Lúc này Liễu Minh mới nhìn về phía trước. Chỉ thấy Lãnh Mông đã chắp tay sau lưng đứng đó từ bao giờ. Bốn chiếc Quỷ Bức Xa kia cũng bắt đầu chuyển hướng, tiếp tục duy trì trận thế ban đầu.
"Bích Viêm huynh quả nhiên kiến thức hơn người, có thể đoán trúng ý của Lãnh Mông đội trưởng." Liễu Minh lúc này mới mỉm cười nói.
"Hắc hắc, cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, không ai lại xông qua Tuyệt Minh Cốc này." Bích Viêm cười, nói với Liễu Minh vài câu rồi quay lại.
Liễu Minh chưa vội quay lại, nhìn bóng lưng của Bích Viêm, nét mặt hắn lướt qua vẻ kì dị. Trên đường đi Bích Viêm thường đến tìm hắn nói chuyện, tuy cảm thấy đối phương không hề có ác ý nhưng kẻ này liên tục hỏi về Long Hổ Minh Ngục Công, dường như cũng hiểu rất rõ công pháp này. Điều này khiến hắn không sao đoán được dụng ý của đối phương. Có điều dù đối phương có ý gì, thì hắn cũng không quan tâm. Sắp tới một khi có cơ hội hắn sẽ rời khỏi đội ngũ, cho dù đối phương có ác ý thì cũng chẳng làm gì được hắn. Đội ngũ lúc này đã thay đổi phương hướng, bay nhanh về hướng Tây.
Non nửa ngày sau, đột nhiên xảy ra dị biến. Ở sau hòn núi bên trái, đột nhiên có tiếng "Ầm ầm" nổi lên rồi có mấy đạo hôi quang bay ra, kéo theo vệt đuôi dài như lưu tinh lao về phía bọn Liễu Minh.
" Có kẻ địch!"
Tiếng cảnh báo vang vọng cả đội ngũ. Năm chiếc Quỷ Bức Xa đột nhiên dừng lại, từ trên đó nhảy xuống hơn hai mươi tên hộ vệ. Mấy người này trên thân tỏa bạch quang, đứng với nhau kết thành một quang mạc rộng mấy chục trượng chắn trước đội xe. Liễu Minh đang ngồi xếp bằng trong mật thất nhắm mắt dưỡng thần, khi vừa nghe tiếng động hắn là người đầu tiên bước ra, nhìn về phía xa với vẻ ngưng trọng. Mấy hộ vệ khác cũng lục tục bước ra. Quỷ Bức Xa của Liễu Minh nằm ở giữa mấy chiếc khác, từ đây có thể thấy rõ ràng, bên trong hôi quang chính là từng khối cự thạch được bao phủ trong hỏa diễm hừng hực. Thứ này trông giống như một loại pháp thuật cao giai ở Trung Thiên đại lục là Hỏa Vẫn Thạch, nhưng uy lực còn mạnh hơn.
Ầm ầm!
Đám vẫn thạch này liên tiếp đập xuống quang mạc màu trắng như mưa khiến nó rung lên dữ dội rồi nhanh chóng trở nên ảm đạm. Hơn hai mươi tên hộ vệ kết thành quang mạc này chỉ có tu vi hóa tinh sơ kì, lúc này sắc mặt kịch biến, phun ra một ngụm máu tươi. Quang mạc chỉ trụ được mấy hơi thở liền liên tiếp xuất hiện vết nứt. Lúc này "Vèo" "vèo" mấy tiếng, lại có hơn hai mươi tu sĩ hóa tinh bay đến, thân tỏa ra mấy đạo bạch quang nhập vào quang mạc. Dưới sự hợp lực của hơn bốn mươi hộ vệ, quang mạc mới ổn định lại, ngăn chặn hết những hỏa thạch còn lại. Tranh thủ thời gian này, đám tu sĩ Lãnh Nguyệt thành cũng ào ào từ mật thất xông ra, trong nháy mắt kết thành năm đội đứng sau năm cái Quỷ Bức Xa, năm đội trưởng Chân Đan hậu kì lạnh lùng đứng trước mỗi đội.
Liễu Minh và những hộ vệ khác thấy vậy cũng ào ào bay qua.
