đậm.
Hơn mười đại hạn vạm vỡ, da ngăm đem đang đứng vây quanh bếp lửa này.
Mấy người này hầu như ai cũng ở trần, hông quấn nửa bộ da thú, trong đó chủ yếu là da sói xanh và báo đen, phần da mặt, đầu thú được treo thõng sau thắt lưng. Hiển nhiên, mấy người này đều là Phi Mao thú nô.
Lúc này, bên ngoài doanh địa có ba bóng người đang hớt ha hớt hải chạy trở về, rồi đi thẳng tới bên cạnh đống lửa, hướng về một người ngồi ở chính giữa rồi quỳ sụp xuống.
Ba người dập đầu sát đất, cơ bản không dám ngẩng đầu nhìn lên.
“Ô Bảo…bang chủ, Trát Cáp…Trát Cáp chết rồi.” Một tên trong đó run giọng, lắp bắp bẩm báo.
Người ngồi chính giữa kia, mái tóc đen rối tung, hai mắt sắc như đao, sống mũi cao thẳng, chóp mũi cong như mỏ ưng, trên mặt có ba vết sẹo dài kéo dài gần hết khuôn mặt, dung mạo nhìn qua thì hung tợn, nhìn lại thì độc ác.
“Dám giết người Thanh Lang bang chúng ta, là người của thế lực nào?’ Ô Bảo nghe thế liền ngừng ăn thịt, hỏi.
“Không phải thế lực nào, tiểu tử đó hình như là người Trung Nguyên, trước giờ luôn độc lai độc vãng. Trát Cáp theo dõi hắn từ lâu, mấy lần bao vây trước đều để hắn chuồn mất, lần này vất vả lắm mới chặn được thì lại bị hắn phản sát.” Người kia ổn định cảm xúc, xong liền lôi lý do đã được chuẩn bị trước ra nói một lèo.
Ô Bảo nghe thế liền nhướng mày, đứng dậy, ném cục xương trong tay vào trong nồi đá, chất vấn:
“Bốn người các ngươi đánh một người, Trát Cáp còn bị hắn giết ngược? Tên đó thực lực thế nào?”
“Không…không rõ lắm, đối phương chỉ dùng một chiều, Trát Cáp lập tức mất mạng…”
“Một tên độc lai độc vang giờ cũng dám tùy tiện giết người Thanh Lang bang ta, xem ra Thanh Lang bang ta gần đây làm việc nhẹ nhàng quá, để cho bọn họ nghĩ chúng ta dễ bắt nạt.” Ô Bảo đảo mắt nhìn mấy người xung quanh rồi chậm rãi nói.
Mấy người vừa mới về gấp, nghe thế bị dọa cho vội vàng cúi đầu, không dám đáp lời.
“Bang chủ, cả gan giết người Thanh Lang bang chúng ta, không thể tha thứ. Ta nguyện dẫn người đuổi theo, nhất định không để hắn chạy thoát nữa. Nếu không mang được đầu của hắn quay về, ta liền đưa đầu tới gặp.” Lúc này, một đại hán đầu trọc bên cạnh Ô Bảo bước tới trước, vỗ vỗ ngực, trầm giọng nói.
“Bang chủ, ta có một cách nhìn khác, không biết có nên nói hay không?” Ngay tiếp đó, đột nhiên có một tên từ trong đám người đi ra, mở miệng đề xuất.
Gã đại hán trọc đầu nghe thế, quay đầu nhìn sang phía người kia, trong mắt lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
“Ô Lỗ, ngươi mới đến Thanh Lang bang được mấy ngày? Nơi này từ lúc nào có chỗ cho ngươi nói chuyện?” Đại hán trọc đầu quở trách.
Ô Lỗ nghe vậy, cũng không lên tiếng phản đối, chỉ không chớp mắt nhìn Ô Bảo.
“Ba Âm, người chớ vội, nghe chút xem hắn nói sao.” Ô Bảo lên tiếng phân định.
Gã đại hán trọc đầu nghe xong, dù bất mãn cũng chỉ có thể nhịn xuống, đưa mắt nhìn Ô Lỗ.
“Bang chủ, nếu ta đoán không sai thì người Trung Nguyên kia hẳn là Viên Minh.” Ô Lỗ nói.
“Ngươi biết?” Ô Bảo cau mày, hỏi.
“Người này trở thành Phi Mao thú nô cùng đợt với ta, là một hảo thủ. Có thể giết Trát Cáp có tu vi Luyện Khí tầng một, ta nghĩ thực lực của hắn e rằng đã tiếp cận tầng hai, so với việc tốn công phí sức đuổi giết hắn, chi bằng lôi kéo về đây, biến hắn thành người của chúng ta.” Ô Lỗ gật nhẹ đầu, đáp.
Nghe mấy câu của Ô Lỗ, thần sắc cả đám có chút thay đổi.
Một gia hỏa mới trở thành Phi Mao thú nô chưa được bao lâu, lại có thể sắp tu đến Luyện Khí tầng hai? Ngay trong số bọn họ, đa số là những người đã tu hành mấy năm rồi mà vẫn như cũ, ngay cả Luyện Khí tầng một còn chưa đạt được.
Cả Thanh Lang bang, e là cũng chỉ có hai người là bang chủ Ô Bảo và phó bang chủ Ba Âm mới có thể vững vàng áp đảo hắn.
So ra, Viên Minh có thể xem như là một gia hỏa cực kỳ xuất chúng.
“Không được, hắn giết người của chúng ta, không thể để lại, nếu không để chuyện này truyền ra ngoài, Thanh Lang bang chúng ta làm sao đứng vững ở Thập Vạn Đại Sơn!” Ba Âm lập tức phản đối.
“Ba Âm phó bang chủ, ta chắc ngày cũng có thể hiểu được, mười Trát Cáp so ra vẫn kém một Viên Minh, nếu chúng ta có thể thu phục hắn, lợi ích nhất định hơn việc giết hắn nhiều.” Ô Lỗ nhìn về phía đại hán trọc đầu, phản bác.
Ô Bảo trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta sẽ cho hắn một cơ hội. Những chuyện còn lại giao cho ngươi, Ô Lỗ.”
“Ta lập tức đi lo chuyện này.” Ô Lỗ ôm quyền, đáp.