"Ồ, ngự kiếm chi thuật!"
Liễu Minh nhìn thấy đối thủ ra chiêu liền nhíu mày kinh ngạc. Hắn không ngờ lão già tóc bạc kia cũng là một gã kiếm tu hơn nữa từ thủ pháp vừa rồi có thể nhìn ra sự thuần thục của một chiêu ngự kiếm.
Thế nhưng với nhãn lực hảo hạng của hắn, trong khoảnh khắc lão già kia ra tay, Liễu Minh đã nhìn ra phi kiếm kia chỉ là một thanh cực phẩm Linh khí mà thôi, còn xa mới có thể đạt đến đẳng cấp của Nguyên Linh Phi Kiếm.
Sau một khắc, đã thấy cầu vồng màu vàng lóe lên rồi chém tới trước người Liễu Minh.
Cùng lúc đó, ba người khác cũng rất ăn ý đồng thời ra tay. Nam tử cao gầy há mồm phun ra một vũ khí quái dị nửa đao nửa kiếm. Người đàn ông to cao thì hét lớn một tiếng, chỉ thấy ánh sáng màu đen lóe lên, trong tay đã nhiều thêm một cây Lang Nha Bổng dài hơn trượng. Linh khí cồng kềnh như vậy quả thật rất hiếm gặp, nhưng chỉ có vũ khí như thế mới hợp với thân thể thô kệch của y. Thiếu phụ duy nhất trong ba người vung tay lên, thả ra một đoản chùy màu trắng trong chớp mắt đã biến lớn gần mười trượng.
Ba người không dám chậm trễ thầm niệm pháp quyết, âm mưu tạo nên một màn chắn bằng Linh khí bao vây Sa Sở Nhi vào trong.
Liễu Minh thấy vậy, hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy hắn nắm chặt hai tay, hắc khí nồng đầm từ trong cơ thể mà tuôn ra cuồn cuộn. Trong không trung bỗng vang lên tiếng rồng ngâm thanh thúy.
"Phốc" một tiếng!
Lấy Liễu Minh làm trung tâm, một cỗ khí kình cường đại bộc phát kèm theo từng tiếng vang tê...ê...eeee không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Tiếp theo, hai nắm đấm được Hắc Long bao bọc mạnh mẽ nện lên mũi kiếm đang chém về phía này.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên!
Cầu vồng màu vàng lúc này run lên rồi vỡ vụn thành mảnh nhỏ li ti. Bản thể phi kiếm cũng bị một lực lượng to lớn chấn bay ra sau hơn mười trượng mới có thể miễn cưỡng ổn định giữa không trung.
Có thể dễ dàng nhận ra mặt ngoài phi kiếm đã xuất hiện vô số hào quang rò rỉ, hơn nữa từng tràng âm thanh vù vù trầm thấp còn cho thấy Linh khí này đã bị một kích của Liễu Minh làm cho tổn thương không nhỏ.
Sắc mặt lão già tóc bạc trở nên trắng nhợt. Phi kiếm màu vàng này là bổn mạng linh khí của lão. Người kiếm tâm thần tương liên, dưới tình huống phi kiếm chịu thương tổn như vậy, pháp lực trong cơ thể của y cũng không kìm được mà dâng lên từng hồi nhộn nhạo.
Hắn mặc dù là tu sĩ Chân Đan cảnh nhưng chỉ là tam khiếu hạ phẩm Chân Đan, thực lực xếp hàng thấp nhất trong số những tu sĩ đồng giai, làm sao có thể đón được một chiêu mạnh mẽ của Liễu Minh.
Liễu Minh sau một kích đắc thủ liền biến ảo thân pháp. Chỉ thấy vô số tàn ảnh xuất hiện trước người Sa Sở Nhi, một tiếng quát chói tai liền vang lên, từng đợt quyền ảnh cũng theo đó mạnh mẽ tuôn ra.
