Liễu Minh lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng phóng từng luồng hắc quang bao bọc lấy những chỗ hiểm. Một mặt phục dụng đan dược để khôi phục pháp lực, mặt khác đang cố gắng dùng Tổn Ma Tiên để kháng cự lại hư ảnh cung điện màu vàng.
Không biết rõ cái phù lục kia có lai lịch ra sao mà có thể biến thành một cái cung điện lớn như vậy? Ngoài ra cái cung điện này còn tỏa ra một luồng lực lượng Pháp Tắ về pháp trận không gian, có khả năng giam cầm rất mạnh mẽ. Nếu lúc nào pháp lực còn tràn đầy thì may ra còn có thể sử dụng lực lượng của Tổn Ma Tiên thoát khốn. Giờ đây pháp lực đang cạn kiệt khiến cho toàn thân không thể nhúc nhích tý nào.
"Đừng chống cự vô ích, đây là tấm phù lục đến từ thượng giới có tên là Cửu Cung Càn Nguyên phù, đừng nói là ngươi chỉ có tu vi Thông Huyền, cho dù là Vĩnh Sinh cảnh đi nữa cũng không thể thoát khỏi trói buộc của nó đâu. Ta định dùng nó để đối phó với Ma Chủ không ngờ lại phải sử dụng trên người của ngươi, ngươi nên lấy đó làm tự hào." Trông thấy Liễu Minh đã bị vây trong cung điện màu vàng Thanh Linh mới nói những lời âm hiểm đó.
Khi lời nói vừa chấm dứt, người bà ta liền phát ra những luồng sáng vàng sau đó lao vào trong cung điện. Không hề có chút trở ngại nào, bà ta dần dần tiến đến gần Liễu Minh với vẻ mặt rất dữ tợn:
"Ta không muốn giết ngươi, nhưng không ngờ một tên nhãi nhép như ngươi lại có thể thôn phệ lực lượng Pháp Tắc ở nơi đây một cách bình yên vô sự! Ngươi hãy yên tâm chịu chết đi, sau khi cắn nuốt sáu cỗ Pháp Tắc chi lực của ngươi xong ta sẽ chiếm lấy bí mật đó rồi ẩn mình đi. Sẽ có một ngày ta sẽ là người đầu tiên ở giới diện này nắm giữ bảy đại Pháp Tắc Nguyên Lực, qua đó có thể vượt qua tồn tại Vĩnh Sinh cảnh, đến lúc đó thì tên Nguyên Thủy Ma Chủ chả là cái thá gì cả."
Thanh Linh giờ đây đã đi đến trước người của Liễu Minh. Trên tay bà ta cầm một thanh đại kiếm màu vàng rồi đột nhiên đâm vào Linh Hải chỗ bụng dưới của Liễu Minh. Hai mắt họ Liễu mở to, chứng kiến hành động trước mắt mà lực bất tòng tâm chỉ còn biết gầm lên những tiếng giận giữ. Sau một hơi thở, thanh đại kiếm màu vàng của Thanh Linh đã đâm xuyên qua bụng dưới của Liễu Minh, cắm sâu vào đến tận một nửa. Bà ta đang rất là vui vẻ nhưng chỉ sau một khắc thôi sắc mặt lại hoàn toàn biến đổi.
Trên bụng của Liễu Minh không biết từ lúc nào đã hiện ra một mảnh màu sắc đen tối, khi đại kiếm màu vàng cắm sâu vào trong thì như là cắm xuống vũng bùn vậy không hề tạo ra một chút thương tổn nào đến Liễu Minh.
Liễu Minh cũng rất ngạc nhiên, bên trong Linh Hải của hắn bất ngờ hiện ra lồng giam bọt khí. Từng vầng hào quang màu đen đã ngăn được một kích này cho hắn. Sau đó lồng giam bọt khí khẽ rung, một lực cắn nuốt cực kỳ mạnh mẽ bắt đầu tuôn ra.
Đại kiếm màu vàng là do lực lượng Pháp Tắc biến thành đang từ từ bị lồng giam bọt khí cắn nuốt. Thanh Linh bỗng kinh hãi, bà ta đang muốn rút đại kiếm ra nhưng lại phát hiện thanh đại kiếm trên tay không thể động đậy. Thanh Linh biết tình thế không ổn đang muốn vứt bỏ thanh đại kiếm để rời đi nhưng không thể, thân hình như bị một cỗ hấp lực vô hình giam cầm.
