Chương 32: Săn mật

Tiên Giả

Vong Ngữ 27-12-2023 13:44:18

Ban đêm. Trong một địa động kín đáo, ánh đèn leo lét lúc tỏ lúc mờ. Viên Minh khoanh chân ngồi trong địa động, trước người có một khối đá với một vết lõm do người khoét ra, trong vết lõm được đổ đầy mỡ trăn dùng như dầu đèn, thắp lên ánh lửa soi tỏ gian địa động, chút khói dầu bốc lên, tỏa ra mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. Viên Minh bưng một quyển sách bìa xanh trên tay, chăm chú đọc. “Bảo sao Triệu Đồng cần da mặt Nhân Diện Quỷ Chu, hóa ra mặt nạ Thiên Cơ nào hữu dụng như vậy, lại có thể biến ra cả ngàn khuôn mặt, không phải tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên thì không thể phát giác.” Viên Minh tấm tắc nói. Trong khoảng thời gian này, Viên Minh đã hiểu rõ hơn về chuyện tu hành, cũng dần dần biết thêm được nhiều thứ, tỉ như sau Luyện Khí kỳ, còn có Trúc Cơ kỳ, sau Trúc Cơ kỳ chính là Kết Đan kỳ, tiếp đó là cảnh giới như thần tiên, Nguyên Anh kỳ. Có điều, ngoài Luyện Khí kỳ ra thì mấy cảnh giới phía sau, hắn cũng chỉ biết tên gọi, còn rốt cuộc có gì khác biệt thì hắn vẫn rất mù mờ. Một lát sau, hắn khép cuốn Thường Loại Hung Thú Đồ Giám lại, yên lặng hồi tưởng một ít kiến thức về hung thú trên sách, thầm ghi khắc trong đầu. “Bị kẹt tại bình cảnh Luyện Khí tầng hai này đã lâu mà chưa thể tinh tiến, cũng không biết thứ này có tác dụng không đây.” Viên Minh cất sách đi, bưng gốc Nhục linh chi to bằn bàn tay kia lên, lẩm bẩm tự nói. Bách Thảo Tập có ghi, Nhục linh chi mười năm tuổi trở lên có thể sinh bạch cốt, khứ hủ nhục, trên trăm năm tuổi, có thể để người chết sống lại, tăng cường khí huyết, hỗ trợ tu hành, phối hợp cùng Phục Linh thảo, Xích Hoàng tinh, Ngũ Gia linh và một số loại thuốc có thể luyện thành Linh Chi đan, công hiệu có thể tăng gấp bội. Nhìn gốc linh chi trên tay hắn, hẳn là linh dược trên trăm năm tuổi, đáng tiếc Viên Minh tự nhiên chẳng có cách nào kiếm người giúp hắn luyện chế nó thành đan dược, một khi lấy ra, chỉ e sẽ còn mang đến tai họa cho bản thân. Dù sao, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. - Giải thích câu "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" nghĩa là kẻ thường dân vốn không có tội, vì mang ngọc bích mà có tội. Tục ngữ Trung Quốc chỉ tiền bạc, tài năng mà để lộ sẽ dễ kéo tai họa tới. Câu này vốn có nguồn gốc từ cuốn Tả Truyện, Hoàn Công Thập Niên, trong đó ghi lại Ngu Thúc có viên ngọc quý, Ngu Công thích lắm nên sai người tới cầu, nhưng Ngu Thúc không chịu cho. Sau này Ngu Thúc lại hối hận mà rằng: "Tục ngữ đã nói 'Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai vạ vào mình.'" Sau đem hiến cho Ngu Công. Ngu Công có ngọc rồi, lại nghe rằng Ngu Thúc còn thanh bảo kiếm, tiếp tục sai người đến cầu. Ngu Thúc cả giận, mắng: "Ngu Công muốn hết thứ này tới thứ khác, đúng là người lòng tham vô đáy, mà đã là người lòng tham vô đáy, sau này ắt hại tới ta." Nói đoạn, đem quân đi đánh Ngu Công. Ngu Công thua trận, phải chạy ra đất Cung Trì. Hết giải thích. “Chỉ có