Chương 806: Không gian màu máu

Ma Thiên Ký

Vong Ngữ 25-07-2021 10:58:20

Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên! Đồng nhân ở chỗ cách bàn thờ hai, ba trượng đột nhiên nổ tung ra, ngay cả sương mù đen bao trùm quanh đó cũng lập tức tán loạn tan đi. Sau khi hừ lạnh một tiếng, nam tử tóc tím chậm rãi từ mặt đất đứng dậy, nhưng nửa quần áo trên người hắn đều đã hóa thành tro tàn để lộ ra linh văn rải khắp trên da thịt, hai mắt đỏ ngầu như máu. Liễu Minh và thanh niên xe bạc thấy thế cùng cả kinh, Liễu Minh trong lòng càng là lờ mờ cảm thấy có chút không ổn. "Không ngờ rằng một lần thí luyện nhỏ nhoi lại làm ta phải tốn một giọt tinh huyết của bản thân, quả thực là không thể tha thứ!" Thanh niên tóc tím ngẩng đầu lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người Liễu Minh, mặt mũi tràn đầy sát khí nhả ra từng chữ. Vừa dứt lời, hắn thét dài một tiếng, linh văn màu đen khắp người bỗng nhiên sáng rõ xong đột nhiên có vô số tơ mờ từ trong làn da xì ra, hóa thành một đám sương máu bao phủ hắn vào bên trong đồng thời hắn bước nhanh một bước, vậy mà cứ thế "vèo vèo" vài bước, gã đã băng qua khoảng cách, lập tức đi tới trước bàn thờ đồng thời đưa tay thu một cái hộp gỗ có linh khí màu tím nhạt ở bên trái xong lại chộp tới một cái hộp gỗ khác. Kinh biến như thế tự nhiên khiến cho Liễu Minh và thanh niên xe bạc đều biến sắc. Nhưng khi hai người còn chưa kịp có phản ứng gì thì sự tình quỷ dị xảy ra! "Phốc!" một tiếng! Trên người pho tượng Tôn lão ở phía sau bàn thờ, hai đồng tử bỗng lóe lên linh quang, bắn ra hai luồng sáng màu vàng kim phảng phất như thực thể đoạn lập tức khẽ quét qua vùng trước bàn thờ. Nam tử tóc tím bị ánh sáng màu vàng kim quét tới xong lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Liễu Minh khi chứng kiến cảnh mới chợt hiểu ra, ba cái hộp gỗ hiển nhiên là ba người mỗi người một cái, chỉ có điều người tới trước có quyền chọn lựa còn một khi đã chọn lựa thì ngay sau đấy sẽ bị truyền tống đi. Kể từ đó hắn tự nhiên thả lỏng tâm tình, một lần nữa nhấc chân bước về phía trước. Thanh niên xe bạc cũng thở dài một hơi đồng thời chậm rãi bước từng bước tới. Tuy nói hai người lúc này chỉ còn cách bàn thờ vẻn vẹn có mấy bước nhưng vài bước cuối cùng này lại gian nan dị thường, Liễu Minh trông tựa như là gắng gượng kéo lê thân mình tới. Thanh niên xe bạc cũng rất vất vả để bước tới, các loại khôi lỗi cùng cơ quan chiến giáp mà hắn liên tiếp điều động khi trước vốn đã sớm không chịu nổi gánh nặng nữa nên bước mấy bước cuối cùng này cả người y cứ tong tong đầy những giọt mồ hôi lớn. Hai người gần như đến trước bàn thờ cùng một lúc, sau khi đưa mắt nhìn nhau một cái, Liễu Minh mỉm cười rung tay áo, cuốn một cái hộp gỗ tỏa ánh bạc mờ mịt lại trong tay. Lại là hai luồng sáng màu vàng kim từ trong mắt pho tượng lão giả bắn ra, hắn chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng màu vàng kim lóe lên, thân hình hơi tê dại rồi liền biến mất tại chỗ. Thanh niên xe bạc thấy vậy bèn nhếch miệng cười khổ một tiếng, đoạn lấy ra một khỏa đan dược tỏa sáng xanh mờ mờ nuốt xuống rồi mới thong thả cầm lấy cái hộp gỗ có linh khí màu vàng kim nhạt bao phủ rồi sau đó cũng bị ánh sáng màu vàng kim cuốn một cái mất tích... Một lát