Kiếm ảnh màu đen tuy rằng bị một kích vừa rồi đánh lệch đi nhưng kiếm khí vô hình vẫn rạch một đường dài lên vai Nhan La. Chứng kiến cảnh này, họ Nhan chẳng những không giận mà còn tỏ ra vui mừng. Chỉ thấy y một tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng màu vàng quanh thân thu lại, da thịt liền khôi phục được bộ dạng nguyên bản, cười to nói với Liễu Minh:
"Hặc hặc, chiêu Ngự Kiếm thuật này của Liễu huynh quả nhiên cực kỳ kinh người. Nếu không có bao tay làm từ tơ Ngân Tằm và Đồng La Linh Thể ngăn cản, giờ này ta cũng chưa biết thế nào rồi!"
"Đa tạ Nhan huynh! Ngự Kiếm thuật của ta cũng vừa mới tu thành nên chưa thể thu phát tùy tâm." Liễu Minh đưa tay thu lại nguyên hình tiểu kiếm màu đen sau đó lập tức mỉm cười trả lời.
Trong lúc nhất thời những người đang xem xung quanh thấy vậy liền thời xì xào bàn tán, nhìn về phía Liễu Minh. Tuy thần sắc và ánh mắt khác nhau, nhưng phần lớn đều ẩn chứa vẻ kính sợ không thể che giấu. Họ Liễu có thể dùng một kiếm làm bị thương vị thủ lĩnh Thiết Minh cường đại Nhan La nên tự nhiên được xem như một cường giả chân chính. Mà ở địa phương mạnh được yếu thua như quặng mỏ dưới đáy biển này, cường giả càng làm cho người khác kính sợ hơn so với bên ngoài.
Liễu Minh không ngờ tới mặc dù Nhan La là thủ lĩnh một trong hai thế lực lớn nhất của mạch khoáng, có thân thể mạnh mẽ không thua cường giả Hóa Tinh Kỳ, mà tâm tính lại hào sảng dị thường như vậy. Lần này luận bàn, tuy bị ngự kiếm chi thuật kích thương, nhưng y càng thêm nhiệt tình đứng lên phân phó xuống dưới dọn một gian thạch phòng lớn, để cho Liễu Minh nghỉ ngơi.
Trong hai ngày tiếp theo, Nhan La không ngừng phái người đi tìm hiểu tình hình Nghiệt Thú xung quanh. Từ các tin tức thu thập được, nghiệt tai lần này tựa hồ quỷ dị lui đi như chưa từng bộc phát. Mặt khác, theo tin tức từ khu trao đổi, các thủ vệ của thế lực do Trần Cương cầm đầu rút cuộc cũng hiện thân, nhưng chỉ dừng lại nhìn ngó chút ít liền rời khỏi. Đối với tình huống này, Nhan La chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không quá để ý.
Vào lúc này, Liễu Minh một mực chuyên tâm điều tức dưỡng khí trong nhà đá, Nhan La thì sai người cung cấp thịt nghiệt thú nướng khô làm thức ăn. Tân Nguyên cũng đã một lần tới nhà đá tìm Liễu Minh. Bộ dáng của người thanh niên này vẫn tiều tụy như trước, nhưng khí sắc so đã tốt hơn nhiều, lại không biết từ đâu đem tới hai bầu rượu, cùng Liễu Minh vừa trò chuyện vừa hỏi han về kiến thức lịch lãm bên ngoài. Trong lời nói, Tân Nguyên tựa hồ có bộ dạng cảm kích đối với sự tình tặng thuốc lúc trước, nhưng đối với chỗ tốt nói qua truyền âm lúc trước lại không đề cập tới một chữ, phảng phất như chưa từng nói qua. Liễu Minh tự nhiên sẽ không chủ động mở miệng hỏi thăm.
Qua tiếp hai ngày, sau khi đã xác định tất cả Nghiệt Thú đều lui về vực sâu trong quặng mỏ, Liễu Minh liền cáo từ Nhan La, nhã nhặn từ chối lời mời gia nhập Thiết Minh, khởi hành phản hồi về chỗ ở. Đám người Tân Nguyên thì tiếp tục lưu lại nơi đóng quân Thiết Minh để dưỡng thương. Quả nhiên, trên đường phản hồi, Liễu Minh không gặp một đầu Nghiệt Thú nào, về phần số lượng Quáng Nô cũng chỉ rải rác không có mấy. Phụ cận đường hầm dẫn tới chỗ thạch động cư trú lúc trước tràn ngập sương mù xám trắng đã sớm biến mất vô tung vô ảnh. Liễu Minh đưa tay thả ra cốt hạt tiếp tục cảnh giới, rồi lắc mình tiến nhập trong thạch động. Lần này có thể bảo toàn tính mạng trong nghiệt tai xem như tạo hóa không nhỏ. Dựa theo lời nói của tiền nhân "Đại nạn không chết tất có hậu phúc." làm cho Liễu Minh đối với khát vọng thoát khỏi nơi đây càng thêm mãnh liệt hơn trước. Bất quá lúc này cả thể lực và pháp lực của hắn đều đã tiêu hao không ít, nhu cầu cấp bách là cẩn bổ sung tốt một phen. Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống, hai tay cuốn một cái xuất ra một khối Linh Thạch, bắt đầu nhắm mắt điều tức. Khi tại nơi đóng quân Thiết Minh, hắn tự nhiên sẽ không hiển lộ thượng phẩm Linh Thạch này trước mắt mọi người.. . .
