Liễu Minh cảm thấy trước mặt tối sầm, cảnh sắc xung quanh biến đổi một lần nữa, cả người không tự chủ được bị cuốn vào trong miệng con Hà Mã Cự Thú.
"Phốc" một tiếng trầm đục khó chịu vang lên!
Thân thể khổng lồ của Hà Mã cự thú cuộn tròn một cái, lần nữa trốn vào bên trong Minh Hà Chi Thủy tối đen như mực, nhắm chỗ sâu dưới Minh Hà bơi xuống.
Cùng lúc đó, Liễu Minh cảm thấy hình như thân thể mình thấm một loại chất lỏng âm lãnh vô cùng nặng nề, đồng thời cả người bị một cỗ sức mạnh vô hình nào đó kéo hắn về phía cổ họng con cự thú.
Tuy xung quanh là một mảnh đen kịt, không cách nào nhìn thấy gì nhưng Liễu Minh biết rõ, chất lỏng thấm vào thân mình không phải cái gì khác ngoài Minh Hà Chi Thủy.
Bên trong cơ thể của con thú này, da thịt rất mềm, trắng nõn dị thường và có tính co giãn nên thân hình hắn không cách nào đứng vững được.
Sau một trận 'thiên dao địa động' rung chuyển kịch liệt, theo luồng Minh Hà Chi Thủy, Liễu Minh tiếp tục tiến vào sâu trong người con cự thú.
Giữa đường, tâm niệm hắn nhanh chóng chuyển động, vội vàng thúc giục pháp quyết, khí đen quanh thân cuồn cuộn điên cuồng tuôn ra bao lấy thân mình, phút chốc cả người hắn như một cái kén được bao phủ bởi lớp sương mù đen như mực, lúc này hàn ý rét thấu xương mới giảm xuống được một chút.
Rất nhanh, Liễu Minh biến thành một cái kén sương mù theo dòng Minh Hà Chi Thủy trượt đến một chỗ trống, sau đó lại tiếp tục rơi xuống.
Lập tức, từng đợt khí tức âm hàn xen lẫn mùi tanh tưởi gay mũi từ phía dưới bốc lên.
Liễu Minh thấy vậy, mũi nhíu một cái, tay nhanh chóng thúc giục pháp quyết, một lúc sau, một cỗ pháp lực được tích tụ phát động, đánh tan Minh Hà Chi Thủy bao phủ quanh thân, đồng thời hai đầu kén ngưng tụ ra hai cột sương mù màu đen lớn chừng mười trượng đánh xuống phía dưới.
"Oanh long long" một tiếng!
Giữa không trung, trong thân thể cự thú, hai cột sương mù phóng ra, nổ tung vang lên những tiếng ầm ầm, một luồng công kích vô hình cực lớn đánh xuống phía dưới rồi phản chấn lại mới làm cho thân hình Liễu Minh miễn cưỡng dừng lại, lơ lửng giữa không trung, không tiếp tục rơi xuống.
Lúc này, khí đen quanh người Liễu Minh lượn lờ, sắc mặt lộ vẻ âm tình bất định.
Hiển nhiên chuyện này là do trong bụng con Hà Mã Cự Thú tích lũy lượng lớn Minh Hà Chi Thủy, kích cỡ bằng một cái hồ nhỏ.
Cùng lúc đó, hắn có thể cảm giác được thân thể Hà Mã Cự Thú đang không ngừng kịch liệt chấn động, chắc hẳn con thú này đang bơi xuống đáy sông.
Nhưng tạm thời hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể từ từ đợi con thú này dừng lại rồi mới quyết định làm gì tiếp theo.
Sau khi trong lòng đã tính kế, giữa không trung, trong bụng Hà Mã Cự Thú, hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay nắm lấy một khối thượng phẩm Linh thạch, mắt khép lại, dùng chi pháp nhất tâm nhị dụng, một bên ổn định thân hình đang kiệt lực, một bên điều tức khôi phục pháp lực.
Gần nửa canh giờ chấn động kịch liệt liên tục xuất hiện.
Một tiếng "Ầm ầm" thật lớn vang lên, cuối cùng trong cơ thể Hà Mã Cự Thú cũng dừng chấn động.