sau, vầng sáng màu vàng kim trước Liễu Minh tan đi, hắn lắc lắc cái đầu có phần chìm vào mơ màng xong liền giương cặp mắt trông mới phát hiện mình thình lình xuất hiện trong một khoảng không gian mà đất trời đều là một màu đỏ máu. Bất luận bầu trời, mặt đất hay thậm chí là ngọn núi ở phía xa chỉ có thể trông thấy mờ mờ, tất cả đều là một màu đỏ máu. Cách hắn mấy chục trượng, thanh niên tóc tím của Bắc Đẩu Các chẳng biết từ khi nào đã thay một tấm áo choàng xám, đang lạnh lùng nhìn hắn mà chẳng có tí ý muốn động thủ nào. Trên một sườn dốc màu máu cách mấy chục trượng ở phía khác lại lờ mờ thấy có mấy bóng người quen thuộc. Liễu Minh tập trung nhìn thì đúng là Tiết Bàn, thiếu phụ áo xanh, gã mặt ưng và thanh niên xấu trai Ma Huyền Tông, mà ở dưới sườn núi còn có mấy người đang đứng, bất ngờ đó chính là đám người La Thiên Thành, tỷ muội Âu Dương Thiến, Bành Việt. Mấy người tụ thành nhóm hai, ba người, hoặc đứng hoặc ngồi nhưng đa phần mặt mũi đều mạng bộ dạng mặt ủ mày chau. Liễu Minh nhìn những người này, một kẻ cũng không sót đều ở trong đây, tự nhiên là phần hơi kinh ngạc, trợn tròn mắt. Dựa theo lệ cũ trước đây thì người bị truyền thừa chi địa đào thải hoặc là người sau khi thu nhận được phần thưởng sẽ đều bị truyền thẳng ra ngoài, trở lại trong bí cảnh Thiên Môn. Mà hắn lại chính mắt nhìn thấy rất rõ là La Thiên Thành khi thi đấu với thanh niên tóc tím, dưới tình thế cấp bách đã tự bóp nát Khí Vận Tỏa, lúc này nên rời thẳng khỏi bí cảnh Thiên Môn, quay trở ra bên ngoài mới đúng chứ, sao lại cũng ở nơi này!? Trong khi hắn còn đang thắc mắc không thôi, mọi người bên kia tự nhiên cũng phát hiện nơi đây liên tiếp có chấn động truyền đến liền nhao nhao đưa mắt nhìn qua, vừa thấy được Liễu Minh và nam tử tóc tím ở phía bên cạnh thì sắc mặt lập tức thay đổi mỗi người một kiểu. Trong đó, bọn Bành Việt và Âu Dương Thiến mặt đều hiện lên vẻ vui mừng nhưng sau đó lại chợt bị sầu lo thay thế. Nam tử mặt ưng, cô gái áo lục, thiếu phụ của Hạo Nhiên Thư Viện thì mặt lại chẳng biểu cảm. Về phần tên đệ tử xấu trai của Thiên Yêu Cốc thì sau khi thoáng đưa mắt nhìn qua liền nhanh chóng dời đi, tựa như với việc hai người Liễu Minh xuất hiện lại chẳng mấy quan tâm. "Bành huynh, có chuyện gì vậy, nơi này là nơi nào?" Trong nội tâm Liễu Minh hiện lên một chút dự cảm không hay, hắn lúc này bay lên trời, xông qua sườn núi phía bên kia, khi còn chưa đáp xuống đã liền chắp tay với Bành Việt, xa xa cất lời hỏi. "Liễu đạo hữu, không nghĩ tới ngươi cũng lọt vào đây. Nơi đây có chút quỷ dị, ta và mấy vị đạo hữu khác đã bị nhốt kín ở trong này một thời gian ngắn rồi, thi triển không ít thủ đoạn mà không xác minh được tình hình nơi đây. Mấy người chúng ta thảo luận xong, đoán chừng là truyền thừa chi địa xảy ra chút chuyện, có thể sẽ thay đổi khác thường. Mặt khác không biết Liễu huynh có thấy tiểu sư thúc ta không?" Bành Việt gãi đầu, gượng cười đáp. "Cái gì, dị biến? Lệnh sư thúc..." Liễu Minh nghe thế cả kinh, chưa kịp trả lời gì nhiều thì bỗng nhiên trên một vùng đất trống cách sườn dốc không xa có ánh sáng màu vàng kim lóe lên xong một bóng người loạng choạng chúi ngã thoáng hiện ra. Đúng là thanh niên xe bạc của Thiên Công Tông. "Tiểu sư thúc " Bành Việt thấy vậy cực kỳ vui mừng, vội