Ba người Liễu Minh liếc nhìn nhau, trong số đó một đại hán của Dị tộc da xanh tóc tai lộn xộn sau khi bước lên phía trước liền chắp tay bẩm báo:
"Tham kiến Lam tiền bối, tại hạ là Tuần Khôn của Thanh tộc..."
"Các ngươi là ai ta đã sớm biết. Những lời dư thừa không cần nói nhiều, nói luôn vấn đề của ngươi đi." Lam Tỳ có chút không kiên nhẫn dùng thanh âm lạnh lẽo cắt ngang lời nói kia.
"Tại hạ muốn biết, loại trứng côn trùng có thể tạm thời áp chế độc tính của Hải Hoàng Đan mà tiền bối ban tặng có nguồn gốc từ đâu? Vãn bối dường như chưa từng nghe nói tới. Những người tham dự kế hoạch lần này, mỗi người có thể nhận được bao nhiêu loại trứng côn trùng này?" Đại hán họ Tuần của Thanh tộc thấy vậy khẽ giật mình, nhưng lập tức nhanh chóng nêu lên thắc mắc của mình.
"Hừ, đây có thể xem như hai vấn đề. Cũng được, vì ngươi là người đầu tiên nên lão phu phá lệ trả lời toàn bộ. Lão phu ở đây đã hơn trăm năm, thông qua nghiên cứu thành phần thuốc giải được phát hàng tháng, cuối cùng đã hiểu được thuộc tính của Hải Hoàng Đan. Lại thông qua hơn mười năm khổ tâm đào tạo tạp giao, mới có được loại trứng Linh trùng mà các ngươi chứng kiến, cho nên ngoại giới căn bản không hề biết đến loại Linh trùng này. Về phần số lượng..." Nói đến đây, Lam Tỳ ngừng lại một chút như định lại số lượng rồi tiếp tục trả lời:
"Bởi vì nuôi dưỡng trùng này không dễ, cộng thêm thời gian có hạn, cho nên trong tay lão phu cũng không có nhiều lắm. Bất quá chỉ cần các ngươi thật sự đồng ý gia nhập kế hoạch của ta, hơn nữa đảm bảo nghe lời lão phu trong kế hoạch sắp tới, ta sẽ cung cấp cho mỗi người ít nhất mười miếng, để sau khi rời khỏi nơi này có thể tạm thời áp chế độc tính."
Đại hán Thanh tộc nghe xong, há to miệng muốn nói tiếp nhưng Lam Tỳ không chờ gã mở miệng liền duỗi một ngón tay chỉ vào nam tử sắc mặt âm trầm của Hải tộc, ý bảo nói ra vấn đề của mình. Nam tử nọ cũng là người dứt khoát, ôm quyền trực tiếp hỏi:
"Lam tiền bối, độc của Hải Hoàng Đan tuy có thể tạm thời áp chế, nhưng không biết tiền bối có ứng đối thế nào với loại cấm chế trong Linh Hải của chúng ta không? Nếu bị cấm chế này áp chế, chúng ta chỉ sợ không thể rời khỏi nơi này đơn giản như thế."
"Quang đoàn huyết sắc trong cơ thể các ngươi kỳ thực chỉ là một loại cấm chế huyết đạo có chút phức tạp mà thôi, chỉ khi rời đi mạch khoáng trong phạm vi nhất định mới có thể phát tác. Mặc dù không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng có thể lập tức giam cầm pháp lực của các ngươi nên có chút rắc rối. Nhưng trước đây không lâu, lão phu cũng đã nghiên cứu ra bí thuật phá giải nó, đến lúc trước khi hành động chỉ cần lão phu dùng chút pháp lực trợ giúp các ngươi khu trừ dứt điểm cấm chế ra ngoài cơ thể. Đối với câu trả lời này, ngươi có thỏa mãn không?" Lam Tỳ nghe vậy, trả lời không lưỡng lự.
Nam tử Hải tộc sau khi nghe Lam Tỳ nói, vui mừng quá đỗi liền trả lời: "Thỏa mãn." rồi khoanh tay đứng ở một bên. Như thế, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Liễu Minh. Liễu Minh trầm mặc một lát rồi bình tĩnh mở miệng:
"Lam tiền bối, khi tại hạ bị giải vào nơi này thì phát hiện cấm chế ở cửa ra trùng trùng điệp điệp, không những có đông đảo thủ vệ dò xét, còn có Yêu thú Hóa Tinh Kỳ canh gác, bốn phía mạch khoáng chỉ sợ cũng có lượng lớn cảnh vệ tuần tra, không biết tiền bối làm thế nào để đảm bảo mang theo bọn ta bình yên rời khỏi nơi này?"
Nghe xong câu hỏi của Liễu Minh, Lam Tỳ nhíu lông mày một cái, sau khi trầm ngâm hồi lâu mới từ tốn trả lời:
"Ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta sẽ không rời đi theo đường vào mạch khoáng. Chẳng qua mọi việc về tuyến đường này vô cùng quan trọng, tình hình cụ thể thì về sau các ngươi sẽ biết, bây giờ lão phu cũng không tiện nói nhiều."
Lam Tỳ trả lời mơ hồ như vậy, hiển nhiên sẽ không có ý định nói ra kế hoạch cụ thể. Liễu Minh có chút thất vọng nhưng thần sắc không hề lộ ra vẻ gì khác thường, chỉ cám ơn một tiếng rồi ngậm miệng không nói thêm nữa. Thế nhưng vào lúc này, Lam Tỳ lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, thanh âm lạnh lẽo nói với bọn hắn:
"Ba vị đạo hữu cũng đừng cao hứng quá sớm, lão phu đã tận tâm trả lời câu hỏi của các ngươi, tiếp theo ba vị cũng nên lựa chọn đi chứ."
