Chương 140: Huyết Nộ

Ma Thiên Ký

Vong Ngữ 25-07-2021 10:54:43

Khuôn mặt của người nọ không ngờ lại giống hệt Liễu Minh. Hắn dường như đang nhìn thấy một kẻ y hệt chính mình phản chiếu qua gương, điểm khác biệt duy nhất là hai mắt của đối phương nhắm nghiền, trên mặt không có chút biểu cảm nào cả. Điều càng làm cho hắn hoảng hốt là, lời nói hắn vừa thốt ra lúc mới rồi, cơ bản hắn đã vô thức coi đối phương là một tồn tại hết sức quen thuộc. Đúng lúc này, "Liễu Minh" trước mặt đột nhiên mở trừng hai mắt, lộ ra ánh sáng màu bạc chói lọi, rất chói mắt. Liễu Minh cả kinh, không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt lại, cứ như vậy mà thoáng cái đã tỉnh lại từ trong giấc mơ. Bốn phía đen kịt, trong mũi có mùi bùn đất ẩm thấp. Đầu hắn nghĩ qua một lượt, hơi giật mình phát hiện mình đang ở trong lòng đất, hệt như bị chôn sống vậy. Nếu không phải vì Minh Cốt Quyết mà hắn tu luyện đã thả ra một tầng khí đen bảo vệ thân mình, chỉ sợ trong lúc mất đi ý thức, hắn đã tắc thở mà toi mạng rồi. "Ầm!" một tiếng. Liễu Minh quát khẽ một tiếng, ngay trong tầng tầng lớp lớp bùn đất, loáng cái đã nhảy khỏi lòng đất sâu mấy trượng. Ánh sáng bên ngoài đột ngột ập tới, không biết đã qua bao lâu. Hắn nhanh chóng đánh giá tình hình bốn phía chung quanh, đây đúng là bìa rừng rậm trước lúc hắn hôn mê, nhưng không biết vì sao mình lại lún sâu xuống lòng đất như vậy? Sắc mặt Liễu Minh thay đổi vài lần, sau đó dường như chợt nhớ tới điều gì, một tay vội vàng bấm niệm pháp quyết, thần niệm hướng quét qua Linh Hải trong cơ thể một lượt, chỉ thấy Linh Hải trống rỗng, bong bóng khí thần bí vỡ ra kia chưa từng xuất hiện lại lần nào. Mà hắn lại một lần nữa thúc giục Minh Cốt Quyết, điều động Pháp lực trong cơ thể vận chuyển một phen, tất cả vẫn bình thường, không có chỗ nào không ổn. Liễu Minh chau mày. Chẳng lẽ giấc mơ vừa rồi thực sự chỉ là một giấc mơ thôi sao? Nhưng tất cả những gì hắn cảm nhận được ở trong mơ lại chân thật như vậy, cảm giác sởn hết cả gai ốc mà một "Liễu Minh" khác mang tới hắn, càng khiến khí lạnh bốc lên từ sâu thẳm đáy lòng Liễu Minh. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, chỉ cảm thấy đầu óc càng nghĩ càng loạn, căn bản không có chút đầu mối nào để lần theo, lúc này chỉ đành lắc đầu bỏ qua tất cả, thân hình khẽ động, phi thân nhảy lên một cây đại thụ, quét tầm mắt về phía xa xa. Kết quả là đồng tử bỗng nhiên co rụt lại. Trong thung lũng cực lớn ở trung tâm bí cảnh phía xa xa kia vẫn còn nguyên, nhưng Kình Thiên Ma Thủ khổng lồ đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi. Rút cuộc mình đã hôn mê mất bao lâu, chắc hẳn không đến mức vượt quá cả hạn mức thời gian ở lại bí cảnh đấy chứ? Trong lòng Liễu Minh thầm nghĩ như vậy, thật sự lo lắng, lúc này cũng bất chấp những chuyện khác, thân hình khẽ động, bay vút về phía rừng sâu. Mấy canh giờ sau, khi Liễu Minh đang nhảy lên nhảy xuống trong rừng rậm, mơ hồ nghe được