Chương 19: Sơ thí phong mang

Tiên Giả

Vong Ngữ 27-12-2023 13:44:17

Viên Minh nhìn Ô Lỗ dần tới gần, vô thức nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra. Chỉ thấy mấy chỗ bả vai, ngực, tay Ô Lỗ, chỗ nào cũng có vết thương, thậm chí có mấy chỗ vẫn còn máu đang thấm ra ngoài, tựa hồ mới ngay đây đã phải trải qua một trận chiến kịch liệt, trông ra có chút chật vật. Lại nói tiếp, cũng không biết Ô Lỗ này có cơ duyên đặc biệt gì, dù còn cách tầng một Luyện Khí kỳ một chút, nhưng tổng thể tốc độ tu luyện không kém hắn. Hơn nữa, bản thể miếng da thú mà Ô Lỗ sở hữu là hổ vằn, luận về tổng thể khả năng chiến đấu thì hơn xa vượn trắng, ứng phó với một hung thú bậc thấp hắn là không tốn chút sức nào mới đúng, không biết rốt cuộc đã gặp cái gì. “Hô Hỏa trưởng lão, tại hạ tới chậm, đây là tinh huyết hung thú tháng này.” Ô Lỗ dừng bước trước mặt Hô Hỏa trưởng lão, cầm túi trữ máu đưa tới. Hô Hỏa trưởng lão tựa như không thấy bộ dạng thê thảm của Ô Lỗ, lạnh nhạt thú năm phần tinh huyết của gã, ném hai phần thuốc giải xong liền gọi con ưng lớn ra rồi rời đi. Sau khi ăn thuốc giải vào, Viên Minh không tiếp tục ở lại, toan quay người rời đi. “Viên huynh, chờ một chút, không biết trong tay người còn loại cao thảo dược trị thương kia không?” Ô Lỗ đột nhiên gọi Viên Minh lại. “Còn một ống.” Viên Minh dừng bước, đáp. “Thật tốt quá, có thể bán cho ta không? Ta đổi ống Nhuyễn Cốt độc dịch này với ngươi.” Ô Lỗ lộ vẻ vui mừng, lấy ra một ống trúc có phần nắp ống được bịt kín bằng da thú. “Có thể.” Viên Minh lấy một ống trúc từ ngực áo ra, ném tới. “Đa tạ.” Ô Lỗ vội vàng tiếp lấy rồi đưa ống trúc trong tay qua. Viên Minh kéo nắp ống trúc ra, chỉ thấy bên trong có hơn nửa ống dịch lỏng sền sệt màu tím đen. Từ sau vụ cứu trợ lần trước, quan hệ giữa hai người kéo gần lại nhiều, hai bên cũng trao đổi với nhau nhiều hơn một chút. Ô Lỗ tự xưng xuất thân từ một tộc nhỏ tại Nam Cương, biết luyện chế một ít thứ kịch độc. Nhuyễn Cốt độc dịch này có thể khiến người ta bủn rủn gân cốt, đối với hung thú cũng có chút hiệu quả. Viên Minh dùng cao thảo dược trị thương của mình trao đổi hai lần, phát hiện hiệu quả không tệ. “Vừa rồi ta loáng thoáng nghe thấy Hô Hỏa trưởng lão nói chuyện, không biết là nói chuyện gì?” Ô Lỗ nhìn về hướng Hô Hỏa trưởng lão đã đi xa, tò mò hỏi. “Ta thỉnh giáo Hô Hỏa trưởng lão một số việc có liên quan tới hung thú.” Viên Minh đáp gọn. Nếu Hô Hỏa trưởng lão không nói chuyện trở thành ký danh đệ tử của Bích La động cho Ô Lỗ biết, hắn tự nhiên cũng không nhiều lời đi nói lung tung. Hai người trò chuyện thêm chốc lát rồi lần lượt rời đi. Viên Minh trở lại địa động, tính toán kế hoạch tiếp theo. Hắn vốn định tới khu vực khác của Thập Vạn Đại sơn, tìm một vài Phi Mao thú nô để nghe ngóng chuyện liên quan Bích La động và Hủ Tâm đan, xem một chút coi có thể có cơ hội thoát khỏi nơi này hay không, dù thế nào hắn cũng không muốn mãi làm một thú nô bị người ta bức hiếp, không chút tương lai. Hiện tại nếu Hô Hỏa trưởng lão đã chỉ một con đường sáng để có thể gia nhập Bích La động, tự nhiên không cần phải phiền toái vậy nữa. Một ngàn phần tinh huyết hung thú trông có vẻ không ít, nhưng nếu giảm bớt thời gian tu luyện, hắn có tự tin gom góp đủ trong vòng một năm. “Có chút không đúng a, Bích La động nhìn sao cũng không giống tông môn dễ nói chuyện, sao lại định ra điều kiện thoải mái vậy? Phi Mao thú nô thực lực khá chỉ cần cẩn thận một chút, chắc hẳn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này?” Viên Minh sờ sờ cằm, thầm nghĩ. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có bí mật gì không muốn người khác biết? Hắn nhất thời nghĩ không ra nên cũng không lãng phí thời giờ nữa, trước mắt tốt hơn là trong quá trình thu thập tinh huyết, tranh thủ tu luyện Cửu Nguyên quyết, tận sức tăng tu vi lên, có thể tăng bao nhiêu tu vi chung quy cũng đồng nghĩa tăng lên bấy nhiêu thực lực tự bảo vệ bản thân trong tương lai. Viên Minh nghĩ tới đây, bắt đầu đứng dậy sắp xếp đồ đạc trong động. Chỗ địa động cách hạp cốc hơi xa, mỗi lần đi về tốn không ít thời gian, nên đổi một nơi mới. Viên Minh gói ghém kỹ càng đồ đạc vào một miếng da thú, đứng dậy rời khỏi địa động đã cư ngụ nửa năm quá, nhưng trước khi đi vẫn đem tảng đá lớn chặn cửa động lại. Nơi này khá bí ẩn, có lẽ sau này có thể còn dùng tới. Cầm theo bao da thú, Viên Minh nhắm hướng Nam mà đi, rất nhanh đã tới cạnh hạp cốc. “Băng qua hạp cốc tốn không bao nhiêu thời gian, tốt nhất là an cư bên này hạp cốc đi.” Viên Minh đảo mắt nhìn quanh một vòng, xong không tiếp tục đi tời mà tìm kiếm nơi ở phù hợp quanh đó. Không bao lâu, hắn phát hiện ra một động quật ngoằn ngoèo tại một ngọn núi đất thấp bé gần đó. Động quật này nhìn qua giống như được dã thú kiểu Xuyên Sơn giáp đào móc mà thành. - Giải thích, Xuyên Sơn giáp là con vật giống tê tê, chuyên nghề đào hang làm ổ. Hết giải thích. Động quật rất dài, kéo suốt từ bên này qua bên kia ngọn núi đất, ngoài lối vào mặt trước, còn có một cửa hậu phía sau núi. Chỉ là cửa sau tương đối nhỏ, người không thể xuyên qua được. Viên Minh vác một tảng đá lớn bịt kín cửa sau, tiếp đó biến thân vượn trắng, huy động móng vuốt sắc bén đào móc, biến không gian động quật chỗ gần cửa chính tăng lên gấp bội, hình thành một gian kiến trúc giống y như một gian nhà đất. May mà ngọn núi thấp này nhiều đất ít đá giúp hắn tiết kiệm không ít sức lực, bằng không dù cho hắn có đôi móng vuốt sắc bén hơn nữa, muốn mở rộng động quật nhiều như vậy cũng không phải một hai ngày là có thể làm được. Viên Minh vác một tảng đá lớn từ gần đó về chặn cửa động, sau lại đi vơ thêm không ít cành khô, cỏ khô về làm một cái giường đơn giản trong động. Một chỗ ở đơn giản liền đại công cáo thành. Nằm trên giường cỏ khô ráo, cả người hắn an tĩnh lại, nhịn không được ngáp một cái. Lúc trước ở trong động đất đơn sơ, hắn lại bề bộn nhiều việc, hết tu luyện rồi sẵn thú, cơ bản không để ý sinh hoạt cá nhân, giờ phút này nằm trên giường cỏ êm mềm, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ cứ từng chút, từng chút tuôn ra, cảm giác chỉ muốn đi ngủ. Viên Minh lần này không cố xua đi cảm giác buồn ngủ, đầu vừa gối lên cỏ khô trên giường liền nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say. Lần này hắn ngủ rất sâu, tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, tinh thần phấn chấn vô cùng, sau khi ăn qua loa ít thịt khô liền rời khỏi động quật, đi tới rừng rậm bên kia hạp cốc. Viên Minh đưa mắt nhìn về phía khe núi có sào huyệt thanh hồ một cái rồi nhanh chóng thu lại. Đám thanh hồ kia bị hắn săn giết quá nửa, từ nửa tháng trước, sau khi con thanh hồ đầu đàn trong đàn bị hắn đánh chết, những con còn lại đều phân tán đi khắp nơi, khiến hắn bị mất một địa điểm săn thú ổn định, Viên Minh lắc đầu, cất bước đi tới chỗ sâu hơn trong rừng. Mấy tháng qua, hắn vẫn luôn chỉ đảo quanh vùng biên giới khu rừng này, đây là lần đầu tiên tiến sâu vào trong. Theo bước chân tiến vào sâu, hắn phát hiện cây cối xung quanh trở nên cao lớn dị thường, chỗ nào cũng có đại thụ che trời hơn trăm năm tuổi, cành khô lá úa rơi xuống thành một lớp dày, chân giẫm lên trên có cảm giác mềm nhũn, ngang tầm mắt là chi chít những cây bụi, dây leo tươi tốt che kín tầm mắt, so với mảng rừng đối diện bên kia hạp cốc thì tươi tốt hơn nhiều. Viên Minh thoáng cân nhắc, xong liền hóa thân thành vượn trắng, tung người leo lên cây rồi bắt đầu đu mình đi tiếp. Kết quả đi thêm chừng mười lăm phút, dọc đường đi đều rất yên tĩnh, không gặp phải bất kỳ hung thú nào. Hắn đối với việc này cũng không cảm thấy kỳ quái, mảng rừng này nói ra cũng chỉ phần rìa ngoài của Thập Vạn Đại sơn, dù có hung thú chiếm cứ, số lượng kỳ thực cũng không nhiều, chẳng thế mà Ô Lỗ từng than thở rằng thời gian bỏ ra để tìm kiếm hung thú còn hơn thời gian săn giết rất nhiều. Lúc trước có thể phát hiện một ổ lớn thanh hồ cũng xem như hắn tốt số, hiện tại đã có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ tháng, nhưng lại không thấy tung tích con mưu miêu màu vàng kia đâu, kế tiếp nếu muốn hoàn thành mục tiêu một ngàn phần tinh huyết, nhất định phải tiến thêm một bước mới được. Đương nhiên, Viên Minh cũng không có ý định liều lĩnh tham công, an toàn vẫn là trên hết. Lại đi về trước thêm khoảng một dặm, chợt nghe tiếng nước chảy rào rào, lại gần nhìn thì là một thác nước nho nhỏ từ trên vách núi đổ xuống, rót vào đầm nước trong xanh, tỏa ra hơi nước mát lạnh đập vào mặt. Viên Minh nằm sấp trên tàng cây, mắt xuyên qua kẽ lá, nhìn về phía trước. Chỉ thấy một con hung thú hình dáng lợn lòi đang vục đầu uống nước bên đầm. Da lông cả người nó đều lộ màu đỏ lửa, cơ bắp trên lưng và tứ chi nổi cục, nhìn qua đã biết là hung thú có lực lượng không kém. Trên trán con hung thú này còn có một cái sừng dài sắc nhọn, nhìn qua vô cùng lợi hại, hai bên mép mọc ra hai răng nanh sáng bóng như hai lưỡi kiếm bén nhọn, chớp động hàn quang lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run. Viên Minh nhìn qua ‘con mồi’ trước mắt, khẽ nhếch miệng, xong lại nhìn hoàn cảnh xung quanh đầm nước thêm lần nữa để xác định quanh đó có tiềm ẩn nguy hiểm gì khác không. Đúng lúc này, hung thú lợn lòi khẽ động vành tai rồi đột nhiên rút nhanh đầu khỏi nước, nhìn khắp xung quanh tựa như nghe thấy động tĩnh. Viên Minh thấy thế, vội vàng trốn sau thân cây, im lặng không nhúc nhích. Hung thú phe phẩy lỗ tai như đang nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau mấy nhịp thở mới tiếp tục cúi đầu uống nước. Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ thăm dò, cẩn thận quan sát đối phương. “Nhìn hình thể gia hỏa này, so với thanh hồ và mưu miêu trước đây hẳn là mạnh hơn nhiều, mục tiêu một ngàn phần, bắt đầu từ ngươi đi.” Viên Minh thầm tính toán, đồng thời lặng lẽ nhích tới gần, rất nhanh đã tới cạnh chỗ con lợn lòi. Đúng lúc này, hung thú lợn lòi ngẩng đầu lên, rũ rũ nước trên người, thỏa mãn hừ hừ hai tiếng, xong toan quay người rời khỏi đầm nước. Viên Minh căn đúng thời cơ, từ trên cây đạp xuống, đáp đúng sống lưng dày rộng của nó, đoạn không chờ hung thú làm ra hành động gì, hắn vung hai bộ móng vuốt sắc bén cắm thẳng vào cổ con lợn lòi, ra sức kéo rạch. “Xoẹt!” Phần cổ hung thú lợn lòi bị rạch hai vết thương đáng sợ kéo dài, sâu thấy xương, máu tươi xối xả tuôn ra. Con thú kêu lên thảm thiết, lao thân thể cao lớn về trước, liên tục đụng gãy hay gốc đại thụ, chấn cho cành lá rơi rụng tứ tung. Viên Minh không kịp ổn định thân hình, bị hất văng ra ngoài. “Gào !” Hung thú lợn lòi hai mắt đỏ ngầu, quay đầu mãnh liệt húc thẳng về phía Viên Minh. Lợn lòi hơi cong cần cổ, để cái sừng nhọn hoắt màu đỏ sẫm như là mũi mâu đâm thẳng vào ngực Viên Minh. Thân hình cao lớn lao nhanh kéo kéo khí lưu mãnh liệt khiến cây rừng mấy trượng quanh đó cũng rào rào rung động. Viên Minh vừa ổn định thân hình, muốn tránh đã không kịp nữa, chỉ có thể nhanh chóng duỗi tay ra, chộp một cái đã bắt được cái sừng. Xẹt…. Hai chân hắn ma sát mặt đất, cả người trượt về sau. Lui về sau khoảng hai trượng, hai chân hắn đã lún xuống đất được nửa thước, trụ vững được cơ thể, mặc cho hung thú dùng sức thế nào cũng không lay động được hắn thêm chút nào. “Cút ra cho ta.” Viên Minh hét lớn, hai cánh tay cơ bắp nổi cuồn cuộn, hất mạnh lên. Hung thú lợn lòi lại bị hắn hất lên, quay được nửa vòng trên không trung rồi nặng nề nện vào một gốc đại thụ gần đó. Cây đại thụ thân to một người ôm hết, theo một tiếng ‘rắc’, gãy gập, còn cơ thể hung thú tiếp tục đập xuống đất, phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội, mặt đất mấy trượng quanh đó cũng vì nó mà hơi chấn động. Không chờ con thú này khôi phục tinh thần, một bộ móng vuốt sắc bén trắng hếu từ trên trời giáng xuống, hung hăng đâm vào đầu nó, xuyên thủng đầu lâu cứng rắn. Hung thú lợn lòi tuyệt vọng kêu thảm, thân thể cao lớn run rẩy mấy cái rồi thoáng cái không còn cục cựa gì nữa. Viên Minh gật đầu hài lòng. Hung thú lợn lòi này thực lực không kém, nếu ba tháng trước mà đụng phải nó, e là Viên Minh thắng ít thua nhiều, nhưng hôm nay nó gặp phải mình lại như tiểu miêu tiểu cẩu, hoàn toàn không có sức phản kháng. Hắn buông bỏ Huyết Khí pháp, chuyển tu Cửu Nguyên quyết, quả là đúng đắn. Viên Minh lấy túi trữ máu ra, thu huyết dịch lợn lòi, khi đang muốn rời đi, bỗng có tiếng gầm gừ trầm thấp từ phía trước truyền lại, kế đó mặt đất chấn đồng, bốc lên một đám bụi đất.