Nội tâm Liễu Minh khẽ động, hẳn là đã đến đầu nguồn của Minh Hà hoặc tới chỗ ở của con cự thú.
Thân hình hắn chậm rãi đứng lên, lấy ra Khổ Luân Kiếm nắm trong tay, đồng thời tay đảo một cái, một ánh sáng màu vàng lờ mờ lóe lên, khối Nguyệt Thạch lọt trong tay, lập tức chiếu ra ánh sánh mờ mờ soi quang cảnh xung quanh.
Lúc này Liễu Minh mới nhìn rõ hình như mình đang lơ lửng trên không, trong một không gian cực kỳ trống trải, bốn phía đều là các "bức tường bằng thịt" nhơ nhớp đen kịt đang không ngừng ngọ nguậy, trên 'bức tường bằng thịt', có thể thấy loáng thoáng từng vệt chất lỏng sền sệt màu đen, chậm rãi chảy xuống, trông thật đáng tởm.
Đúng lúc này, phía trên lần nữa truyền xuống tiếng nước ào ào.
Liễu Minh nghe vậy còn chưa kịp phản ứng thì một con sóng lớn màu đen từ bên trên trút xuống, trực tiếp bao phủ Liễu Minh bên trong nó, hơn nữa lại thuận thế chảy xuống phía dưới thân thể cự thú.
"Tõm" một tiếng, Liễu Minh lọt vào hồ nước.
"Quả nhiên là Minh Hà Chi Thủy!"
Liễu Minh nói thầm một câu, cực lực thúc giục pháp lực trong cơ thể chống cự hàn ý rét thấu xương từ bốn phương tám hướng vọt tới, đồng thời khí đen toàn thân cuồn cuộn nổi lên, hóa thành một đạo độn quang màu đen từ trong Minh Thủy xông ra, hướng phía trên bay như tên bắn.
Nhưng mỗi lần hắn thoát ra chưa đến mười trượng thì lại có một đợt sóng Minh Thủy màu đen từ bên trên đánh úp xuống, do Minh Hà Chi Thủy nặng vô cùng nên mặc dù thân thể Liễu Minh vô cùng mạnh mẽ cũng không cách nào hoàn toàn chống cự được sự công kích của nó, mỗi lần bị đánh đều bị bật về sau thật xa thân hình mới miễn cưỡng ổn định trở lại.
Mặc dù vậy, ước chừng sau thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, Liễu Minh liên tục xông lên tụt xuống cuối cùng cũng đến miệng con cự thú, hơn nữa còn mơ hồ trông thấy hai hàng răng nhọn lợi hại màu xanh thẫm của nó.
Chưa kịp quan sát nhiều, bỗng Hà Mã cự thú nhiên lại một lần nữa mở cái miệng khổng lồ.
"Hô" một tiếng, một sóng lớn Minh Hà Chi Thủy màu đen lần nữa từ bên ngoài tràn vào.
"Nhân Kiếm Hợp Nhất!"
Liễu Minh thấy vậy, hai tay nhanh chóng thúc động kiếm quyết, một hào quang chói mắt màu tím lóe lên, ngay sau đó hồ quang điện chớp chớp không ngừng nổ ra tiếng"bùm bùm bốp bốp" vang bên tai, lập tức một đạo kiếm quang tử sắc phá tan tầng tầng Minh Hà Chi Thủy bao phủ, trực tiếp từ trong miệng Hà Mã Cự Thú bắn ra, xông vào bên ngoài Minh Hà, xung quanh một mảnh đen kịt.
Nhưng hắn vừa lao ra, người còn ở bên trong Minh Hà Chi Thủy, liền cảm giác trọng lực trên người đột nhiên tăng vọt, hắn cắn răng một cái, kiếm quang tử sắc đại thịnh bao phủ khắp người đỡ lấy tầng tầng áp lực, nhắm phía trên bắn đi.
Hắn chưa kịp thoát ra thì một tiếng rít nổ vang!
Liễu Minh cảm thấy sau lưng mát lạnh, một vòng xoáy lớn lại muốn lần nữa bao phủ toàn thân hắn, cuồn cuộn hút về phía miệng con minh thú khổng lồ.