thể ăn sống, dẫu sao cũng tốt hơn không ăn.” Viên Minh thở dài, tự nói. Dứt lời, hắn khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh hô hấp một chút, rồi bắt đầu yên lặng vận chuyển tầng thứ hai công pháp Cửu Nguyên Quyết, điều động pháp lực trong đan điền chạy từng chu thiên. Đợi đến khi khí huyết toàn thân được điều động, Viên Minh từ từ mở hai mắt ra, cầm Nhục linh chi lên, cắn một miếng. Gốc linh chi sờ tới sờ lui vẫn cho cảm nhận như cầm thịt này, khi cắn vào lại khiến người ta cảm thấy như gặm gỗ, đồng thời một loại hương vị đắng chát lan tràn khắp khoang miệng, khiến hắn bất giác trợn tròn hai mắt. “Khó nuốt quá.” Viên Minh thầm mắng, song cũng không phun ra mà cố chịu cảm giác muốn buồn nôn, tiếp tục nhai nuốt. Chỉ sau chốc lát, Viên Minh đã nuốt toàn bộ gốc Nhục linh chi vào trong bụng. Kế tiếp, hắn lập tức bắt đầu thử vận hành tầng ba công pháp Cửu Nguyên Quyết, đồng thời cẩn thận cảm nhận biến hóa của bản thân. Nhưng khiến hắn thất vọng là, tầng ba công pháp Cửu Nguyên Quyết vừa vận chuyển, loại cảm giác ngưng trệ khốn đốn kia lại kéo tới, pháp lực vận hành tựa như gặp một bức tường cao, bị chặn đứng không cách nào vượt qua. “Không được sao?” Viên Minh thầm than. Quả nhiên, dù có là thiên tài địa bảo linh dược thì cũng cần đặc biệt luyện chế, rồi mới có thể phát huy công hiệu bên trong. Nhưng đúng lúc này, Viên Minh đột nhiên nhướng mày, đặt hai tay vào chỗ bụng dưới. Ngay sau đó, một luồng nhiệt từ vị trí đan điền của hắn bốc lên, nhưng là có một cái lò sưởi được đặt ở đó vậy. Giữa lúc Viên Minh đang kinh ngạc, hắn bỗng cảm thấy nhiệt độ luồng nhiệt lưu kia thình lình tăng nhanh, cảm giác âm ấm lúc đầu nhanh chóng trở thành nóng rực. Hắn chỉ cảm thấy lò sưởi trong bụng mình như đổ lửa tràn lan ra ngoài, đốt cho bụng khô, đau nhức. Viên Minh thầm hoảng hốt, vội vàng cởi áo, để trần phần ngực bụng. Nhưng cách này vẫn như cũ, không thể triệt tiêu cỗ nhiệt kình kia, da bụng hắn trở nên đỏ bừng, đồng thời bắt đầu chậm rãi lan tràn tới háng và ngực. Viên Minh cuống quýt cởi hết quần áo trên người ra, để cả người trần trụi ngồi dưới đất, lúc này mới cảm giác đỡ hơn một chút. Nhưng cảm giác thả lỏng này không duy trì được bao lâu, hắn đã lần nữa bị cảm giác khô nóng nuốt chửng, làn da trên dưới khắp người cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, trông như tôm luộc vậy. Viên Minh thậm chí thổi tắt luôn cả ngọn đèn nhỏ trước mắt, nhưng vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm thần bất ổn, trái tim trong ngực đập thùm thùm như trống trận. Cùng lúc này, hắn còn cảm giác được pháp lực trong đan điền dường như hơi xao động, bắt đầu trở nên mất khống chế đâm loạn vào kinh mạch, làm kinh mạch khắp ngươi đau đớn như bị kim châm. Hắn tu luyện trước nay chưa từng gặp tình huống tương tự nên không khỏi có phần hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, hắn cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, bắt đầu vận chuyển công pháp Cửu Nguyên Quyết, hòng sắp xếp và dẫn dắt những pháp lực kia quay trở về đan điền. Thử xong, hắn lập tức phát hiện pháp lực của mình còn chưa mất khống chế, vẫn nghe theo sự điều khiển của hắn, chỉ là tốc độ vận chuyển tăng nhanh, trở nên hăng hái mạnh mẽ hơn. Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh liền có một loại cảm giác đốn ngộ như thể hồ quán đỉnh. Hắn vội vàng thầm niệm khẩu quyết tầng ba công pháp Cửu Nguyên Quyết, chiếu y theo phương pháp tu hành, dẫn dắt pháp lực trong kinh mạch lưu chuyển, một lần nữa thử nghiệm đột phá tầng ba Luyện Khí. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Viên Minh đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt sáng ngời. Lúc trước làm thế nào cũng không xông phá bình cảnh được, thế mà lần này lại dễ dàng thông qua. Nháy mắt tiếp theo, pháp lực trong đan điền hắn tăng vọt, tốc độ lưu chuyển cũng theo đó tăng lên, thời gian vận hành một chu thiên giảm đi một nửa, hiệu suất tu hành tăng vọt. Viên Minh quên mình vận chuyển công pháp, từng chu thiên vận hành nối tiếp nhau khiến trên dưới cả người hắn đầm đìa mồ hôi, đỉnh đầu lờ mờ thấy có hơi nước màu trắng bốc lên. Cảm giác khô nóng trong người theo đó bắt đầu thu lại, màu đỏ trên da khắp người cũng dần tan đi, pháp lực vận chuyển trong người từ từ trở nên bình ổn, đồng thời pháp lực tồn trữ trong đan điền lại tăng lên rất nhiều. Qua mấy canh giờ, Viên Minh chậm rãi mở mắt ra, mặt hiện lên vẻ mừng rỡ. Dưới sự thúc đẩy của dược lực từ gốc Nhục linh chi, hắn cuối cũng đã đột phá, tiến cấp lên tầng ba Luyện Khí kỳ. Dù vui mừng quá đỗi, Viên Minh không có ngừng tu luyện, trái lại tiếp tục khoanh chân tĩnh tọa, tận lực củng cố cảnh giới của mình. Nửa tháng sau. Trong mảnh rừng cạnh một khe suối, một bóng người thoăn thoắt di chuyển, trên người hắn phủ một tấm da vượn trắng, trong tay cầm một thành cổ kiếm bằng đồng thau, người này hiển nhiên là Viên Minh. Giờ phút này, hắn vẫn chưa thi triển Phi Mao thuật, chỉ dùng hình dạng con người sải bước chạy như điên, thế mà tốc độ lại không hề chậm. Sau lưng hắn, cây cối trong rừng không ngừng đổ rạp, tiếng va đập nối nhau vang lên. Trong bụi đất quay cuồng, một con trăn rừng dài tới bảy trượng, người to như thùng nước, đang nhanh chóng lắc lư thân mình, bất chấp va đập vào cây rừng đuổi theo Viên Minh. Con trăn này có hai mắt màu hổ phách, miệng như chậu máu với hai bộ răng nanh trên dưới sắc nhọn, một cái lưỡi đỏ tươi dài chừng sáu thường ngo nguẩy thò ra. Viên Minh vừa chạy như điên, vừa quay đầu nhìn quanh, khi thấy con trăn càng đuổi càng gần, hắn đột nhiên tăng tốc lực, tiếp đó bất ngờ bật người vọt lên, nhảy phắt một cái ra xa hơn bảy, tám trượng. Trăn rừng thấy thế, liền cắm đầu lao về trước, kéo thân thể lướt thẳng lên, tiếp tục truy đuổi Viên Minh. Viên Minh ở giữa không trung, duỗi tay tóm một dây mây rủ xuống bên cạnh rồi giật phắt, tức thì một cái bẫy chế từ dây mây từ hai bên người nhanh chóng co lại. Con trăn phi hơn nửa người vào cái thòng lọng bằng dây mây, chưa kịp thoát thân thì dây mây đã xiết