Mấy ngày sau.
Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, đột nhiên cửa động truyền đến một hồi âm thanh "Tê tê...ê...eeee" của Cốt Hạt. Mí mắt khẽ động, bỗng nhiên hai mắt hắn mở ra. Từ thanh âm Cốt Hạt truyền ra, xem cũng không giống như bị địch tập kích. Ngay tại thời điểm Liễu Minh chuẩn bị thả Tinh Thần lực để xem xét, một thanh âm đột nhiên vang lên:
"Liễu huynh đệ, mấy ngày không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Thì ra là Tân huynh đã đến, nếu như đã đến mời tiến đến một chút a." Nghe vậy, thần sắc Liễu Minh khẽ động.
Sau một khắc, một bóng người màu xám lóe lên, xuất hiện trong thạch động. Đúng là Tân Nguyên.
"Xem ra Tân huynh đã khôi phục, sinh khí dồi dào giống như vô sự." Liễu Minh đánh giá Tân Nguyên vài lần, khẽ cười nói.
"Cái này còn nhờ nhiều vào đan dược thượng phẩm của Liễu huynh đệ." Tân Nguyên hướng vừa chắp tay vừa cười nói với Liễu Minh.
"Không có gì. Sở dĩ lúc ấy cũng trông chờ Tân huynh có thể sớm khôi phục khả năng chiến đấu. Đúng rồi, Tân huynh lần này tới tìm tại hạ nói chuyện phiếm hay cần làm chuyện gì?" Liễu Minh đột nhiên xoay chuyển lời nói hỏi thăm về ý đồ của đối phương.
"Liễu huynh, ngươi có muốn rời khỏi nơi này hay không?" Tân Nguyên nghe vậy, trên mặt thu lại nụ cười, tỏ ra ngưng trọng vài phần nói.
"Ly khai nơi đây? Chẳng lẽ là ly khai cái quặng mỏ dưới đáy biển này?" Liễu Minh nghe nói như thế, dù trong nội tâm khẽ giật mình, nhưng biểu hiện trên mặt lại bất động thanh sắc mà hỏi.
"Không sai, theo như lời đúng là ly khai cái mạch khoáng biển sâu này?" Tân Nguyên nghiêm nghị trả lời.
"Đã như vậy, mời Tân huynh đệ nói một chút." Sau một thoáng trầm mặc, Liễu Minh chậm rãi nói ra.
"Không biết Liễu huynh còn chút nghi hoặc nào đối với sự tình Lam Tỳ hay không?" Tân Nguyên nghe vậy, thâm ý sâu sắc hỏi ngược lại.
"A, chẳng lẽ Tân huynh đã đã biết thứ gì đó." Liễu Minh nghe xong hai chữ "Lam Tỳ", tâm niệm vừa động, mơ hồ đã suy đoán được một ít.
"Ta cũng vừa mới biết rõ chân tướng đấy cách đây không lâu. Kỳ thật, vị Lam tiền bối này sở dĩ hiện thân trước đàn thú là vì nữ tử Kim Lân tộc. Mà nàng này chính là một nhân vật mấu chốt trong kế hoạch đào thoát, không thể không hiện thân cứu giúp." Tân Nguyên thản nhiên trả lời.
"Đã vậy, mong Tân huynh đem chi tiết từ đầu tới đuôi sự việc nói cho tại hạ một chút." Liễu Minh nghe xong thần sắc ngưng tụ, chăm chú hỏi.
"Kỳ thật từ nhiều năm trước, vị Lam tiền bối xem như một trong những tù nhân sớm nhất tiến nhập quặng mỏ, đã ở chỗ này nhiều năm. Nhan La đạo hữu cũng chỉ mới bị giải vào đây hơn ba mươi năm đấy..." Thanh niên thon gầy bắt đầu giảng thuật đầu đuôi gốc ngọn.