vàng lắc người chớp động mấy cái đến cạnh đó đồng thời vội vàng khom người ân cần hỏi thăm. "Ta không sao! Ồ, ngươi sao lại ở chỗ này... Nơi này là chỗ quỷ dị nào?" Thanh niên xe bạc lúc lắc đầu, vừa nhìn thấy Bành Việt xong, mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc nhưng ánh mắt lại đảo khắp không gian màu máu đoạn lại càng thêm kinh nghi. "Tiểu sư thúc, việc này nói rất dài dòng..." Bành Việt nghe vậy, nở nụ cười khổ rồi liền bắt đầu khẽ nhúc nhích miệng truyền âm bẩm báo. Thanh niên xe bạc chỉ nghe vài câu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng. "Liễu huynh, nơi này đúng là cực kỳ quỷ dị, không biết ngươi..." Sau khi Liễu Minh chậm rãi đáp xuống sườn dốc, Âu Dương Thiến bỗng nhiên mang theo làn gió thơm nhẹ bước tới, đồng thời hơi thở mùi đàn hương cũng tỏa ra từ đôi môi đang khẽ động như muốn nói gì đó. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời màu máu truyền ra thanh âm ầm ầm như sét đánh giữa trời quang. Tất cả mọi người cả kinh, vội vàng ngước nhìn lên trên bầu trời. Chỉ thấy giữa không trung, sương mù màu máu bắt đầu quay cuồng, tiếng sấm không ngừng vang lên nhưng chẳng thấy có tia sét nào. Khi mọi người tại đây đang kinh nghi, toàn bộ đại địa màu máu đột nhiên rung lên, mặt đất cứng rắn dồn dập nứt vỡ để lộ ra nhưng khe rãnh cực lớn, núi non bốn phía và biển sương màu máu càng chao đảo không thôi, phảng phất như thiên băng địa liệt. "Không tốt!" "Có chuyện gì đây?" Mọi người dưới sự kinh hãi, rối rít triển khai tư thế đề phòng, có người tay cầm pháp khí phòng ngự, có người tức thì thả ra thần thức không ngừng quét khắp bốn phía. Một lát sau, một tiếng phốc vang lên. Ánh sáng màu máu quét qua cả vùng khiến mặt đất bỗng nhiên trở nên vô cùng mềm mại, phảng phất như vật sống bắt đầu động đậy không thôi, đồng thời một dòng huyết tương sền sệt từ chỗ nứt trên mặt đất phun trào ra. Bất luận Liễu Minh hay bọn người nam tử tóc tím, sắc mặt tất cả đều đại biến, nhao nhao tung người lên cao mấy trượng muốn tránh né một chút. Nhưng ngay sau khi hai chân mọi người ở đây vừa rời mặt đất, tiếng xé gió lớn từ phía dưới liền vang lên, một cái nhục tu đường kính bằng miệng bát lại từ dưới đất bắn vọt ra rồi lập tức như điện chớp cuốn về phía mọi người. *nhục tu: Vòi, xúc tu bằng thịt. "Đây là thứ quỷ gì thế, trông tởm lợm quá vậy!" Thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện thấy có mấy nhục tu màu máu không ngừng vặn vẹo lao đến, mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét, miệng khẽ quát một tiếng, bút ngọc đen nhánh trong tay giương lên xong đoạn mấy đoàn đốm sáng màu đen liền bắn ra, đập thẳng lên mấy cái nhục tu màu máu ở gần nàng ta nhất. Vài tiếng xì xì trôi qua! Mấy cái nhục tu màu máu ở gần nàng ta nhất tức thì bị ánh sáng màu đen bao phủ, ăn mòn nhanh chóng rồi biến thành một bãi máu loãng rớt xuống mặt đất. Nhưng mà bãi máu loãng này vừa mới chạm tới mặt đất màu máu đang nhấp nhô bất định kia liền quỷ dị nhao nhao chui vào trong khe rãnh gần đó còn khu vực quanh đó động đậy một hồi xong lại liên tiếp có bảy, tám cái nhục tu màu máu như thế nữa thoát ra đồng thời tiếp tục bắn về phía nữ nhân này. Bên kia, nam tử tóc tím trên mặt không lộ chút dị sắc, ánh sáng tím trên người lưu