Chương 79: Phiền toái

Ma Thiên Ký

Vong Ngữ 25-07-2021 10:54:33

"Xem ra vị gia chủ Bạch gia này cũng đã chắc chắn rằng ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với Bạch gia. Tuy nhiên cũng chỉ là thành lập hôn ước mà thôi, hiện tại ta đã là Linh Đồ hậu kỳ, chỉ cần lại có thể tiến vào danh sách đệ tử hạch tâm, cho dù Bạch gia vạch trần thân phận của ta thì tông môn cũng sẽ không trừng phạt quá nặng. Nếu như có thể trở thành Linh Sư, đoán chừng Man Quỷ Tông sẽ coi như không thấy việc này." Liễu Minh thì thào một tiếng, trong lòng đã có quyết định. Trong một tháng còn lại, khi Liễu Minh vừa mới tạm coi như củng cố ổn định Pháp lực, trên Cửu Anh Sơn đã truyền tới tiếng chuông báo hiệu trận tỷ thí nhỏ. Liễu Minh vừa nghe xong, không dám chậm trễ lập tức chạy lên quảng trường trên đỉnh núi. Trận tỷ thí nhỏ lần này, ngoại trừ Khuê Như Tuyền, không ngờ lại không thấy bóng dáng Chu Xích và Chung sư cô đâu cả. Hơn nữa toàn bộ trận tỷ thí nhỏ cũng được tổ chức gấp gáp hơn trước kia rất nhiều, ngay cả bản thân những người phụ trách chủ trì như Khuê Như Tuyền, bộ dáng cũng có vẻ không yên lòng. Trong tỷ thí lần này, tu vi những đệ tử cũ kia lại tăng lên không nhiều lắm. Trái lại Vạn Tiểu Thiến trong lớp đệ tử mới, không ngờ đã tiến vào Linh Đồ trung kỳ, Tiết Sơn vẫn dậm chân ở cảnh giới Linh Đồ sơ kỳ, tu vi không thấy tiến bộ chút nào, khiến cho khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ chán nản. Về phần Tiêu Phong vị đệ tử chín Linh Mạch kia, mặc dù cảnh giới lúc thi pháp rõ ràng vẫn ở Linh Đồ trung kỳ, nhưng khí tức lại mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, dường như khoảng cách đến lúc đột phá Linh Đồ hậu kỳ cũng không còn xa nữa. Về phần Liễu Minh thì cưỡng ép áp chế khí tức xuống Linh Đồ trung kỳ, hơn nữa còn vội vội vàng vàng vượt qua ba lượt khảo thí, biểu hiện chỉ tốt hơn lần trước chút ít mà thôi. Hiện giờ, hắn đã không còn để vào trong mắt chút ban thưởng của trận tỷ thí nhỏ nữa rồi, đương nhiên không muốn mình có biểu hiện quá tốt làm người khác chú ý. Nếu không tốc độ tu luyện của một đệ tử ba Linh Mạch còn nhanh hơn một đệ tử chín Linh Mạch, ngẫm lại cũng sẽ đưa tới phiền toái thật lớn. Cũng may Khuê Như Tuyền cũng không chú ý lắm đến biểu hiện của đám đệ tử mới trong tỷ thí nhỏ lần này, nếu không cho dù Liễu Minh có áp chế khí tức, cũng không dám khẳng định có thể che giấu được. Kết quả cuối cùng của trận tỷ thí nhỏ, hắn lại lần nữa nhận được một lọ Linh Đan khôi phục Pháp lực, sau đó liền cùng những người khác xuống núi. Tuy nhiên khi hắn vừa trở lại chỗ ở, một vị khách không mời mà đến đã đứng chờ từ bao giờ. "Mục sư tỷ!" Liễu Minh hơi kinh ngạc gọi tên thiếu phụ trước mắt. "Chẳng lẽ Bạch sư đệ không thể mời ta vào trong nhà ngồi nói chuyện hay sao?" Nàng này tự nhiên cười nói. "Tiểu đệ thất lễ rồi, mời sư tỷ!" Liễu Minh rất nhanh đã bình tĩnh lại, mời thiếu phụ vào trong tiểu viện, dẫn thẳng tới phòng