một tiếng nổ vang trời, lúc này sắc mặt vui vẻ, đổi phương hướng nhào về phía tiếng nổ kia phát ra. Chỉ trong giây lát, đã thấy hắn xuất hiện trên một nhánh đại thụ giữa một mảnh đất trống trải. Phía trước, cách đó không xa có hai người, một nam một nữ đang đấu pháp vô cùng kịch liệt. Nam mặc trang phục của Huyết Hà Điện, huyết khí toàn thân cuồn cuộn, một thanh Huyết Đao trong tay huy động liên tục, từng đạo huyết quang sắc lạnh như độc xà liên tục điên cuồng chém về phía đối diện, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền, căn bản là không nhìn đối thủ. Nử tử có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thân hình như tinh linh không ngừng uốn lượn, ánh sáng màu tím trong hai mắt lưu chuyển không thôi, trong tay cầm một quả chuông đồng nhỏ, thỉnh thoảng lại lắc một cái. Không ngờ lại đúng là Già Lam. Tên nam tử của Huyết Hà Điện kia, khuôn mặt hung ác, hai mắt nhìn như nhắm nghiền mà mỗi một đao chém ra lại như tận mắt nhìn thấy chỗ Già Lam tránh né mà công kích, ép nàng xuống thế hạ phong, cơ bản không dám dừng lại bất cứ nơi nào quá lâu. Cũng may chuông nhỏ trong tay thiếu nữ, dường như có hiệu lực không thể tưởng tượng nổi, âm thanh phát ra mỗi một lần lay động đều khiến cho động tác của tên nam tử Huyết Hà Điện phải khựng lại, sau đó lại thừa cơ thả ra hai ba đạo pháp thuật, phản kích lại một chút. Thế nhưng mặc dù như vậy, sự công kích của nam tử Huyết Hà Điện vẫn diễn ra càng ngày càng nhanh, từng đạo đao khí màu máu tản ra mùi máu tanh nồng đậm dường như đã hoàn toàn bao vây thiếu nữ. Mà khuôn mặt của Già Lam đã càng ngày càng tái nhợt, có lẽ vì Pháp lực đã tiêu hao quá nhiều, rõ ràng là sắp không chống đỡ nổi nữa. "Già Lam sư tỷ, có muốn tiểu đệ hỗ trợ hay không?" Đúng lúc này, Liễu Minh bay từ trên cây xuống, mỉm cười nói với Già Lam. "Hừ, lại thêm một tên đệ tử của Man Quỷ Tông! Tốt, hôm nay coi như các ngươi gặp may, lần sau thì đừng để ta thấy mặt các ngươi thêm lần nào nữa!" Nam tử hung ác kia vừa thấy Liễu Minh xuất hiện, mặt mũi biến sắc lập tức thu lại Huyết Đao trong tay lại, thân hình lập tức bắn ngược trở ra rời khỏi trận chiến, nhưng trước lúc lủi vào rừng cây vẫn hung hăng nói một câu như thế, rồi mới hoàn toàn biến mất. "Thì ra là Bạch sư đệ! Lần này cũng may là có ngươi!" Già Lam lúc vừa thấy Liễu Minh xuất hiện thì cũng khẽ giật mình, sau đó thì vui mừng, ánh sáng tím trong mắt thu lại, sau đó thân hình nhoáng lên một cái liền khôi phục lại dáng vẻ thiếu nữ thanh tú. "Người kia là ai, làm sao lại chặn đường ngươi vậy?" Mặc dù Liễu Minh không chỉ một lần được chứng kiến bộ dáng trước và sau khi biến thân của thiếu nữ, nhưng thấy cảnh này diễn ra trước mắt vẫn không khỏi lấy làm kì lạ, trong miệng lại nghiêm túc hỏi. "Người đó là Huyết Nộ, đứng thứ ba trong Huyết Hà Điện, tu luyện một loại công pháp đặc thù, lại không sợ thuật Mộng Yểm Đồng của ta. Hắn chặn ta lại, tất nhiên là vì Linh Dược trên