Chương 118: Tập kích

Ma Thiên Ký

Vong Ngữ 25-07-2021 10:54:40

Trong biển lửa, màn sương độc dần dần tán loạn biến mất, sau một lát đã không còn bất kỳ tiếng động nào tiếp tục truyền ra. Hai mắt Liễu Minh nhíu lại, sau đó phất tay áo về phía biển lửa, một cỗ cuồng phong thổi qua làm cho toàn bộ ngọn lửa tắt ngấm, để lộ ra hai đoạn thi thể con rết bị cháy đen trên mặt đất. Hắn thấy thế không khỏi có chút bất ngờ. Con độc trùng này vậy mà cũng có tính kháng hỏa khá cao, nếu không thì khi ở trong biển lửa đã bị đốt thành tro tàn, làm sao còn có thể sót lại chút hài cốt này. Nhưng đúng lúc này, lại "vèo" một tiếng, Cốt Hạt vốn đang ủ rũ bên cạnh hắn lập tức lao tới một đoạn thi thể của con rết kia. Sau khi nó huy động hai cái càng điên cuồng cắt xé một trận, liền gắp ra hai thứ. Một cái là một quả cầu thịt màu tím đỏ, cái còn lại là một viên Tinh Thạch màu xanh lá. Quả cầu thịt chỉ lớn cỡ nắm tay, thỉnh thoảng nhỏ xuống một hai giọt chất lỏng màu tím. Những giọt chất lỏng này vừa chạm xuống mặt đất đã lập tức tạo ra một đám lỗ thủng đen sì. Quả cầu thịt này rõ ràng là túi độc trong cơ thể của con rết khổng lồ kia. Về phần viên Tinh Thạch màu xanh lá kia, thoạt nhìn dường như là Mộc Tinh Thạch, nhưng sau khi cẩn thận xem xét thì lại phát hiện màu sắc viên Tinh Thạch này so với Mộc Tinh Thạch bình thường đậm hơn và đục hơn rất nhiều. Chưa đợi Liễu Minh nhìn kỹ thêm vài lần, Cốt Hạt đã há miệng nuốt trọn túi độc kia vào trong bụng, sau đó kêu lên một tiếng quái dị. Chỉ thấy những đốm độc ban bên ngoài cơ thể Cốt Hạt bỗng nhiên lan ra khắp nơi, khiến cho thân hình nó run rẩy vài cái rồi đột ngột nằm sấp xuống mặt đất không nhúc nhích. Liễu Minh thấy vậy vội vàng thúc giục Thuật Thông Linh liên hệ với Cốt Hạt, nhưng thần thức của Quỷ vật lại chìm vào hôn mê, hoàn toàn không có chút phản ứng chút nào. Liễu Minh nhướng mày, nhưng cũng không hoảng sợ. Đầu Cốt Hạt này của hắn đã rất có linh tính, nếu nó đã lựa chọn chủ động cắn nuốt túi độc thì hơn phân nửa là không có gì nguy hiểm. Tuy nhiên hắn chỉ sợ lần này nó sẽ mê man bất tỉnh vài ngày, nếu như vậy thì thực sự có chút phiền phức rồi. Phải biết rằng hơn mười ngày tiếp theo mới là thời điểm quan trọng nhất, vô cùng có khả năng sẽ xảy ra xung đột kịch liệt với đệ tử của các tông môn khác. Nếu trong những ngày này mà thiếu đi sự trợ giúp đắc lực của Cốt Hạt, có thể sẽ khiến cho thực lực tổng thể của Liễu Minh suy giảm gần phân nửa. Trong lúc Liễu Minh còn đang cân nhắc, những đốm độc ban màu tím bên ngoài thân Bạch Cốt Hạt gần như đã lan ra toàn thân nó rồi. Cái càng vốn đang kẹp chặt viên Tinh Thạch xanh lá cũng buông lỏng, viên Tinh Thạch lăn ra. Đồng thời từ trong cơ thể Cốt Hạt tuôn ra luồng khí màu xanh cuồn cuộn, bao phủ toàn bộ thân hình của nó gần như mưa gió không lọt. Sau khi do dự một lát, Liễu Minh liền tiến lên vài bước nhặt lấy viên Tinh Thạch màu xanh lá, đưa tới trước mặt xem xét cẩn thận một chút. Với khoảng cách gần như vậy, hắn mới phát hiện bên trong Tinh Thạch hình như ẩn chứa một sợi tơ gì đó màu trắng ngà, hơn nữa còn thoang thoảng tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt. Hắn nhanh