khách của một khu sương phòng. "Chỗ ở của sư đệ rất giản dị a!" Mục Tiên Vân sau khi quan sát bốn phía một chút, trên mặt hiện lên chút ngạc nhiên. Gian phòng này chuyên môn dùng để tiếp đãi khách nhân, vậy mà ngoại trừ một cái bàn và vài cái ghế ra, không còn có bất cứ vật dụng gì khác. "Tiểu đệ một lòng chú tâm vào việc tu luyện, cũng không để ý đến mấy thứ ngoại vật này, đã khiến cho sư tỷ chê cười rồi. À, lần này Mục sư tỷ tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?" Liễu Minh đưa tay mời thiếu phụ ngồi xuống, sau đó mỉm cười hỏi. "Bạch sư đệ, vài ngày trước có phải nha đầu Minh Châu kia đã tới tìm ngươi hay không?" Mục Tiên Vân cũng không khách sáo, hỏi thẳng Liễu Minh. "Cô nương Minh Châu, đích thật là đã tìm ta một lần." Liễu Minh cũng không thấy kỳ lạ, thản nhiên trả lời. "Xem ra sư đệ đã biết rõ chuyện huynh trưởng của ta muốn gả Minh Châu cho ngươi." Mục Tiên Vân nghe vậy, thần sắc nghiêm túc nói. "Trước thì không biết, nhưng vừa rồi cô nương Minh Châu đã tới tìm như vậy, không biết cũng phải biết. Không biết hôn sự này là do ai khởi xướng trước? Nếu không có người làm mối, ta cũng không tin hai nhà sẽ gán ghép ta và cô nương Minh Châu với nhau." Liễu Minh gượng cười. "Sao, chẳng lẽ sư đệ muốn tìm ra bà mối kia à, không phải muốn cẩn thận cảm tạ một phen đấy chứ?" Mục Tiên Vân mỉm cười nói. "Chẳng lẽ sư tỷ chính là bà mối đó hay sao?" Liễu Minh thấy gương mặt tươi cười của thiếu phụ có chứa một chút giảo hoạt, ý nghĩ xoay chuyện một vòng, bỗng nhiên trong lòng có chút giật mình, hỏi. "Sư đệ thật đúng là thông minh hơn người. Đúng vậy, chuyện gả Minh Châu cho ngươi, chính là ta đã nói với huynh trưởng trước đấy. Tuy nhiên bên Mục gia chúng ta vừa nhắc tới, Bạch gia đã lập tức đồng ý, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh nhất để trao đổi sính lễ, ấn định hôn ước. Ước định đã xong, ba năm nữa sẽ tổ chức cho các ngươi kết hôn! Ta đã để cho sư đệ sau này có thể ôm cháu gái đại mỹ nhân của ta trở về, không biết định tạ ơn bà mối này thế nào đây?!" Mục Tiên Vân vốn hơi giật mình, nhưng lập tức nhếch miệng cười duyên nói. "Tạ ơn? Mục sư tỷ có phải cảm thấy phiền toái trên người tiểu đệ vẫn còn không nhiều lắm hay không, cho nên mới cố ý tìm một chuyện đệ ta đau đầu một phen. Những thứ khác không nói, sư tỷ cảm thấy cô nương Minh Châu thực sự thích hợp với ta hay sao? Từ trước tới giờ ta mới tiếp xúc qua với nàng ấy hai lần, bây giờ lại cưỡng ép gán ghép hai chúng ta lại. Đừng nói ta cảm thấy không được tự nhiên, chỉ sợ cháu gái sư tỷ đang hận ta không thể lập tức đi đời nha ma a." Liễu Minh sờ sờ cằm, lắc đầu nói. "Thiếp thân luôn luôn bội phục Bạch sư đệ còn trẻ mà đã dày dạn kinh nghiệm, sao có thể nói ra những lời ngây thơ như vậy được. Mục gia mặc dù không thể nào so sánh với Lôi gia, nhưng dù sao cũng là một thế gia Luyện Khí có chút tên tuổi ở Đại Huyền Quốc, chuyện hôn sự của con cháu sao có thể do cá nhân quyết