"Lựa chọn? Lam tiền bối, ngài có ý gì? Ba chúng ta không phải đã đồng ý gia nhập rồi sao" Đại hán Thanh tộc thấy không ổn, mặt biến sắc hỏi.
"Hừ, ba người các ngươi đều đồng ý gia nhập, nhưng lão phu cũng không đồng ý thu nhận tất cả. Nói thật cho các ngươi biết, bởi vì biện pháp đào thoát này khá đặc thù nên số người tham gia cũng có hạn. Hiện tại chỉ có thể nhận thêm một người nữa. Thực lực của các ngươi cũng tính là khá, miễn cưỡng vừa đủ tư cách tham gia, nhưng vì vậy, chỉ có kẻ mạnh nhất trong ba người mới có thể tham gia vào kế hoạch này, trở thành đồng bọn của ta, về những người khác... hắc hắc..." Lam Tỳ nói xong, trên mặt hiện lên nét tàn nhẫn.
Tuy rằng lão chưa nói hết nhưng người sáng suốt đều hiểu, bằng vào sự quan trọng của kế hoạch này, hai người còn lại xem ra cũng chỉ còn con đường chết. Ba người Liễu Minh nghe vậy, nội tâm trầm xuống. Lúc này, Nhan La đứng bên cạnh lão giả nhíu mày một cái, có chút áy náy nhìn về phía Liễu Minh như muốn giải thích y cũng không biết gì về chuyện này nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn phương án im lặng.
"Trong ba người chỉ có thể lưu lại một? Lam tiền bối cho rằng chúng ta sẽ đồng ý điều kiện như vậy..." Dại hán Thanh tộc hét lớn tỏ vẻ phẫn nộ.
Nhưng gã còn chưa nói xong, ngoài dự đoán của mọi người, một cánh tay tráng kiện khẽ động, nhanh như thiểm điện, dùng một quyền đánh về phía nam tử Hải Tộc. Nam tử Hải tộc không kịp tránh đi, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, gương mặt lập tức bị nện huyết nhục văng tung tóe, lộ cả xương.
"Ngươi dám..."
Sau khi phẫn nộ kêu to một tiếng, hai mắt nam tử Hải tộc liền trở nên mơ hồ. Đầu óc của gã theo đó trở nên mê muội, hai chân lui về sau mấy bước, trong tay áo "Phốc" một tiếng, hai làn khói đen bốc lên, rồi xoay tròn ngưng tụ thành một cốt chùy màu đen kiểu dáng dữ tợn phát ra công kích nhắm đến bụng dưới đại hán da xanh. Đúng lúc này, nam tử Hải tộc chỉ thấy ánh xanh lóe lên, cổ thấy mát lạnh rồi cảm giác được mình đã bay lên trời, trước mắt hiện ra một thân thể không đầu trông khá quen thuộc, sau đó hai mắt tối sầm, không còn ý thức nữa.
Khi đầu nam tử Hải tộc bị đại hán Thanh tộc dùng trường kiếm màu xanh chém xuống, thanh cốt chủy màu đen khó khăn lắm mới đâm đến trước hắn hóa thành hắc khí tán loạn bay đi. Từ khi đại hán mở miệng đến khi đột nhiên ra tay chém giết nam tử Hải tộc bên cạnh cũng chỉ kéo dài trong một nhịp thở. Lúc này, thi thể không đầu của nam tử Hải tộc mới lung lay mấy cái rồi ngã xuống đất. Lam Tỳ mặt không biểu tình lẳng lặng nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, khóe miệng mơ hồ lộ ra vẻ điên cuồng, chỉ có sắc mặt Nhan La hơi đổi, nhưng ngay lập tức liền khôi phục như thường.
"Rất tốt, lúc này chỉ còn một mình ngươi." Đại hán Thanh tộc cầm trường đao màu xanh quét ngang một đường, mặt lộ vẻ dữ tợn, cất giọng âm trầm.
"Ta cũng muốn nói với các hạ câu này." Khi đại hán Thanh tộc bắt đầu động thủ thì Liễu Minh đã rút lui đến nơi khác, sau khi nghe đối phương nói liền ngáp một cái rồi trả lời.
Đại hán thấy vậy, trong ánh mắt có tia tàn khốc, không nói tiếp nữa. Trường đao màu xanh run lên, có vô số cành lá xanh biếc điên cuồng sinh ra, bám vào nhau rồi tụ tập lại thành một thanh mộc kiếm lớn, có vô số gai nhọn màu đen trên thân kiếm cũng phát triển nhanh chóng. Gã cầm cự kiếm vung lên về phía Liễu Minh, lập tức chằng chịt gai nhọn màu đen bên trong cự kiếm kích bắn ra. Nhất thời theo từng trận xé gió, xung quanh Liễu Minh tràn ngập hắc mang. Mà mộc kiếm cực lớn trong tay đại hán lóe lên, mặt ngoài sinh ra vô số gai nhọn màu đen
"Oanh" "Oanh" hai tiếng
Liễu Minh dùng một quyền đánh nát bấy mộc kiếm, lại thêm một quyền, liền đánh vỡ màn sáng màu xanh lá. Lân phiến đỏ thẫm lóe ra, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực đại hán, làm vỡ nát trái tim bên trong. Đại hán chỉ kịp hét thảm một tiếng, khi Liễu Minh rút bàn tay về, liền loạng choạng ngã rồi té "Phịch" trên mặt đất không còn cử động.