Song quyền của Liễu Minh được hắc khí cuồn cuộn bao bọc. Nắm đấm còn chưa đánh tới, quyền phong bên trong đã như một vòng xoáy đen kịt tạo thành một cây roi hung hăng quật lên mọi thứ xung quanh.
Cùng lúc đó, Linh khí của nhóm ba người kia cũng không chậm trễ hóa thành quang hà cuốn tới rồi hung hăng giao phong cùng quyền ảnh của Liễu Minh.
Oanh long long!
Vòng xoáy đen kịt lập tức cuốn chặt ba kiện Linh khí của đối phương. Chỉ thấy hắc khí sau khi cuồn cuộn ngưng tụ, một vầng mặt trời màu đen cũng thình lình theo đó hiện ra.
Sau một khắc, một lực lượng dời núi lấp biển cũng từ đó mạnh mẽ bộc phát.
Lang Nha Bổng, vũ khí kỳ dị cùng đoản chùy màu trắng đồng loạt bị quyền phong đen kịt đánh bay, bằng mắt thường có thể dễ dàng nhận ra hào quang bên ngoài của chúng đã trở nên ảm đạm hơn không ít, hiển nhiên Linh tính cũng bị hao tổn nặng nề.
Cơ thể ba người đột ngột run rẩy kịch liệt. Cả ba loạng choạng đạp đạp về sau mấy bước rồi không nhịn được há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi vất vả đứng vững trở lại, cả ba đều hoảng sợ nhìn về phía Liễu Minh. Trong lúc nhất thời, không kẻ nào trong bọn chúng có dũng khí lỗ mãng xông lên chịu chết.
Liễu Minh chỉ khẽ giơ tay nhấc chân đã nhẹ nhàng đánh bay Linh khí của bốn người.
Trong lúc đó, Sa Sở Nhi chỉ vừa hoàn thành việc tế ra một cây dao óng ánh cùng một Linh khí hình đồng hồ cát huyễn hóa thành một tường cát màu đen chắn trước người.
Nàng cũng không ngoại lệ bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh ngạc.
So với thời điểm ở tại Quỷ Mạc, Liễu Minh rõ ràng đã mạnh hơn nhiều lắm.
"Liễu huynh, ngươi..."
"Cẩn thận!"
Ngay khi Sa Sở Nhi mở miệng định nói gì đó, Liễu Minh đã phản ứng như điện thò tay bắt lấy cánh tay của Sa Sở Nhi, đồng thời nhanh chóng bay ngược về sau.
Sau một khắc, một cánh tay khổng lồ màu tím đột ngột xuất hiện, chộp ngay vào vị trí Sa Sở Nhi vừa đứng.
Nghe ầm một tiếng, sau một hồi cát bay đá chạy, trên mặt đất thình lình đã xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ to chừng mười trượng!
"Các hạ thân là tiền bối Thiên Tượng cảnh sao lại có thể không màng thân phận ra tay với vãn bối Hóa Tinh như chúng ta?" Liễu Minh mang theo Sa Sở Nhi lui về sau hơn mười trượng, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào một chỗ trên không trung, vẻ mặt lần đầu chuyển thành nghiêm trọng nói ra.
"Thiên Tượng cảnh!"
Sa Sở Nhi trong lòng cảm kích hành động vừa rồi của Liễu Minh. Nếu không nhờ hắn ra tay kịp thời, chỉ sợ nàng đã rơi vào bên trong chưởng ấn màu tím kia. Khi nàng nghe thấy Liễu Minh nói ra thân phận của địch thủ sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
"Ồ? Không ngờ một vãn bối như ngươi lại sở hữu Tinh thần lực bất phàm như thế, có thể nhìn ra vị trí ẩn thân của bổn tọa." Tại một vị trí ở giữa không trung, thình lình lóe lên từng ánh hào quang tím biếc một người đàn ông cũng theo đó hiện ra rồi chậm rãi rơi xuống.
