Người báo giá trên thực tế là một thiếu niên áo lục chừng hơn hai mươi tuổi, lúc này gã đang ngồi trong một ghế lô khác ở mạn đông, tay cầm một chiếc quạt mạ vàng, có hai nữ tu xinh đẹp đang rúc nửa người vào bên cạnh gã, thi thoảng lại thì thầm điều gì đó bên tai gã trai trẻ này. Đại hán vạm vỡ nọ vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh hắn tựa như một pho tượng điêu khắc vậy.
"Một trăm mười lăm vạn!" Nam tử áo lam hung hăng trợn mắt nhìn về phía ghế lô một cái rồi tiếp tục tăng giá.
"Một trăm hai mươi vạn!" Thiếu niên áo lục cười lạnh, khép lại cây quạt đánh chát một tiếng.
"Một trăm ba mươi vạn!" Nam tử áo lam nghe vậy, cắn răng nói.
Người trong hội trường lúc này đa số đang trong tư thế ngồi xem kịch hay, vì cái mức giá tiền này rõ ràng là đang đánh bạc rồi.
"Một trăm bốn mươi vạn." Thiếu niên áo lục lại chẳng hề để ý tiếp tục tăng thêm mười vạn nữa.
Nam tử áo lam thấy vậy thì nghiến răng kèn kẹt một hồi, nhưng cuối cùng cũng trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt tức tối. Diệt Hồn Phiến rốt cục bị thiếu niên áo lục mua được với giá một trăm bốn mươi vạn.
"Muốn đấu với bổn thiếu gia sao, đúng là không biết tự lượng sức!" Trong ghế lô, thiếu niên áo lục dường như cực kỳ khoái trá khi thấy vẻ mặt khó chịu của đối phương nên vừa vỗ tay vừa cười đắc ý nói.
"Thiếu gia, Diệt Hồn Phiến này phẩm chất bình thường, có vẻ như không đáng giá đến vậy." Đại hán vạm vỡ chợt cất tiếng nói, giọng khàn khàn tựa như những tấm sắt đang cọ quẹt vào nhau.
"Giờ thì nó không đáng giá, nhưng cái quạt này được chế tạo từ Âm Ma Huyết Ngọc, mua nó về bổ sung thêm hai trọng cấm chế Hóa Huyết là giá trị của nó sẽ có thể tăng lên gấp đôi." Thiếu niên áo lục lại mở cây quạt ra đánh xoát một tiếng, nhẹ nhàng phe phẩy, đồng thời tiếp tục kéo hai nữ tu xinh đẹp ở hai bên vào lòng.
Đại hán vạm vỡ trở nên im lặng, dường như đã bị thuyết phục bởi lý do này. Nhưng sau một lát lại tiếp tục mở miệng nói:
"Giờ mới chi là mở đầu đại hội đấu giá, những thứ thực sự tốt đều còn chưa xuất hiện. Thiếu gia nên để dành một chút linh thạch thì hơn. Hội đấu giá lần này có không ít nhân vật tai to mặt lớn đến."
"Yên tâm, ta tự biết chừng mực." Thiếu niên áo lục thản nhiên nói.
Trong một ghế lô ở phía Tây, một thiếu nữ áo tím khí chất xuất trần thản nhiên nhìn qua ghế lô chỗ thiếu niên áo lục, trong mắt toát lên vẻ khinh miệt, nhưng chẳng mấy chốc nàng không nhìn nữa mà tiếp tục chơi đùa với con rùa nhỏ màu vàng trên tay. Do vừa có một linh khí ma đao bán được với giá một trăm bốn mươi vạn nên không khí trong hội trường lúc này cũng trở nên sôi nổi hơn. Người trung niên da trắng muốt cười híp cả mắt lại, là nhà tổ chức, hắn mong chờ nhất chính là kiểu ganh đua này rồi. Một món hàng có thể chỉ bình thường thôi nhưng nhờ vậy có thể bán được với một cái giá cực cao. Không lâu sau, lại có một món hàng được bưng lên, có thể thấy đây là một cuốn điển tịch có bìa đỏ rực như lửa.