Sau khi cắn nuốt đại kiếm màu vàng, luồng sáng đen dưới bụng Liễu Minh càng thêm rực rỡ, sau đó trước người hắn hiện lên một thứ. Đó chính là bong bóng thần bí. Nó như là một cái miệng lớn đang hút lấy hư ảnh cung điện màu vàng ở chung quanh làm cho nó càng trở nên vặn vẹo mà dần mờ đi. Cung điện như hóa thành từng sợi chỉ màu vàng dần dần bị hút vào trong bong bóng thần bí.
Thanh Linh hiện tại đang rất bàng hoàng, bà ta muốn chạy trốn nhưng khổ nỗi hai chân cứ như bị chôn xuống đất không thể nhúc nhích được tý gì.
Lồng giam phát ra lực cắn nuốt càng lúc càng mãnh liệt, hư ảnh cung điện màu vàng cứ như là bị cá voi hút nước càng lúc càng ảm đảm thêm. Trói buộc trên người Liễu Minh được nới lỏng, nhưng cùng lúc này bong bóng thần bí lập tức biến mất rồi nhanh chóng xuất hiện ở bên trong Linh Hải. Tiếp đó một luồng pháp lực tinh thuần theo bọt khí tuôn ra dung nhập vào Linh Hải đang khô kiệt của hắn.
Ngay lập tức pháp lực của Liễu Minh được khôi phục khá nhiều. Liễu Minh vui mừng ra mặt, hắn hét lên một tiếng truyền pháp lực vào trong Tổn Ma Tiên khiến nó phát ra hào quang sáng chói và một bóng roi to lớn hiện ra quật xuống Thanh Linh đang bất động. Những nơi mà bóng roi màu xanh đi qua thì pháp trận màu vàng đều nhanh chóng tiêu tán.
Tình thế nguy hiểm trước mắt, Thanh Linh kinh hãi hét lên một tiếng dồn tất cả sức lực vào trong đại kiếm màu vàng trên tay chém tới Tổn Ma Tiên đang lao xuống. Đại kiếm cùng tiên ảnh ầm ầm chạm vào nhau, "Loảng xoảng" Một tiếng vang thật lớn, đại kiếm màu vàng vỡ vụn ra từng khúc thế nhưng uy thế của Tổn Ma Tiên không giảm, trùng trùng điệp điệp quất lên người bà ta.
Uy năng của Huyền Linh Chi Bảo Tổn Ma Tiên ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc thuộc tính Mộc, cho dù thân thể của Thanh Linh là do cực phẩm Khôi Lỗi cô đọng thành thân mình cũng không chịu nổi, tức khắc bị cắt ngang thành hai đoạn. Sắc mặt Liễu Minh âm lãnh, hạ thủ không hề lưu tình một chút nào, tiên ảnh màu xanh liên tiếp vung lên đan chéo vào nhau, ngoại trừ phần đầu ra thì thân thể Thanh Linh đều biến thành đá vụn màu xanh sẫm bắn tung tóe ra ngoài.
Giờ phút này, cả tòa hư ảnh cung điện màu vàng cộng với pháp trận màu vàng đều đã bị bong bóng khí lồng giam cắn nuốt, thân thể Liễu Minh nhẹ nhàng, từ trên không trung hạ xuống mặt đất.
Một đạo ánh sáng màu tím từ trong đầu của Thanh Linh xuất hiện, bay về phía xa. Liễu Minh hừ nhẹ một tiếng, phất tay phát ra một luồng sáng màu đen, biến ảo thành một bàn tay màu đen rất lớn, hư không xuất hiện ngoài mười trượng, ngăn cản phía trước quầng sáng màu tím sau đó nắm lại.
Bên trong quầng sáng màu tím, tiểu nhân nguyên thần của Thanh Linh điên cuồng giãy giụa, miệng phun ra từng khỏa lôi cầu màu tím, bắn vào bàn tay lớn màu đen, chỉ tiếc là không có một chút tác dụng nào hết, bị bàn tay màu đen rất lớn kia nắm kéo lại về phía Liễu Minh. Tiểu nhân nguyên thần của Thanh Linh không tiếp tục phản kháng nữa, ánh mắt nhìn về Liễu Minh.