chuyển một hồi, tay áo rung lên, một bàn tay đưa ra đồng thời huyễn hóa ra một ảo ảnh cự chưởng màu tím quét về phía hơn cái nhục tu màu máu trước mặt. Âm thanh phốc phốc liên tục vang lên không dứt! Những cái nhục tu này có đường kính bằng bát ăn cơm này trông có vẻ chắc chắn nhưng hình như cũng không khó đối phó, dưới một chút quét qua đơn giản của cự chưởng màu tím có đến hơn mười cây nhục tu chịu sức ép lớn hóa thành một bãi thịt nát nằm trên mặt đất. Nhưng những thứ thịt nát này vừa chạm lên mặt đất cũng lập tức hóa thành máu loãng rồi bị khẽ rãnh hấp thu vào, sau thời gian hai ba hơi thở ngay sau đó, lại gần trăm cái nhục tu từ mặt đất nhanh chóng chui ra rồi chen chúc lao về chỗ hắn. Loại nhục tu này rõ ràng là càng chém thì càng nhiều, số lượng chỉ có tăng thêm chứ không giảm, bộ dạng tựa như vô cùng vô tận! Điều này khiến cho đại bộ phận những người ở đây phải choáng váng. Mà lúc này, tiếng sấm trên bầu trời càng thêm kinh người, sương mù màu máu cuộn xuống rồi lại có thể lờ mờ thấy được lần lượt từng cái mặt quỷ dữ tợn mờ ảo hình thành. Điều này càng khiến cho mọi người cả kinh, càng không dám mạo hiểm bay lên chỗ cao hơn, trước mặt chỉ có thể tạm thời thi triển thủ đoạn của bản thân để ứng phó với nhục tu ở phía dưới. Liễu Minh nhíu mày. Hắn đã sớm ăn một hơi mấy viên đan dược, giờ không ngừng chớp động như quỷ mị trên không trung, chỉ có đụng tình huống muốn tránh cũng không tránh nổi thì mới dung Phong Nhận thuật đơn giản nhất để chặt đứt nhục tu đến gần mình nhất đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất để khôi phục pháp lực của bản thân. Tuy hắn không biết chi tiết về cái không gian màu máu này nhưng nghĩ thế nào thì cũng tuyệt không phải chỗ hiền lành gì, tự nhiên việc khôi phục pháp lực của bản thân là ưu tiên quan trọng, có vậy mới có thể ứng phó với bất cứ tình huống phát sinh nào. Ở phía bên cạnh cách đó không xa, Bành Việt liên tiếp thả ra vài con khôi lỗi giáp sĩ tỏa ánh sáng vàng nhạt. Chúng vung vẩy cự chùy bảo hộ quanh người y đồng thời triền đấu với nhục tu lao đến trước mặt, nhất thời cũng không có gì đáng ngại. Thanh niên xe bạc hiện giờ lại một lần nữa điều khiển kim mã ngân xa bay lượn qua lại ở tầng trời thấp, tránh được từng đợt, từng đợt công kích của đám nhục tu. La Thiên Thành cũng áp dụng sách lược chỉ thủ chứ không công, hai tay y không ngừng vung vẩy, một con vụ giao và một con vụ hổ màu bạc nối đuôi nhau không ngừng gào thét quay quanh người y, một mặt bức lui nhục tu gần người, một mặt dốc sức lao về chỗ ít nhục tu. Tỷ muội Âu Dương Thiến thì dựa lưng vào nhau, hai tay nhất loạt kết ấn trước ngực tạo ra từng quầng sáng màu tím, lục giao hòa, liền lạc từ trong cơ thể hai người bay cuộn ra đồng thời ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng hai màu tím, lục đan xen bao bọc hai người vào bên trong khiến cho nhục tu màu máu trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đến gần người được. Đã có gương thiếu phụ áo xanh và thanh niên tóc tím nên mọi người trong khi đối phó với những nhục tu này, đa phần không hề tùy tiện trảm sát mà dốc sức di chuyển trốn tránh, vừa né thoát công kích của những nhục tu này vừa suy nghĩ tìm kế thoát thân. Đương nhiên, cũng có kẻ không nghĩ như thế.