"Món tiếp theo là công pháp hệ hỏa "Phần Thiên quyết", đây là một bộ khẩu quyết đầy đủ cho phép tu từ Ngưng Dịch đến Hóa Tinh kỳ, giá khởi điểm là mười vạn linh thạch. Một lần tăng giá tối thiểu năm ngàn."
Bộ công pháp Phần Thiên quyết này cũng có thể nói là có chút tiếng tăm ở xung quanh phường thị Trường Dương này, bởi có một vị tu sĩ Hóa Tinh kỳ tiếng tăm lừng lẫy cách đây hơn trăm năm là Phần Thiên Thượng Nhân lấy nó làm công pháp chủ tu. Sau một hồi giới thiệu đầy hoa mỹ của người trung niên, cũng có không ít tu sĩ rục rịch. Qua vài lần đấu giá, rốt cuộc công pháp này về tay một tu sĩ Ngưng Dịch kỳ với giá hai mươi mốt vạn linh thạch. Liễu Minh tự nhiên không có hứng thú gì với công pháp hay bí tịch gì cả nên cũng chỉ xem qua loa mà thôi. Trong các phiên đấu giá tiếp sau đó lại liên tục xuất hiện vài kiện linh khí công kích cực phẩm, trong đó có cả phi đao, phi xoa, lại còn có một pháp y thượng phẩm hay lò luyện đan trung phẩm... nữa. Những thứ nói trên đều đạt được mức giá lên tới vài chục vạn linh thạch khiến không khí trong hội trường dần trở nên náo nhiệt.
"Bảo vật tiếp theo đây là món áp trục giữa phiên của hội đấu giá lần này, có tên là 'Thanh Nguyên kiếm điển'. Đây là tâm đắc tu luyện của một vị kiếm tu Chân Đan cảnh kể từ khi sinh ra. Điển tịch này trân quý đến nhường nào, tại hạ cũng không cần nói nhiều. Giá khởi điểm của nó là một trăm vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá tối thiểu năm vạn."
Người trung niên vừa nói, vừa nhẹ nhàng nhấc tấm vải đỏ trên sàn đấu giá ra, bên dưới tấm vải đó là một quyển sách màu xanh nhạt được khâu bằng chỉ, trên tấm bìa cũ kỹ là bốn chữ triện cổ. Những người trong hội trường lập tức bị điển tịch trên đài hấp dẫn và lập tức thấp giọng xì xào nghị luận, mà ánh mắt các khách quý ngồi ở ghế lô hai bên cũng trở nên chăm chú.
"Tâm đắc của kiếm tu Chân Đan cảnh!"
Liễu Minh thấy vậy cũng không khỏi rất là động tâm. Mặc dù hắn chủ tu Thái Cương kiếm quyết, nhưng tâm đắc tu luyện của Chân Đan cảnh tất có chỗ độc đáo của nó, giá trị tham khảo của nó với quá trình tu hành của hắn sau này to lớn thế nào thì không cần phải bàn rồi. Đúng vào lúc này liền có người ra giá.
"Một trăm vạn linh thạch!"
"Một trăm mười vạn!"...
Không ít người ở nơi đây động tâm với bản kiếm điển này, có điều ban đầu tăng giá rất dè dặt, hơn nữa toàn bộ là khách ở tầng một, khách quý ở ghế lô hai bên tạm thời chưa có động tĩnh gì.
"Một trăm ba mươi vạn linh thạch!" Liễu Minh vừa nghe liền biết người vừa báo giá chính là nam tử áo lam vừa tranh đoạt Diệt Hồn Phiến với người khác.
"Một trăm năm mươi vạn!" Lần này đến lượt Liễu Minh báo giá.