người ta rồi. Chẳng lẽ hai ngày nay sư đệ hoàn toàn không đụng phải bất kì ai của tông môn khác sao?" Già Lam giải thích xong lại thấy kì lạ mà hỏi lại. "Không dám dối gạt sư tỷ, ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôn mê mất một thời gian ngắn, vừa mới tỉnh lại thôi. Nhưng mà xem ra, ta không bị hôn mê quá lâu." Liễu Minh nghe vậy, trên mặt như có điều suy nghĩ mà đáp lại. "Thì ra là thế! Sư đệ yên tâm, giờ còn cách kỳ hạn một tháng rưỡi hơn mười ngày nữa. Nhưng mà hiện tại vùng gần lối ra bí cảnh vô cùng hung hiểm, có rất nhiều đệ tử của tông môn khác mai phục ở đó, chuyên đi cướp bóc những bảo bối, dược vật trên người đệ tử của các tông môn khác. Không, phải nói là hiện giờ thì toàn bộ khu vực này đều trở nên nguy hiểm vô cùng rồi, nếu không thì ta cũng không đến mức mỗi lần vừa bị phát hiện ra, đã lập tức động thủ ngay. Chỉ sợ đến mấy ngày cuối cùng, khi mà tất cả mọi người không thể không cùng tụ lại một chỗ, mới là thời khắc dốc sức liều mạng thực sự." Già Lam cười gượng một tiếng trả lời "Ra là vậy. Nhưng mà sư tỷ cũng biết bàn tay khổng lồ ở trung tâm bí cảnh đã chạy đi đâu rồi không? Lúc ta tỉnh lại sao đã không thấy bóng dáng của nó rồi vậy?" Liễu Minh nghĩ một lát liền không nhịn được mà hỏi chuyện mình quan tâm nhất. "Bàn tay khổng lồ kia xuất hiện cũng chỉ vài canh giờ mà thôi, hai ngày trước đã tự động biến mất rồi. Lúc ấy ..." Già Lam nghe vậy, sắc mặt nghiêm túc kể lại một màn từ lúc Kình Thiên Cự Thủ kia sụp đổ, sau đó hóa thành khí đen vô biên điên cuồng cuốn về phía sâu trong rừng rậm, nhưng lại biến mất một cách vô cùng quỷ dị ấy cho Liễu Minh nghe. "Cái gì? Bàn tay khổng lồ kia biến thành khí đen rồi đột nhiên biến mất ở bìa rừng rậm à?" Liễu Minh giật mình. "Đúng vậy, lúc ấy khi thấy luồng khí đen ùn ùn kéo về đây, ta còn tưởng là toàn bộ những người ở đây là chạy trời không khỏi nắng (*) rồi. Nhưng thật không ngờ khí đen kinh người như thế vừa xông vào trong rừng rậm một cái liền biến mất không thấy tăm hơi. Việc này quá tà môn, nếu không phải đây là nơi ẩn thân tốt nhất trước khi rời bí cảnh thì ta tuyệt đối không bao giờ muốn ở lại chỗ này quá lâu." Già Lam nhíu chặt đôi lông mày đen nhánh. (*) chạy không thoát. "Nếu bàn tay khổng lồ kia sau đó không hề xuất hiện lần nữa, xem ra quá nửa là nó đã thật sự biến mất rồi. Huống hồ chỉ còn cách thời điểm chúng ta rời bí cảnh không còn mấy ngày, đến lúc đó, chỉ cần có thể bình yên ở lại đây, cho dù sau này có lại xuất hiện thứ cổ quái nào nữa cũng không có liên quan gì đến chúng ta." Liễu Minh suy nghĩ một lát rồi nói. "Ta cũng mong như thế. Không biết sau đây Bạch sư đệ có tính toán gì chưa? Là tìm một chỗ nào đó ẩn nấp cho tốt rồi đợi cơ hội thích hợp để rời bí cảnh, hay là vẫn có ý định tìm kiếm một ít Linh vật trong rừng?" Già Lam gật đầu đồng ý, rồi lại đột ngột hỏi một câu như vậy. "Vài ngày trước ta đã thu hoạch được không ít, nên không có ý định lại mạo hiểm nữa đâu, trước tiên cứ một mình một người tìm chỗ trốn thêm mấy ngày rồi tính sau." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, trả lời như thế. "Ta hiểu ý của Bạch sư đệ. Ta đang định đi xa thêm nữa xem có thu được gì hay không, tiện thể cũng tránh đi những tranh chấp kịch liệt trong mấy ngày này." Già Lam gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tán đồng. Sau đó hai người nói thêm vài câu với nhau rồi cùng cáo từ, rời đi. Hai người không một ai nói một lời nào là đề nghị cùng nhau hành động cả. Nửa ngày sau, Liễu Minh tìm được một hốc cây vô cùng lớn, được một bụi cỏ rậm rạp um tùm che kín. Hắn lập tức vui vẻ chui vào trong, cảm thấy bên trong rất sạch sẽ rộng rãi thì không do dự nữa, vỗ vỗ vào túi da bên hông. Một màn sương đen cuốn qua, con Bạch Cốt Hạt hiện ra trong màn sương. "Ra bên ngoài canh giữ đi, có ai tới gần thì lập tức đánh thức ta!" Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, dùng Thuật Thông Linh câu thông với thần niệm của Cốt Hạt, ra lệnh một câu. Miệng Bạch Cốt Hạt lách cách vài tiếng, sau đó liền lăn một vòng chui vào trong lòng đất không thấy bóng dáng. Lúc này, Liễu Minh mới an tâm thò tay vào trong ống tay áo, lấy ra một quả đào hơi xanh, xem xét vài lần liền không khách khí bỏ vào miệng cắn một miếng thật to. Còn lại mấy ngày, hắn phải ăn thật nhiều Linh Đào, sau đó luyện hóa từng quả một thật tốt mới có thể tăng tiến tu vi của mình một lần lên cảnh giới Linh Đồ Đại viên mãn. Như vậy, đới sau khi hắn rời khỏi bí cảnh, sẽ không cần lo lắng về chuyện đan dược gia tăng Pháp lực nữa, chỉ cần một lòng nghĩ cách đột phá đến cảnh giới Linh Sư là đủ. Liễu Minh vừa cảm nhận được Nguyên Khí tinh thuần cuồn cuộn trong bụng liền khép lại hai mắt, rất nhanh rơi vào trạng thái nhập định, không hề để tâm chút nào đến những thứ xung quanh nữa. Lúc ấy, tên đệ tử Huyết Hà Điện mới ở chỗ Liễu Minh và Già Lam rời đi là Huyết Nộ cũng đang ẩn thân ở trên một nhánh đại thụ cành lá rậm rạp, đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền. Lúc trước khi tranh đấu với Già Lam, mặc dù gã chiếm được thượng phong, nhưng cũng phải tiêu hao không ít Pháp lực, đang định khôi phục Pháp lực một chút rồi suy tính chuyện tiếp theo. Không biết bao lâu sau, Huyết Nộ dường như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên mở hai mắt ra. Kết quả gã lập tức nhìn thấy, ngay ở phía đối diện, gần trong gang tấc, có một thanh niên tóc đỏ đầy đầu, trên đó còn có hai cái sừng Giao quái dị, đang lẳng lặng ngồi xổm, mặt không có chút cảm xúc nhìn về phía gã. Đúng là "Thạch Xuyên"! "Ngươi là ai?" Huyết Nộ đương nhiên giật mình, biết đây hẳn không phải chuyện đùa, gầm lên một tiếng, một thanh Huyết Đao bỗng nhiên lóe lên, xuất hiện trong tay. Còn chưa đợi tên đệ tử Huyết Hà Điện có bất kì hành động nào, "Thạch Xuyên" ở phía đối diện đã đột ngột há miệng ra, một đạo anh sáng đỏ tím chợt lóe lên rồi biến mất.