chóng suy nghĩ, sau khi tra xét toàn bộ mọi thứ ghi lại trong Linh vật bách khoa toàn thư một lần, vậy mà lại không tìm thấy bất kỳ thứ nào tương tự. Xem ra chiến lợi phẩm này chỉ có thể đợi sau khi rời khỏi đây, rồi tìm người giúp nhận dạng một chút rồi. Liễu Minh suy nghĩ như vậy, sau đó ánh mắt quét qua bốn phía hang động vài lần, liền đi tới một vách đá gần đó. Nhân lúc Cốt Hạt không thể hành động, trước tiên hắn vẫn nên xử lý số Mộc Tinh Thạch và các loại khoáng thạch khác trong động quật rồi tính sau, không biết chừng còn xuất hiện chuyện đáng mừng khác! Từng viên Mộc Tinh Thạch trên vách đá bị Liễu Minh dùng đoản kiếm màu xanh cẩn thận cạy ra, tổng cộng ước chừng năm sáu chục viên. Phần lớn Tinh Thạch đều lớn chừng ngón tay, viên to nhất cũng chỉ to không quá hai nắm tay mà thôi. Tuy nhiên trong đó, hắn lại bất ngờ tìm thấy hai viên Tinh Thạch trung giai, cả hai đều to cỡ quả trứng gà. Mộc Tinh Thạch trung giai có thể tích lớn như vậy, cho dù ở bên ngoài có lẽ cũng không có nhiều. Với hai viên Tinh Thạch loại này, ở bên ngoài có thể bán được bảy tám nghìn Linh Thạch. Nhưng những loại khoáng thạch xen lẫn khác lại khiến cho Liễu Minh hơi thất vọng. Phần lớn chúng chỉ là vài thứ khoáng thạch tạp nham có giá trị không cao. Do vậy hắn chỉ chọn lựa mấy khối có giá trị cao nhất trong đó, thậm chí cũng chẳng thèm tẩy rửa sạch đất đá nữa. Sau khi hắn dùng chiếc khăn Tu Di cất kỹ Tinh Thạch và những thứ linh tinh, lại thoáng nhìn qua Bạch Cốt Hạt. Sau khi nhận thấy nó vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại mới lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới đi lui trong hang động, tra xét xem còn có chỗ nào bị bỏ sót hay không. Một lát sau, ánh mắt Liễu Minh rơi vào khe hở mà con rết khổng lồ kia vừa chui ra, trong lòng bỗng xuất hiện một ý nghĩ. Hắn lập tức đi tới, lấy tay vỗ nhẹ lên bên cạnh khe hở, có tiếng "thùng thùng" từ trong đó truyền ra. Hai mắt Liễu Minh sáng lên, tay áo khẽ run, thanh đoản kiếm màu xanh đã xuất hiện trong tay. Chỉ thấy một đạo hàn quang dài hơn thước nhanh chóng vẽ một vòng trên vách đá, tiếp theo hắn lại mạnh mẽ đánh một quyền lên phía trên. Lúc này một cái lỗ thủng hình tròn to cỡ vài thước hiện ra trước mặt. Nhưng bên trong lại là một khoảng không tối đen, Liễu Minh cũng không dám tùy tiện đi vào. Sau khi hắn lẩm bẩm trong miệng vài tiếng, ngón tay búng ra, một ngọn lửa đỏ đậm bay vụt đi. Ngọn lửa kia nhẹ nhàng bay vào trong, sau đó lặng lẽ trôi nổi bất động giữa không trung. Lúc này không gian bên trong tràn ngập ánh sáng đỏ, xua tan toàn bộ bóng tối! Sau khi Liễu Minh nhìn thật rõ ràng, lúc này mới cúi đầu chui vào trong. Không gian phía sau là một hang động, nó chỉ rộng có ba bốn trượng mà thôi, nhưng trên mặt đất lại chất từng đống xương trắng, hơn nữa còn được rải lên một tầng cỏ khô thật dày. Mà ở một góc thật u ám ẩm thấp có hai quả trứng côn trùng to cỡ nắm tay, bề mặt chi chít những hoa văn màu tím, tản ra sức sống mạnh mẽ. Hiển nhiên hai quả trứng côn trùng này đều là của con rết to lớn lúc trước. Liễu Minh thấy vậy, trong lòng mừng rỡ. Vừa rồi con rết to lớn kia lợi hại như vậy, cấp bậc hai quả trứng