Ánh mắt của không ít người theo tiếng báo giá này mà chuyển động, bởi trên trăm vạn linh thạch là một khoản tiền lớn, tán tu bình thường có được vài chục vạn linh thạch trên người đã là cao rồi, những người giờ vẫn còn đang tiếp tục cạnh tranh được với nhau thì phần lớn đều có thế lực chống lưng.
"Một trăm tám mươi vạn!" Trong ghế lô, thiếu niên áo lục chống hai tay lên bệ cửa sổ, tỏ ra rất là hứng thú, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới đám người Liễu Minh ở phía dưới chút nào.
Liễu Minh thầm thở dài, không tăng giá tiếp. Không khí trong hội trường nhất thời lắng xuống, một trăm tám mươi vạn đã không còn là con số mà thế lực nào cũng có thể lấy ra được mà phải là một số gia tộc hoặc tông môn lớn mới lấy ra nổi rồi. Thiếu niên áo lục thấy lại một lần nữa áp đảo được chúng nhân nên lại càng thêm tự đắc.
"Hai trăm vạn!" Một thanh âm đột ngột truyền tới, có thể thấy nó xuất phát từ một ghế lô khác ở phía tây.
Tiếng báo giá vừa vang lên, mọi người nhất thời lại xôn xao. Liễu Minh giật mình, xem ra những người có thực lực trong hội trường này thật không ít. Khuôn mặt thiếu niên áo lục ngồi trong ghế lô trong nháy mắt trở nên hết sức âm trầm, hắn vung tay lên đẩy hai nàng bên cạnh ra rồi quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng báo giá, trong đôi mắt hắn bắt đầu có ánh sáng xanh quỷ dị lóe lên. Dường như hắn đang thi triển bí pháp nào đó để theo dõi người bên kia.
"Thiếu gia chậm đã! Ta nhận ra tiếng nói của người vừa ra giá kia là một cường giả Chân Đan cảnh. Thiếu gia chớ nên vọng động, dù sao đây cũng không phải ở trong tông." Đại hán vạm vỡ khẽ động, trong chớp mắt đã chắn trước mặt thiếu niên áo lục, trầm giọng nói.
"Cường giả Chân Đan cảnh!"
Thiếu niên áo lục nghe vậy liền rùng mình, sau một hồi lâu mới hậm hực gật đầu rồi ngồi xuống. Cường giả Chân Đan cảnh dù có ở đâu đi nữa cũng được xem là cường giả chân chính rồi, ngay cả trong các tông môn siêu cấp cũng là cao tầng. Ngay cả người tính cách ngạo mạn như thiếu niên áo lục cũng không muốn đắc tội nếu không phải bắt buộc.
"Vị đạo hữu ở ghế lô này ra giá hai trăm vạn, có còn ai ra giá cao hơn không, nếu như không thì cuốn Thanh Nguyên kiếm điển này sẽ thuộc về vị đạo hữu này." Trong hội trường, người trung niên cao giọng hỏi.
Tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên bên dưới một hồi lâu nhưng không thấy có người báo giá. Người trung niên thấy vậy liền gõ mặt bàn, tuyên bố kiếm điển thuộc về ai. Liễu Minh thấy vậy không khỏi cười khổ một tiếng, tiếc nuối nhìn người thị nữ áo trắng tiến lên bê đĩa ngọc xuống rồi nhanh chóng đưa đến ghế lô nọ.
"Thứ tiếp theo là một loại đan dược Ngưng Dịch kỳ hiếm có, có tên là Tinh Đấu đan, viên thuốc này..."