chặt nó lại, treo nó lơ lửng giữa không trung. Nó không ngừng giãy giụa, kéo cho dây mây lần cành cây to lớn phía trên cùng lắc lư dữ dội, mắt thấy chỉ chớp mắt nữa thôi sẽ gãy đứt. Nhưng đúng lúc này, Viên Minh đã vòng trở lại, nhảy lên cao, đồng thời hai tay nắm chặt Thanh Ngư kiếm, bổ cực nhanh xuống đầu con trăn rừng. Ngay thời khắc con trăn sắp bị một kiếm lấy mạng, cái lưỡi dài sáu thước của nó bất thình lình cuộn một vòng, thành công phản kích trói Viên Minh lại. Cành cây đa già không chịu nổi trọng lượng của con trăn, ầm ầm gãy xuống. Lưỡi con trăn cuốn thêm một vòng, lập tức kéo Viên Minh vào gần thêm một quãng, rồi nhanh như cắt nuốt hắn vào trong miệng. Viên Minh còn chưa kịp phải ứng, không gian trước mắt đã tối sầm, nửa phần trên người bị con trăn nuốt, tiến vào trong một khoang trống dính đầy dịch nhầy nhớp nháp. Trăn rừng gập xương quai hàm trên dưới lại tạo ra sức ép cực lớn, hòng ép cho xương cốt Viên Minh vỡ vụn. Viên Minh lập tức cảm thấy xương ngực, xương sườn bị một lực lớn đè ép, cả người hô hấp khó khăn, cộng thêm mùi vị tanh hôi trong bụng con trăn không ngừng xộc lên, khiến hắn quả thực muốn ngạt thở ngất đi. Ngay khi cơ miệng con trăn khẽ động, toan từ từ nuốt Viên Minh vào trong bụng, chỗ bụng dưới của nó đột nhiên có một tia sáng màu xanh đậm lóe lên, nhìn kỹ thì đó là mũi kiếm tỏa hào quang màu xanh bất ngờ đâm thủng lớp da trăn, xuyên từ trong ra ngoài. Ngay tiếp đó, theo nhịp nhúc nhích không ngừng của cơ khoang miệng con trăn, thân thể Viên Minh cũng chậm rãi xâm nhập vào bụng nó, Thanh Ngư kiếm cũng theo đó xé rách da bụng trăn, vạch ra một lỗ hổng khổng lồ. Viên Minh người đầy dịch nhầy chui từ miệng vết thương ở bụng con trăn ra, một tay cầm Thanh Ngư kiếm, tay kia nắm một túi thịt màu xanh sẫm to như quả đu đủ. Đây là mật trăn rừng, nếu không tính thú huyết, thì đây chính là thứ đáng giá nhất trên người nó, cũng là thứ mà Triệu Đồng từng cố ý nhắc đến, hy vọng Viên Minh có thể mang về cho y. Viên Minh lúc trước đã từng đánh chết ba con trăn khác, có điều mỗi lần chờ giết xong, khi mổ bụng chúng ra thì túi mật đã vỡ tung tóe, mật trăn xanh đen ăn mòn làm ổ bụng lộn tùng phèo. Hắn ban đầu còn tưởng là trong lúc giao chiến vô tình đánh vỡ, về sau mới phát hiện ra trăn từng lúc sắp bị giết, không muốn cho kẻ săn giết lấy mật mình nên tự làm vỡ. Cùng đường bí lối, hắn mới chọn cách cho trăn nuốt vào trong bụng, ở trong bụng nó thu lấy túi mật rồi chui ra. Trăn rừng bị lấy mất túi mật cũng không chết ngay. Nó không ngừng lăn lộn, xoay động thân thể, quất đuôi tứ tung hòng phản kích trước lúc chết, nhưng cuối cùng là vô ích. Viên Minh lấy túi trữ máu ra thu thú huyết, xong liền xách kiếm đi tới bờ sông, tính tắm rửa sạch sẽ những thứ dơ bẩn bám trên người. Hắn vừa đi tới mép nước, còn chưa kịp vục mặt xuống thì chợt thấy bóng mình dưới nước có phần cổ quái, khi đang định xem kỹ lại, bỗng giật thót người. Gương mặt hắn ở dưới nước lại đột nhiên vặn vẹo, biến thành một bộ mặt rắn vô cùng dữ tợn.