Giây lát sau, bóng người nhoáng lên trong không trung, bọn Liễu Minh chia thành hai hàng hạ xuống sau lưng Lãnh Mông, nét mặt mỗi người đều hiện vẻ nghiêm túc. Sau khi hỏa thạch bị màn sáng cản lại, thì hòn núi bên trái kia cũng yên tĩnh lại.
"Kẻ nào dám tập kích người của Lãnh Nguyệt thành chúng ta, đừng có lén lén lút lút nữa, mau ra đây!" Lãnh Mông thấy vậy nét mặt vẫn không có vẻ gì nhẹ nhõm, tinh quang trong mắt lóe lên cao giọng nói.
Trả lời y chính là một âm thanh đinh tai quái dị. Liễu Minh theo tiếng mà nhìn, liền thấy sau hòn núi bên trái kia có một con âm thú hình hổ có cánh to lớn vô cùng, trên lưng nó chở sáu bảy trăm tu sĩ U tộc, xem ra còn đông hơn cả bên Lãnh Nguyệt thành. Đám tu sĩ này mặc lam bào, hơn mười tên đứng đầu còn nhìn phe Lãnh Nguyệt thành với vẻ bất thiện. Đứng trước tiên là một gã cự hán thân cao chín thước, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ trán xuống miệng, nhìn cực kì hung tợn.
"Lam Húc nhà ngươi hôm nay đến đây không lẽ là theo lệnh Hàn Thủy thành chủ mai phục tập kích bọn ta?"
Lãnh Mông con ngươi co rút lại, nhìn chằm chằm lam bào cự hán nói.
"Không xong, Hàn Thủy thành và Lãnh Nguyệt thành xưa nay vẫn vì vấn đề lãnh thổ mà đối đầu với nhau, hôm nay e khó mà tránh khỏi một trận kịch chiến."
Bích Viêm đứng cạnh Liễu Minh thấp giọng nói. Họ Liễu thản nhiên gật đầu, trong lòng lại rất vui. Đám người này đến rất đúng lúc. Với thực lực của hắn, tự bảo vệ mình thì dư sức, lại có thể nhân lúc hỗn loạn mà rời khỏi đội ngũ.
"Lãnh Mông, giao ra cống phẩm, ta có thể tha ngươi một mạng." Lam bào cự hán nhìn Lãnh Mông, âm trầm cười nói.
"Hừ, si tâm vọng tưởng."
Lãnh Mông lạnh lùng nói, vẻ mặt vẫn rất trấn định, y vừa nói vừa quan sát xung quanh. Chuyện bị thành khác tập kích cũng không nằm ngoài dự liệu của y. Tuy trước mắt Lãnh Nguyệt thành yếu thế hơn, nhưng nếu muốn chạy thoát thì đối phương cũng không cản được, chắc hẳn đối phương còn có hậu thủ. Trong lúc y còn đang tính toán, thì ở con đèo bên cạnh đột nhiên có tiếng động rồi bay ra mấy con ưng xanh cực lớn. Mấy con ưng xanh này lớn chừng sáu chục trượng, cũng suýt soát Quỷ Bức Xa, trên lưng chúng đứng mấy trăm tu sĩ U tộc, đứng đầu là một thiếu phụ mặc trường bào màu bạc, tuy thân hình hấp dẫn nhưng nét mặt rất lạnh lùng. Đám tu sĩ này đều mặc nhuyễn giáp màu bạc, trên áo thêu hai chữ lớn Liệt Diễm bằng văn tự U tộc.
"Ngân Đường! Lãnh Nguyệt thành bọn ta với Liệt Diễm thành các ngươi không thù không oán, sao lại nhân lúc này bỏ đá xuống giếng?"
Lãnh Mông thấy vậy, nét mặt đại biến hừ một tiếng. Ngân sam thiếu phụ cười cười, không thèm đáp lời, tay y thị vung lên.
Vù! Vù
Hai phe Liệt Diễm thành và Hàn Thủy thành ào ào bay tới, quân số hơn ngàn người bao vây chặt phe Lãnh Nguyệt thành. Đám người Lãnh Nguyệt thành sắc mặt đại biến nhìn Lãnh Mông Mười người bọn Liễu Minh cũng lộ vẻ bất an, thầm ngưng tụ pháp lực. Lãnh Mông mặt tái xanh, trong đầu lóe lên vô số ý niệm. Có điều đối phương không cho y thời gian suy nghĩ, lam bào cự hán và ngân sam thiếu phụ đồng thanh hạ lệnh. Đám thủ hạ kia như đợi đã lâu, lập tức phát động công kích, đủ loại quang mang như mưa bay về phía bọn Liễu Minh, thanh thế cực kì kinh người. Trong đám tu sĩ Lãnh Nguyệt thành có một số kẻ tu vi hơi kém, thậm chí chỉ mới tới Ngưng Dịch kì, đối mặt với công kích thế này không khỏi có chút hỗn loạn.