Thì ra thủ lĩnh hai đại thế lực là Nhan La cùng Lam Tỳ, cũng giống như những Quáng Nô, lẽ tất nhiên không ai muốn kéo dài hơi tàn tại nơi không có thiên lý này. Cho nên hai người biểu hiện ra thế thủy hỏa bất dung; nhưng trên thực tế, từ ngày đầu tiên hai đại thế lực hình thành, bọn hắn đã lặng lẽ liên thủ, cùng đưa ra kế sách đào thoát. Sở dĩ giữa hai đại thế lực luôn xảy xung đột không ngừng, là nhằm che mắt các Quáng Nô cùng những thủ vệ Quáng Nô khác, phòng ngừa bọn chúng sinh nghi. Hôm nay dưới nỗ lực lặng lẽ của hai người, dĩ nhiên đã tìm được phương pháp áp chế cấm chế trong cơ thể cũng như lộ tuyến ly khai quặng mỏ.
"Tiền bối Lam Tỳ sở dĩ một mực ẩn thân trước mặt mọi người thời gian gần đây, kỳ thật do bận rộn tìm kiếm lộ tuyến đào thoát. Còn Nhan La thì mang theo một đám thủ hạ ngày dài đêm thâu liều mạng thu thập khoáng thạch, để đổi lấy một ít Linh Thạch, đan dược cùng Phù Lục, đồng thời thu xếp chuẩn bị các thứ khác cho việc đào thoát. Bất quá vì muốn đạt được mục đích trong bóng tối, phòng ngừa Hải Yêu Hoàng có thể phong thanh nghe ngóng được một hai, chỉ một số tâm phúc trong hai đại thế lực của Nhan La và Lam Tỳ mới được biết việc này."
Về phần Quáng Nô khác, chỉ có hai người thực lực cường đại mới được lôi kéo lặng lẽ và báo cho biết một chút. Dĩ nhiên một trong số đó là Tân Nguyên trước mắt. Bất quá, bây giờ nếu muốn thi hành kế hoạch thuận lợi, vẫn còn cần một ít người hiệp trợ có lực công kích cường đại; mà toàn bộ người trong quặng mỏ có thể phù hợp điều kiện cũng là đếm trên đầu ngón tay, đến nay vẫn chưa đầy đủ nhân số.
Cho nên, lúc trước Tân Nguyên mới truyền âm, yêu cầu Liễu Minh thi triển Ngự Kiếm Thuật tỷ thí cùng Nhan La. Sau đó, quả nhiên Nhan La cũng thấy rõ uy năng Ngự Kiếm Thuật của Liễu Minh rất là thoả mãn, nên đã để y tới đây để mời mọc. Trình bày xong, Tân Nguyên liền không nói, yên lặng chờ Liễu Minh tiêu hóa hết những tin tức này, và đưa ra trả lời. Liễu Minh sau khi nghe xong, tức thì sắc mặt âm tình bất định một hồi, ngưng trọng hỏi:
"Theo như vậy , Lam tiền bối cùng Nhan La huynh đã tính trước kế hoạch này, Tân huynh cũng đã biết rõ lộ tuyến đào thoát cụ thể? Phải biết rằng, chúng ta đang ở sâu trong đáy biển, cả bốn phía khắp mạch khoáng đều bị người của Hải Yêu Hoàng bày ra cấm chế dày đặc rồi."
Tân Nguyên nghe xong chuyện đó, lại lắc đầu:
"Vì bảo đảm không chút nào sơ hở, chỉ trước khi hành động một khắc, mới được hai người bọn họ cho biết lộ tuyến thoát ly cụ thể cùng biện pháp. Trước đó, những người như chúng ta cũng không được biết. Liễu huynh đệ, dùng tư chất cùng thực lực của ngươi chẳng lẽ thực muốn ở cả đời trong này, có nguyện ý gia nhập cùng chúng ta hay không?"
Chân mày Liễu Minh hơi nhíu lại, lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, mới bỗng nhiên cười cười mà hỏi:
"Tân huynh đệ, chuyến này cũng không phải vẻn vẹn một mình ngươi đến đây a?"
Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện với nhau, hắn đã yên lặng thả ra Tinh Thần lực, phát giác có hai cỗ khí tức cường đại lạ lẫm đang ẩn nấp bên ngoài thạch động.
Nếu không phải Tinh Thần lực của hắn đủ cường đại, lại tận lực tiến hành dò xét một phen, thì căn bản không cách nào phát hiện mảy may đấy. Nghe được ấy, trên mặt Tân Nguyên hiện lên một tia dị sắc, hết sức thản nhiên thừa nhận nói:
"Không nghĩ tới Linh thức của Liễu đệ cũng cường đại như thế. Bởi chuyện trọng đại, ta cũng là bất đắc dĩ , mong đệ thông cảm. Bất quá tất cả những sự tình đã nói đều là thật, tuyệt không có nửa điểm dối trá."
Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, rồi bỗng nhiên giơ một tay kích xạ ra một quả phù lục màu vàng. "Phanh" một tiếng, phù lục lăng không bạo liệt mà ra. Một tầng màn sáng màu trắng lóe lên, lập tức đậy xuống, triệt để ngăn cách hết thảy liên hệ của hai người với bên ngoài.