này hơn phân nửa là cũng không thấp. Bất kể là bản thân mình ấp nở nuôi nấng, hay là trực tiếp đem bán ra ngoài, khẳng định giá cả sẽ tuyệt đối không thấp. Hắn lập tức lấy ra một cái hộp ngọc từ trên người, cẩn thận để hai quả trứng côn trùng vào trong, lại dùng khăn Tu Di cất kỹ. Sau đó mới tiếp tục kiểm tra những hài cốt trên mặt đất một chút, đáng tiếc tất cả đều là một ít xương cốt Yêu thú cấp thấp. Sau khi hắn không phát hiện ra được thêm gì nữa, lúc này mới lui ra ngoài. Thời gian còn lại, Liễu Minh tìm một chỗ sạch sẽ ngay tại trong hang đá khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng đợi. Trong lòng hắn đã có quyết định, nhiều nhất là đợi Cốt Hạt trong nửa ngày. Nếu như đầu Quỷ vật này vẫn không tỉnh lại thì trước hết cứ thu vào trong Dưỡng Hồn Đại, chuyện tầm bảo của bản thân tất nhiên là quan trọng hơn rồi. Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi qua. Ước chừng qua một lúc lâu sau, tầng khí màu xanh lá bên ngoài thân Cốt Hạt bắt đầu quay cuồng. Hơn nữa lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ của màu sắc đang mau chóng thay đổi. Không ngờ cuối cùng màu sắc của tầng khí xanh lá đã hoàn toàn biến thành màu tím, giống hệt màn sương độc mà con rết khổng lồ kia phun ra. Màu sắc của mặt đất gần chỗ sương mù cũng đang từ từ biến thành màu đen, xem ra độc tính này mặc dù hơi kém hơn màn sương độc của con rết kia, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều. Sau khi đầu Bạch Cốt Hạt này cắn nuốt túi độc của con rết khổng lồ kia, coi như cũng đã kế thừa được hơn phân nửa thần thông phun ra sương độc. Tiếp đó trong sương mù vang lên một tiếng "oa", màn sương tím cuồn cuộn thu lại không thấy tăm hơi, Bạch Cốt Hạt xuất hiện một lần nữa. Lúc này, ngoại trừ bên ngoài thân Quỷ vật lần nữa ngưng tụ ra một ít độc ban màu tím đậm, bộ dạng của nó hoàn toàn giống như lúc ban đầu. Liễu Minh nhíu mày, tâm thần bỗng câu thông với thần thức của Quỷ vật này. Lập tức đầu của Cốt Hạt nhúc nhích, há miệng phun ra một đoàn sương tím về chỗ vách đá gần đó. "Phanh" một tiếng. Sương mù cuồn cuộn cuốn tới rồi tản ra phủ lên vách đá, trong phút chốc vách đá đã bị ăn mòn từng tầng một, hơn nữa còn bắt đầu có dấu hiệu bị hòa tan ra. Liễu Minh thấy vậy rất vừa lòng, lúc này không còn chần chờ gì nữa đứng dậy vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên hông, một cỗ khói đen tuôn ra thu Bạch Cốt Hạt vào trong. Sau đó một tay hắn bấm niệm pháp quyết, triệu hồi ra một đám mây màu xám tro dưới chân, bay thật nhanh ra ngoài qua thông đạo hắn đã đào lúc trước. Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới bay ra khỏi thông đạo, bỗng cảm thấy trước mắt chợt lóe lên huyết quang. Một con dao dài màu máu nhanh như điện xẹt bay tới cổ hắn, dường như muốn chém rời đầu ra vậy. Tuy nhiên trong lúc Liễu Minh bay ra, thoạt nhìn dường như không có chút phòng bị, nhưng do nhiều năm sinh sống ở Hung Đảo đã hình thành cho hắn thói quen cẩn thận. Bàn tay giấu trong áo, gần như là bản năng, luôn luôn cầm thanh Linh Khí Thanh Nguyệt Kiếm. Hiện tại gặp tình hình này, hắn không cần suy nghĩ cánh tay vung lên, nắm chặt thanh đoản kiếm chắn trước