"Ta cứ nghĩ các hạ là một người giữ chữ tín, không thể ngờ rằng ngươi cũng chỉ là hạng người thấy lợi quên tình nghĩa." Ánh mắt Liễu Minh băng lạnh, chậm rãi nói.
"Hừ, ta đã rơi vào hoàn cảnh này thì mặc cho các hạ xử trí. Nếu đổi lại là ta thì cũng chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua đâu, bây giờ ngươi muốn thế nào?" Thanh Linh không hề sợ hãi mà lạnh lùng đáp lại.
"Ngươi hãy giao pháp quyết của Thiện Ác Lưỡng Cực ra đây, ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái." Liễu Minh cũng lạnh lùng nói ra ý định của mình.
"Hắc hắc, nói hay không đều sẽ phải chết, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết ư?" Thanh Linh cười lên với vẻ giễu cợt.
"Rượu mời không uống còn muốn uống rượu phạt, ta đành phải sưu hồn ngươi thôi." Liễu Minh dứt lời trên tay phát ra một tầng ánh sáng đen thẩm thấu vào trong Nguyên Thần của Thanh Linh.
Nguyên Thần của Thanh Linh lại không hề sợ hãi chút nào mà vẫn cứ cười mỉa mai, bà ta mặc kệ cho Liễu Minh muốn sưu hồn thế nào cũng được.
Sau một lát lông mày của Liễu Minh liền cau lại, ngón tay phát ra ánh sáng đen cũng chậm rãi thu về. Khi hắn sưu hồn Thanh Linh thì gặp phải một tầng cách trở rất cứng cỏi, khiến cho không cách nào có thể thâm nhập sâu vào trong Nguyên Thần của Thanh Linh mà tìm kiếm thông tin.
Hắn đoán rằng nếu mình mạnh mẽ rót thêm pháp lực vào thì sẽ xuyên thấu được tầng ngăn cách kia, nếu mà làm như thế thì thần hồn của Thanh Linh cũng sẽ không thể chịu nổi mà tan tành như mây khói.
"Thì ra các hạ không hề sợ sưu hồn là vì thế sao?" Liễu Minh liền mở lời.
"Hừm, bí thuật Thiện Ác Lưỡng Cực của ta có thể bảo vệ thần hồn, không chỉ có thể chống lại sự ăn mòn thần trí ở nơi đây mà còn bảo vệ tránh khỏi mọi sự sưu hồn, cùng lắm là hồn phi phách tán chứ đừng mơ tưởng có thể moi ra điều bí mật gì." Thanh Linh cười lớn với vẻ trào phúng.
Liễu Minh nghe xong cũng không nói gì, sắc mặt càng trở nên trầm mặc nhưng trong ánh mắt lại lập lòe bất định.
"Liễu đạo hữu, nếu bây giờ ta chết đi ngươi cũng không thể có được bí thuật Thiện Ác Lưỡng Cực. Nếu còn tồn tại trong Luân Hồi cảnh thì sớm muộn gì đạo hữu cũng sẽ biến thành một quái vật khát máu mà thôi, cuối cùng cũng chỉ có lợi cho Ma Chủ. Tình huống cá chết lưới rách này là chuyện không hề khôn ngoan tý nào, ta tin Liễu đạo hữu là người thông minh sẽ không làm chứ.." Thanh Linh ánh mắt lập lòe mà mở miệng nói.
"Các hạ muốn nói gì cứ nói thẳng, ta không có thừa sự kiên nhẫn." Liễu Minh nghe xong liền cắt lời bà ta ngay.
"Phải chi chúng ta lại làm một cuộc giao dịch, đạo hữu dẫn ta trở về động phủ của ta, ta sẽ tái tạo một thân hình mới nhờ Mặc Tinh Ngọc, lúc đó ta sẽ đem Thiện Ác Lưỡng Cực truyền thụ cho đạo hữu, sau đó tại Luân Hồi cảnh chúng ta đường ai nấy đi mặc kệ sinh tử không quản, không biết đạo hữu thấy sao?" Nguyên Thần của Thanh Linh dùng vẻ mặt rất ôn hòa để đưa ra lời đề nghị.
"Không phải chính ngươi đã từng nói chỉ cần đoạt được Hồn Thiên Kính là có biện pháp thoát khỏi Luân Hồi cảnh sao? Vì sao còn muốn về động phủ của ngươi?" Liễu Minh đang đắn đo về lời đề nghị nên đưa ra câu hỏi này.