định. Về phần Minh Châu, mặc dù bây giờ cực kỳ thù hận ngươi, nhưng một khi thực sự đã gả cho ngươi, theo thời gian dần trôi qua đương nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý, điều này ta có thể cam đoan. Huống chi, hôn sự này đối với hai nhà Bạch, Mục chúng ta đều là chuyện cực kỳ trọng yếu. Cho dù sư đệ đã là Linh Đồ, chỉ sợ cũng không thể nào thực sự từ chối hôn ước do lệnh tôn lâp thành a. Hơn nữa trừ chuyện Minh Châu không phải Linh Đồ, những phương diện khác đều là nhân tài khó tìm, cũng xem như môn đăng hộ đối với sư đệ rồi." Mục Tiên Vân điềm tĩnh nói. "Nếu như chuyện gì cũng tốt như sư tỷ nói, vậy bây giờ sao lại tìm ta làm gì!" Liễu Minh nghe xong, trong lòng càng thêm bực bội, hai mắt đảo một vòng rồi nói. "Hôm nay thiếp thân đến đây, thứ nhất là nói rõ chuyện hôn ước với sư đệ, để tránh sinh ra hiểu lầm gì trong chuyện này. Thứ hai là nhắc nhở sư đệ sau này phải để tâm đến một người." Mục Tiên Vân thu lại nụ cười trên mặt, nói. "Để tâm một người! Là ai?" Liễu Minh hỏi ngược lại. "Đương nhiên là tên Cao Trùng kia rồi." "Cao Trùng, tên đệ tử Địa Linh Mạch được chưởng môn sư bá thu làm môn hạ kia sao?!" Mặc dù Liễu Minh luôn luôn trầm ổn, nhưng sau khi nghe thế, trong lòng cũng giật nảy lên. "Đúng. Hai năm qua người này rất thân thiết với Minh Châu, nếu gã biết rõ chuyện hôn ước, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." Mục Tiên Vân thản nhiên nói. "Rất thân thiết, là có ý gì!" Liễu Minh nhìn chằm chằm vào thiếu phụ, hai mắt nheo lại. "Như vậy có nghĩa, hiện giờ tất cả tâm tư của Minh Châu đều gửi gắm trên người kẻ này, mà Cao Trùng cũng vô cùng quan tâm đến cháu gái của ta. Cho nên mới phải nói để ngươi cẩn thận hơn một chút. Tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, ta có thể cam đoan giữa Minh Châu và kẻ này tuyệt đối không thực sự làm ra chuyện gì quá phận." Mục Tiên Vân vội vàng trả lời. "Mục sư tỷ có phải đang nói giỡn hay không! Nếu như nàng ấy đã có người trong lòng, hơn nữa còn là một đệ tử Địa Linh Mạch tiền đồ rộng mở, Mục gia vì sao còn muốn gả nàng cho ta?" Khóe mắt Liễu Minh giật giật vài cái, sau đó mặt không đổi sắc nói. "Ta tuyệt sẽ không để cho Minh Châu và Cao Trùng kia ở chung một chỗ, về phần nguyên do trong đó, ta khó có thể nói quá nhiều. Nhưng ngươi chỉ cần biết rằng, huynh trưởng ta và cả Mục gia đều có ý này. Hơn nữa nếu Minh Châu thật sự theo Cao Trùng, chẳng những không có khả năng thực sự trở thành đạo lữ song tu của đối phương, trái lại kết cục sẽ trở nên vô cùng thê thảm." Thần sắc Mục Tiên Vân rất nghiêm túc trả lời. "Vì vậy, Mục gia liền chọn ta làm kẻ phá bĩnh. Đối phương đường đường là một gã đệ tử Địa Linh Mạch, sư tỷ cho rằng là ta có thể trêu chọc được hay sao?" Liễu Minh không chút nào vì lời nói của đối phương mà thay đổi, sắc mặt âm trầm nói. "Việc này đúng là có chút khó xử cho Bạch sư đệ. Nhưng hôn sự này cũng được lệnh tôn đồng ý, hơn nữa còn trao đổi sính