Lập tức hai mắt hắn lạnh lẽo, vội vàng vận pháp lực đến lòng bàn tay, vỗ lên trước ngực con Bát Túc Hải Thú.
"Vù" một tiếng, sau lưng hắn huyễn hóa ra một đôi ngân sắc nhục sí.
Ánh bạc lóe lên!
Lúc này, Liễu Minh xuất hiện phía trên con thú thân thể, kiếm quyết trong tay hắn biến đổi một lần nữa, một âm thanh vang lên, Khổ Luân Kiếm huyễn hóa ra bóng kiếm màu tím lớn đến hai, ba mươi trượng, trên thân bóng kiếm, từng tia hồ quang điện màu tím chớp lên.
"Ầm ầm" một tiếng thật lớn vang lên!
Ngay sau đó là một tiếng tê tâm liệt phế(*) điên cuồng rống to.
(*) Tê tâm liệt phế: Đứng tim dừng phổi.
Sừng của Hà Mã Cự Thú bị bóng kiếm màu tím trực tiếp chém đứt, lập tức một luồng máu đen phụt mạnh ra.
Có vẻ hành động lần này của Liễu Minh đã hoàn toàn chọc giận con hà mã khổng lồ này. Đột nhiên, từng mảnh lân giáp trên lưng nó thình lình bắn ra, đồng thời tứ chi đạp mạnh một cái, như một ngọn núi lớn lao về phía Liễu Minh.
Tay Liễu Minh khẽ vẫy thu hồi Khổ Luân Kiếm, sau đó thân hình chớp một cái hóa thành bốn bóng đen lóe lên nhắm bốn phương tám hướng phóng đi.
Trong hốc mắt, cặp mắt màu vàng xanh của hà mã cự thú xoay tít một vòng, hít một hơi thật mạnh, như một cài vòi rồng hút vào không ít Minh Hà Trọng Thủy vào trong cơ thể nó.
Thân thể con cự thú đột nhiên bành trướng gấp bội, to đến gần 200 trượng, trong nháy mắt bụng nó căng ra như cái trống, tròn trúc.
"Bùm bùm bốp bốp" vang lên!
Lân giáp trên người Hà Mã cự thú như mưa rơi trên lá chuối(*), bắn ra khắp bốn phía, đồng thời nó há to miệng phun ra hắc sắc chi thủy bay vây lấy không gian xung quanh.
(*) Mưa rơi trên là chuối: Ý tác giả miêu tả như mưa đập trên lá chuối, sau đó từng tia nước nhỏ vỡ, bắn ra.
"Phốc, phốc" vài tiếng, ba đạo hư ảnh do Liễu Minh biến thành tán loạn!
Bản thể Liễu Minh cũng cảm thấy cả người trầm xuống, ngay sau đó mấy chục mảnh lân phiến màu đen trong chớp mắt đã xuất hiện chỉ cách người hắn mấy trượng.
Lúc này, hắn mới nhìn rõ lân phiến trên người Hà Mã Cự Thú, không chỉ đen nhánh bóng loáng mà phía trên còn có hoa văn lốm đốm đặc thù, rìa lân giáp có chi chít gai nhọn như răng nanh, sắc bén vô cùng.
Liễu Minh biến sắc, không dám chậm trễ, tay giơ lên, trong tay áo một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên chói mắt, một viên màu vàng bắn ra quay tít, trong nháy mắt hóa thành hư ảnh một ngọn núi nhỏ màu vàng, quay về phía lân phiến cự thú đang đánh tới.
Từng tiếng va chạm "Bang bang" kinh thiên động địa truyền đến, khiến cho nước sông xung quanh không ngừng rung động kịch liệt mang theo hắc sắc quang hà bắn ra bốn phía cùng số ít lân phiến còn sót lại nổ tung, bắn ngược trở ra.
Nhưng lân phiến cự thú này sắc bén vô cùng, số lượng lại rất nhiều, cái trước vừa đánh vào thì cái sau đã lao tới, trong lúc nhất thời cả hai bất phân thắng bại, trong hư không, tiếng ầm ầm vang lên, giằng co không ngớt.