"Việc này không phải đơn giản như đã nói, ta không giấu ngươi nữa, nếu muốn rời khỏi đây cần phải hợp sức của bốn kiện dị bảo mới được, Hồn Thiên Kính chỉ là một trong số đó mà thôi. Luân Hồi cảnh là do Ma Chủ một tay tạo dựng nên làm sao có thể rời đi dễ dàng được. Nếu mà lúc trước ta không nói như vậy thì Liễu đạo hữu đâu có mạo hiểm mà đi đến đây?" Thanh Linh ánh mắt lấp liếm nhìn ngó mới dám trả lời.
"Thì ra là thế, Thanh Linh đạo hữu quả nhiên là giỏi tính toán." Liễu Minh cười nhạt sau đó nhìn đến Thanh Linh với cái nhìn rất khác lạ.
"Không biết Liễu đạo hữu có cân nhắc gì về lời đề nghị vừa rồi của ta? Hành động này chúng ta đều có lợi, không nên tranh đấu đến lưỡng bại câu thương để người được lợi cuối cùng lại là Ma Chủ." Thanh Linh thấy sắc mặt của Liễu Minh thay đổi vội vàng nói.
Liễu Minh không nói gì chỉ mỉm cười, năm ngón tay thì nhanh chóng xiết chặt, ánh sáng màu đen đang sưu hồn nhanh chóng tăng cường hung hăng bao trùm toàn bộ Nguyên Thần của Thanh Linh lại.
"Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chó cùng dứt dậu sao?" Tiểu nhân Nguyên Thần của Thanh Linh thét lên kinh hãi, nhưng đã quá muộn ánh sáng đen đang được tăng cường mà trùng kích nguyên thần của bà ta.
Đối với những lời nói của Thanh Linh giờ đây Liễu Minh không thèm để ý, màn sáng đen trên tay phát ra mỗi lúc một cường đại hơn.
Sau một lát, Nguyên Thần của Thanh Linh phát ra một tiếng kêu thảm thiết sau đó liền vỡ vụn, biến thành vô số những ánh sáng màu tím nhọn hoắt. Một vầng sáng màu ngà sữa hiện ra, nó có hình một quả cầu bên trong còn đang bọc lấy vô số mảnh vỡ pháp tắc màu vàng. Liễu Minh nhanh chóng há mồm hút lấy quả cầu màu ngà sữa đó rồi đem nuốt xuống vào tù lung không gian. Từ trong lời nói của Thanh Linh khiến cho hắn đã đưa ra một quyết định.
Chỉ sau chốc lát, lồng giam bọt khí tuôn ra một cỗ pháp lực tinh thuần va còn kèm theo những mảnh vỡ Pháp Tắc Chi Lực của Thanh Linh. Thanh Linh có sự lĩnh ngộ rất sâu đối với lực lượng Pháp Tắc hệ Kim, có thể nói là không hề thua kém lĩnh ngộ về lực lượng hệ Hắc Ám của Ma Thiên.
Vô số mảnh vỡ phù văn màu vàng được dung nhập vào trong Thức Hải của Liễu Minh, lập tức Pháp Tắc hệ Kim của hắn lớn ra gấp nhiều lần, giờ đây so với Pháp Tắc hệ Hắc Ám thì không thua kém bao nhiêu cũng đã gần viên mãn. Trong lòng hắn khẽ mừng, sau đó liền quan sát mảnh vỡ của thi thể Thanh Linh rồi nhanh chóng thu lấy chiếc nhẫn trữ vật. Sau đó thân hình lại chuyển động bay đến cạnh thi thể không đầu của Kỳ Diệu nhặt lấy pháp bảo tiểu xoa cùng túi trữ vật.
Việc đáng tiếc là Kỳ Diệu tự bạo cho nên ba cỗ Pháp Tắc Chi Lực bị bức ra bên ngoài cơ thể, với cả Tổn Ma Tiên uy lực quá lớn nên đã đánh tan Nguyên Thần cùng với lĩnh ngộ Pháp Tắc Chi của gã thành bột mịn. Nếu như có thể cắn nuốt thêm từng đấy phù văn Pháp Tắc, Liễu Minh tin tưởng có thể lĩnh ngộ lực lượng Pháp Tắc càng sâu thêm một tầng.