lễ xong xuôi, hiện giờ cho dù muốn đổi ý cũng đã không còn kịp nữa rồi. Sư đệ cũng không cần quá lo lắng về chuyện Cao Trùng, người này bị chưởng môn quản thúc vô cùng nghiêm ngặt, trong tình huống bình thường, khả năng đích thân tìm tới ngươi là không lớn, nhưng bên cạnh hắn cũng có một vài đệ tử cũ phụ thuộc, chỉ sợ những kẻ đó sau khi biết rõ việc này sẽ tìm ngươi gây phiền phức. Cho nên thời gian sau này, sư đệ hãy cố gắng hết sức không nên rời khỏi tông môn, chỉ cần vượt qua thí luyện sinh tử là có thể bình yên vô sự." Mục Tiên Vân có chút áy náy nói. "Vượt qua sinh tử thí luyện là có thể vô sự, lời này là sao?" Liễu Minh nghe xong, trong lòng hơi xao động. "Bởi vì theo ta được biết, trước đây không lâu Cao Trùng cũng vừa mới thành công tiến giai Linh Đồ hậu kỳ, với thực lực Địa Linh Mạch của hắn, chắc chắn tiến vào mười đại đệ tử hạch tâm không có vấn đề, nếu tiếp tục tham gia thí luyện sinh tử mà không ngã xuống, sau khi trở về nhận được lợi ích và tài nguyên, đầy đủ để gã tiến thẳng vào cảnh giới Đại viên mãn, tới lúc đó hắn nhất định sẽ bắt đầu chuẩn bị trùng kích cảnh giới Linh Sư, sao còn có thể để tâm tới chuyện nam nữ nhỏ nhặt được. Cho dù chính hắn có muốn, chưởng môn sư bá cũng sẽ không đồng ý. Mà trùng kích cảnh giới Linh Sư là chuyện khó khăn nhường nào chứ, trong vòng mấy năm cũng không nhất định sẽ có hiệu quả, đến lúc đó ngươi đã kết thành vợ chồng với Minh Châu từ lâu rồi, gã còn có thể làm gì sư đệ nữa đây." Mục Tiên Vân vừa cười vừa nói. "Nếu như sau này hắn thực sự trở thành Linh Sư thì sao?" Liễu Minh trừng mắt hỏi thiếu phụ. "Sư đệ không biết rồi, công pháp tu luyện của chi chưởng môn sư bá rất đặc biệt, một khi trở thành Linh Sư, sẽ tuyệt không đơn giản có thể nảy sinh tình cảm, hơn nữa đến lúc đó chưởng môn sư bá không quản chặt nữa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nữ tu luyện giả yêu thương nhung nhớ kẻ kia, sao gã còn nhớ tới Minh Châu chứ. Nếu như ngươi thật lo lắng, sau khi lập gia đình với Minh Châu, có thể xin điều ra ngoài làm một chân Chấp Sự đi. Như vậy, sau một thời gian, tất cả những chuyện này đương nhiên không thành vấn đề rồi." Mục Tiên Vân dường như đã tính sẵn, nói tường tận từng chi tiết một. Liễu Minh nghe xong im lặng, sau một lúc lâu mới bỗng nhiên nói ra một câu khiến cho Mục Tiên Vân ngẩn ngơ. "Mục sư tỷ, chuyện có liên quan đến ta và cô nương Minh Châu, ta không muốn nói nhiều nữa. Trái lại hiện giờ ta muốn hỏi một chút về tỷ thí Đại Giác và thí luyện sinh tử. Sư tỷ đã ở tông môn trong thời gian dài như vậy, không thể không biết một vài chuyện liên quan a." ****** Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, thiếu phụ mới tươi cười rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình Liễu Minh đang ngồi trên ghế, trầm tư không nói. Hắn cũng không phải buồn rầu vì chuyện của Mục Minh Châu và Cao Trùng, mà đang suy nghĩ về chuyện tỷ thí Đại Giác và thí luyện sinh tử kia.