Người này thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, ngũ quan bình thường. Thứ trên người y khiến người ta phải chú ý là mái tóc dài đen kịt rối tung sau lưng. Gã vừa mới hiện thân, linh áp khổng lồ của Thiên Tượng cảnh đã không chút che giấu, ầm ầm bộc phát.
Liễu Minh chỉ cảm thấy khí đen quanh người đột nhiên chuyển động. Liền đó, một sức mạnh to lớn đã đè xuống khiến thân hình hắn lung lay một lúc mới có thể lần nữa đứng vững trở lại.
Tình huống của Sa Sở Nhi phía sau lại không được tốt như thế. Tường cát màu đen trước người nàng lập tức bị đè ép đến nổ tung. Thân thể mềm mại lúc này hướng về phía sau loạng choạng bảy tám, bạch quang quang thân mới lóe lên ổn định thân hình. Đó là dưới tình huống Liễu Minh đã chắn ở phía trước, đem phân nửa áp lực hoàn toàn triệt tiêu.
Sa Sở Nhi hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông tóc dài mạnh mẽ kia. Khuôn mặt nàng bị dọa đến trắng bệch, không còn một giọt máu.
Trong trang viện cách đó không xa, người nhà của Âu Dương Khuê làm sao có thể chịu nổi uy áp khổng lồ kia. Mỗi người đều cảm thấy đầu váng mắt hoa sau đó đồng loạt rơi vào hôn mê.
"Tham kiến Kiếm Nguyên trưởng lão!"
Bốn người lão giả tóc bạc thấy vậy, sắc mặt đại hỉ vội vàng cung kính thi lễ với người đàn ông tóc dài kia.
Chỉ thấy y khẽ khoát tay, bốn người liền lui qua một bên, cũng không nói thêm gì nữa.
"Người chính là Liễu Minh của Thái Thanh môn phải không. Ta nghe nói ngươi trước đây không lâu mới mượn chí bảo của gia tộc Âu Dương ta là Thanh Diệu Linh Lung Bích để đột phá Giả Đan kỳ, hiện tại đã muốn cùng gia tộc của ta trở mặt thành địch phải không?" Nam tử tóc dài nhàn nhạt lên tiếng.
"Không dám, vãn bối đối với sự giúp đỡ của Âu Dương thế gia vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Thế nhưng ta và vị Sa cô nương này đã sớm quen biết vì thế không có cách nào ngồi nhìn bằng hữu bị người khác bắt đi." Liễu Minh sau một phen suy tính nhanh chóng liền khom người cung kính thi lễ với vị trưởng lão kia.
Tuy rằng sau khi tiến giai Giả Đan, tu vi của hắn đã có bước đột phá nhưng đối đầu với cường giả cấp bậc Thiên Tượng cảnh, hắn vẫn không dám chắc có thể mang theo Sa Sở Nhi toàn thân đột phá vòng vây.
Cũng may với thân phận nội môn đệ tử Thái Thanh môn của hắn, đối phương muốn ra tay hạ thủ cũng phải mang vài phần kiêng kị. Nghĩ đến đó, Liễu Minh đã dần lấy lại được sự bình tĩnh.
Kiếm Nguyên trưởng lão nghe vậy cười lạnh một tiếng, sau khi đánh giá Liễu Minh một phen liền trầm giọng nói ra:
"Thực lực của ngươi mặc dù không tệ, nhưng tu vi dù sao chỉ là Giả Đan kỳ. Bằng vào chút năng lực ấy, ngươi cho rằng có thể ngăn cản ta?"
"Vãn bối tự nhiên hiểu rõ bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của tiền bối nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn Sa cô nương bị các người mang đi, không còn cách nào khác, xin tiền bối ra tay chỉ điểm một hai." Liễu Minh cười khổ một tiếng nói.