"Không phải sợ, tất cả nghe lệnh ta kết thành Huyền Nguyệt Phòng Hộ Tráo." Lãnh Mông trong mắt lóe hàn quang hô to lên, âm thanh vang vọng đội ngũ.
Tất cả người của Lãnh Nguyệt thành lập tức phản ứng, dồn dập bày trận trên người năm con cự thú, tạo thành hình ngôi sao năm cánh. Trận này dường như đã được luyện tập vô số lần, chúng nhân dưới sự chỉ huy của năm đội trưởng, trên thân tỏa ra hào quang màu xám trắng, kết thành một quang tráo hình bát úp che trên đầu. Quang tráo vừa hình thành đã bị vô số công kích đập tới như mưa. Nhất thời dấy lên một hồi âm thanh ầm ầm cùng hôi bạch quang mang kịch liệt chấn động. Năm tu sĩ Chân Đan cùng hừ nhẹ một tiếng, tế ra một pháp bảo hình luân bàn màu trắng phát ra năm đạo quang trụ nhập vào Huyền Nguyệt quang tráo, quang tráo rất nhanh liền trở nên ổn định.
Lãnh Mông thấy vậy thở phào một hơi
"Cái mai rùa này chắc thật." Lam bào cự hán cười lạnh vẫy tay.
Mấy tên tu sĩ Chân Đan bên cạnh y liền xông tới, hai tay giương lên liền có mười mấy viên cầu màu đen rơi xuống phụ cận quang tráo. Mười mấy viên cầu nhoáng lên liền hóa thành mười mấy tên quỷ vât khôi lỗi cao khoảng mười mấy trượng, làn da như nham thạch màu đen. Lãnh Mông ở trong quang mạc thấy vậy thì đồng tử co rụt lại. Mười mấy con khôi lỗi kia lập tức vung quyền oanh kích quang tráo dữ dội. Quang tráo lập tức rung động kịch liệt, đồng thời lại có một luồng sức mạnh cực lớn xuyên qua quang tráo đánh lên người ở bên trong. Một số kẻ tu vi hơi kém liền hét thảm một tiếng rồi bị đánh bay đi, trọng thương không dậy nổi. Ở bên cạnh, ngân sam thiếu phụ cũng vẫy tay, sau lưng y thị liền có mười mấy tên U tộc mặc ngân giáp bay tới, trên tay mỗi người đều có một cây cờ hai màu trắng xanh, trên lá cờ có một đồ án hỏa cầu rất lớn tỏa ra bạch quang, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường. Mười mấy tên kia niệm chú, giây lát sau từ trên mỗi lá cờ liền phóng ra một đạo hỏa trụ màu trắng to như cánh tay, bắn về phía quang tráo. Mấy tên tu sĩ kia vung tay phóng ra một đạo pháp quyết, mười mấy đạo hỏa trụ liền "phốc" một tiếng hóa thành mấy trăm ngọn lửa phiêu vũ rơi xuống, Huyền Nguyệt quang tráo vẫn yên ổn vô sự.
"Thế này là sao, tu sĩ Liệt Diễm thành phô trương như vậy mà chỉ tạo ra mấy ngọn lửa nho nhỏ này sao."
Nhưng rất nhanh liền có người phát hiện dị trạng, những ngọn lửa màu trắng kia rơi trên quang tráo liền dính chặt trên đó, phất phơ theo gió.
"Không ổn, những ngọn lửa kia đang hấp thu pháp lực của quang tráo." Lại có người phát hiện ra điểm khác thường, hô lớn lên.
Những ngọn lửa này như bọt biển liên tục hấp thu pháp lực trên quang tráo rồi lớn lên, còn quang tráo thì dần trở nên ảm đạm.
"Bạch Cốt Phệ Linh Hỏa" Lãnh Mông đang bị đám khôi lỗi kia thu hút sự chú ý, lúc này nghe tiếng liền quay lại nhìn, lập tức sắc mặt tái xanh, nói ra từng chữ.