Theo từng đợt lân phiến không ngừng nổ tung, hư ảnh ngọn núi nhỏ do Sơn Hà Châu biến thành cũng run lên, trở nên không ổn định.
Liễu Minh thấy tình hình này, khuôn mặt lộ ra một chút hàn ý, hắn cắn chót lưỡi phun ra một đoàn tinh huyết vào trong núi nhỏ màu vàng, sau đó ngụm máu biến mất.
Một tràng âm thanh trầm mạnh vang lên, khuếch tán ra khắp xung quanh, Minh Hà Chi Thủy không ngừng tụ lại, cả tòa núi nhỏ màu vàng thuận thế tăng vọt, chớp mắt hóa thành một ngọn núi cực lớn. Rốt cuộc phía lân phiến màu đen cũng không cách nào làm rung chuyển Sơn Hà châu, hóa thành từng điểm ánh sáng đen bao phủ bên ngoài Sơn Hà Châu.
Hà Mã Cự Thú thấy thế, tinh quang trong mắt lóe lên, lỗ mũi phun ra hai đám bọt khí màu xám, sau đó cái miệng khổng lồ lại há ra lần nữa.
Một cột nước hình xoắn ốc màu đen điên cuồng tuôn ra, bắn nhanh về phía Liễu Minh.
Liễu Minh cả kinh, nhắm về phía hư ảnh cự sơn liên tiếp đánh ra hai đạo pháp quyết.
"Ào ào" tiếng nước chảy nổ vang, một ảo ảnh hắc sắc trường hà đen như mực hiện ra.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Dường như cột nước màu đen trong Minh Hà Chi Thủy bị hấp dẫn nên chia nhỏ ra, quấn vào bên trong hư ảnh hắc sắc trường hà.
Trong nháy mắt, kích thước ảo ảnh hắc sắc trường hà tăng vọt, dài đến chừng mười trượng.
Như 'tiệc vui chóng tàn', có vẻ viên Sơn Hà châu bán thành phẩm dẫn dắt Minh Hà Chi Thủy đã đến cực hạn, mà dường như trong cơ thể con thú này có kích thước vô tận, nó không ngừng hút lấy Minh Hà Chi Thủy, trong nháy mắt tạo thành hai dòng nước xu thế đối nghịch.
"Thì ra là thế!"
Liễu Minh thấp giọng thì thào một câu, thoáng cái thân ảnh mơ hồ biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, ảo ảnh Minh Hà do Sơn Hà châu biến thành bỗng nhiên biến mất, một bóng đen lóe lên xuất hiện trên đỉnh đầu Hà Mã Cự Thú, ngay sau đó, trong tay hắn phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt.
Liễu Minh há miệng phun liên tiếp ba ngụm máu, sau đó mười ngón tay liên tục biến hóa, xoay chuyển như xa luân(*), không hề giữ lại chút nào, đem toàn bộ pháp lực rót vào trong Sơn Hà Châu.
(*)Xa luân: Bánh xe.
Một tràng âm thanh nổ vang, ảo ảnh cự sơn to gần bằng trăm trượng phát ra ánh sáng vàng mờ mịt xuất hiện.
Hà Mã Cự Thú phát hiện tình huống có vẻ không ổn nên thân hình khổng lồ chuyển động, vụng về xoay người muốn đào tẩu nhưng đã quá muộn.
"Xuy xuy" âm thanh vang lên, ảo ảnh cự sơn phát ra hào quang màu vàng ngợp trời, ùn ùn đánh tới, trong nháy mắt xuyên qua nước sông đen kịt vây lấy Hà Mã Cự Thú, vững vàng giam cầm nó ngay tại chỗ.
"Đi!"
Liễu Minh lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, ảo ảnh cự sơn màu vàng phát từng trận chấn động kịch liệt, ẩn chứa uy thế vô tận ép xuống phía dưới.
Ngọn núi chưa thật sự rơi xuống mà xung quanh, trong nước sông đen kịt, từng đợt sóng vô hình bị chấn động cuốn sạch tất cả tuôn ra.
Một tiếng ầm ầm chát chúa vang lên!
Phía dưới cự sơn màu vàng truyền đến một tiếng rên rỉ, sau đó lại không phát ra động tĩnh gì nữa.