người. Nhưng "oanh" một tiếng, Liễu Minh chỉ cảm giác được hai bàn tay nóng lên. Dưới một lực va chạm cực mạnh, thân hình của hắn đã không thể tự chủ được mà bị hất bay ngược trở lại, mạnh mẽ xuyên thủng qua vách hốc cây đằng sau. Trong lúc hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn để ổn định thân hình, bên tai đã vang lên những tiếng "xuy xuy" cực kỳ quen thuộc. Chỉ thấy trước mặt Liễu Minh có ánh sáng màu xanh chợt lóe, bảy tám đạo Phong Nhận màu xanh đang phát ra tiếng xé gió bén nhọn bắn tới, như muốn lập tức chém hắn thành vài đoạn vậy. Trong tình huống này, nếu đổi lại thành một đệ tử bình thường khác, sau khi đã bị đánh một kích mãnh liệt như vậy thì Pháp lực trong cơ thể sẽ bị chấn động, hầu như không thể có bất cứ hành động phòng ngự nào nữa. Nhưng Liễu Minh chỉ hơi biến sắc, thần niệm hơi động, ánh sáng màu xanh trên một cánh tay sáng ngời lên, chi chít chằng chịt những sợi tơ màu xanh lá từ trong cơ thể điên cuồng tuôn ra. Tiếp đó chúng đan vào nhau tạo thành một tầng hư ảnh màu xanh nhạt. Đồng thời gần nửa thân hình Liễu Minh cũng trở nên mềm mại như không xương, đột nhiên uốn lượn gấp khúc. Hơn một nửa số Phong Nhận kia đã bị Liễu Minh dùng động tác không thể tưởng tượng, khéo léo tránh thoát, nhưng vẫn có ba đạo Phong Nhận chém trúng. Sau khi phát ra vài tiếng trầm đục liên tiếp, chúng trước sau lóe lên rồi tán loạn biến mất. Sau khi thân hình Liễu Minh khôi phục lại trạng thái bình thường, đã thấy hắn đang nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất cách đó mấy trượng. Chỉ thấy trên ngực hắn đã có thêm vài vết thương dài nhỏ, máu tươi từ đó đang chảy ròng ròng ra ngoài. Nhưng cũng may chúng không quá sâu, Pháp lực trong cơ thể Liễu Minh chỉ vừa dồn tới miệng vết thương, máu tươi đã lập tức ngừng chảy. Cùng lúc đó, tầng hư ảnh màu xanh nhạt trên người hắn rút cuộc cũng chớp lên vài cái rồi biến thành thực thể. Nó rõ ràng là một kiện áo giáp được tạo thành bởi vô số dây mây đan vào nhau. Mặc dù nhìn cực kỳ đơn giản, nhưng cũng đủ để bảo vệ mấy chỗ yếu hại trí mạng ở nửa thân trên. Đây đúng là vào lúc mấu chốt, Liễu Minh đã kích phát những hạt giống Linh đằng mà hắn đã gieo xuống trên cánh tay, trong nháy mắt chúng đã hóa thành một kiện áo giáp bảo vệ toàn thân. Nếu không phải do đối phương đánh lén hết sức bất ngờ, khiến cho uy lực của áo giáp chưa thể phát huy kịp như khi hoàn toàn biến thành thực thể, chắc chắn rằng trên người Liễu Minh cũng sẽ không có những vết thương như vậy. Nhưng lúc này sắc mặt Liễu Minh lại vô cùng khó coi. Trong đó non nửa là vì thi triển Thuật Huyết Đằng khiến thân thể hắn đau nhức phát run, một nửa khác dĩ nhiên là do hai người một nam một nữ đang đứng ở một chỗ không xa, hợp tác đánh lén mình. Gã nam tử mặc một bộ huyết bào, một tay cầm đao, mặt đầy sát khí, chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Nữ tử mặc một bộ trang phục của Phong Hỏa Môn, thân hình đầy đặn xinh đẹp, có một đôi mắt như hoa đào, trong tay cầm một thanh thước ngắn màu xanh thẫm. Trên mặt hai người lúc này đều lộ vẻ giật mình, hiển nhiên là do vừa rồi đánh lén không thành công khiến cho bọn chúng hết sức bất ngờ.