Buổi đấu giá cứ thế tiếp tục tiến hành, khoảng thời gian sau đó bắt đầu lần lượt xuất hiện một số linh đan và tài liệu hiếm gặp, những thứ này mặc dù không đáng giá bằng Thanh Nguyên kiếm điển và một số linh khí cực phẩm lúc trước nhưng vẫn đủ khiến cho nhiều người lao vào tranh đoạt, có điều phần lớn là một số môn phái và thế gia nhỏ cùng đám tán tu. Những người ở ghế lô hai bên không hề động tĩnh. Liễu Minh cũng dần nghiêm túc hơn, hắn cẩn thận chú ý từng món được đưa ra đấu giá. Theo chiều hướng này hẳn là Tinh Phách Phấn cũng sắp lên sàn rồi. Rốt cuộc, sau khi một khối Ngũ Hành Tinh Thiết lớn được một tán tu mua với giá mười tám vạn linh thạch thì một thị nữ áo trắng lại bê lên một hộp ngọc trong suốt nho nhỏ. Trong hộp ngọc dường như là một nhúm phấn vụn màu trắng, thoạt nhìn không hề có gì đặc biệt.
Nhưng khi vật này xuất hiện, hai mắt Liễu Minh lập tức tỏa sáng, bởi đây chính là Tinh Phách Phấn mà hắn đau khổ tìm kiếm bao lâu nay!
"Vật phẩm kế tiếp là Tinh Phách Phấn, đây là một loại tài liệu luyện khi hết sức hiếm gặp ở bên ngoài. Các vị cũng biết, khi linh khí cực phẩm thăng cấp thành Pháp bảo tại hình thức ban đầu thì cần dùng không ít tài liệu phụ trợ, mà Tinh Phách Phấn chính là một trong những loại có ứng dụng rộng rãi nhất."
Người trung niên nhìn một lượt quanh hội trường, thấy không ít người đang tỏ ra sốt sắng liền tỏ ra thỏa mãn, hắn tiếp tục cất tiếng nói:
"Ai muốn luyện chế Pháp bảo hình thức ban đầu thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm năm mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá tối thiểu một vạn."
Người trung niên ba hoa chích chòe vài câu liền kích động được rất nhiều người.
"Năm mươi vạn linh thạch!" Một nam tử có vẻ là tán tu liền lập tức hô giá.
"Năm mươi lăm vạn!" Một nữ tu đội đấu lạp cất tiếng.
"Sáu mươi vạn!" Nam tử tán tu nhướng mày, lập tức tăng giá.
"Sáu mươi lăm vạn!" Nữ tu kia cười lạnh một tiếng, lại tăng thêm năm vạn nữa.
Nam tử tán tu hung hăng trợn mắt nhìn nữ tu một cái nhưng không tăng giá nữa.
Nữ tu đội đấu lạp tỏ ra đôi chút đắc ý ra mặt.
"Bảy mươi vạn linh thạch!"
Tiếng nói vang lên từ một góc khác, chính là của Liễu Minh.
Nữ tu tức giận nhìn Liễu Minh, hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảy mươi lăm vạn linh thạch!"
"Tám mươi vạn!" Liễu Minh cũng không hề biến sắc.
"Chín mươi vạn! Vị đạo hữu này, nếu ngươi có thể ra được cái giá cao hơn thế này thì hộp Tinh Phách Phấn này là của ngươi rồi." Nữ tu cười lạnh nói.
Nàng này vừa dứt lời, một tiếng nói thản nhiên vang lên.
"Một trăm vạn!"
Người ra giá không phải là Liễu Minh mà là một lão giả tóc hoa râm ngồi ở lầu một trong hội trường. Nữ tu đội đấu lạp nhướng mày nhìn lão giả một cái rồi dường như nhận biết người này đồng thời có chỗ nào đó cố kỵ nên không hề lên tiếng nữa.
"Đây không phải là Triệu đại sư, đại sư luyện khí của Toàn Tụ Lâu sao?"
"Triệu đại sư là đại sư luyện khí, thảo nào có thể ra được cái giá cao đến vậy."
"Chẳng lẽ ngài ấy muốn luyện chế Pháp bảo hình thức ban đầu sao?"
Có người nhận được người này nhất thời kinh ngạc nhỏ giọng xì xào.