"Hặc hặc, có chút ý tứ! Đây là lần đầu tiên kể tử khi tiến giai Thiên Tượng cảnh, Âu Dương Kiếm Nguyên ta mới gặp phải kẻ có gan khiêu chiến vượt cấp. Ta nếu thật sự ra tay với ngươi, chỉ sợ lão gia hỏa Thiên Qua kia sẽ có cớ kiếm chuyện với Âu Dương gia. Như vậy đi, lão phu cũng không muốn mang tiếng khi dễ hai tiểu bối các ngươi. Chỉ cần hai ngươi có thể tiếp được một chưởng của ta, lão phu lập tức quay đầu bước đi. Nếu không, tiểu nha đầu này phải ngoan ngoãn quay về Âu Dương gia để gia chủ phán xét." Âu Dương Kiếm Nguyên cười cười gian xảo sau đó liền đưa ra một lời đề nghị.
"Cái này..." Liễu Minh nghe vậy không khỏi một phen chần chờ.
"Tốt, cứ theo lời của tiền bối, nếu hai người bọn ta không thể tiếp được một chưởng của ngươi, Sa Sở Nhi ta tự nguyện trở về Âu Dương gia chịu phạt." Sa Sở Nhi nghe vậy, hai mắt đột nhiên trở nên sáng ngời sau đó không chút do dự đáp ứng.
Liễu Minh nhướng mày, tại thời điểm muốn nói gì đó với Sa Sở Nhi đã thấy nam tử tóc dài cười lạnh một tiếng. Tử quang trên người y đột ngột bừng sáng, một cỗ Linh áp khổng lồ theo đó tuôn ra, sau lưng liền có hư ảnh của một Cự Nhân bay lên.
Quanh người hư ảnh người khổng lồ có thể nhìn thấy khí tím liên tục bốc lên. Trường bào thùng thình trên người mơ hồ hiện lên đồ án Thần Long. Khuôn mặt hư ảnh tuy mơ hồ không rõ nhưng có thể nhận ra khí tức Vô Thượng uy nghiêm toát ra không chút che giấu.
"Đây là pháp tướng hư ảnh Tiên Thiên Đế Tôn của Âu Dương thế gia!" Liễu Minh thấy vậy, đồng tử liền co rút lại.
Bên trong Thái Thanh môn lưu truyền rất nhiều loại công pháp. Cho dù là đệ tử nội môn của cùng một phong thì cũng có sự khác biệt rất lớn về công pháp tu luyện.
Nhưng Âu Dương thế gia lại không phải như vậy. Hầu như toàn bộ tộc nhân Âu Dương đều tu luyện một loại công pháp đồng nhất gọi là Tiên Thiên Đế Hoàng Công.
Liễu Minh đọc được những điển tịch có tại Thái Thanh Môn thì tổ tiên của gia tộc Âu Dương từng là hoàng thất của một quốc gia cường thịnh. Môn công pháp này là do một vị Hoàng Đế có thiên phú dị bẩm sáng chế ra.
Một khi người luyện thành công tiến giai Thiên Tượng cảnh liền có thể huyễn hóa ra Thiên Địa pháp tướng vô cùng uy lực cũng chính là hư ảnh của vị Hoàng Đế năm xưa.
Liễu Minh không dám lơ là. Khi hắn định tung chiêu đối địch đã thấy Sa Sở Nhi đằng sau đột nhiên tiến lên vài bước. Bàn tay trắng nõn khẽ giơ, một viên cầu màu vàng đã từ trong áo bay ra.
Từng hồi răng rắc vang lên!
Chỉ thấy viên cầu kia sau một thoáng mơ hồ đã hóa thành một Khôi Lỗi hình người cao hơn một trượng. Mặt ngoài con rối hiện đầy phù văn kỳ dị lấp lánh dưới ánh mặt trời, lại toát ra lực lượng mạnh mẽ không thể che giấu.
Liễu Minh thấy vậy liền hít một hơi lạnh.
Con rối màu vàng này chẳng phải là khôi lỗi bảo vệ bên người Nam Hoang Khôi Đế Thanh Linh sao?
Sa Sở Nhi vung tay đánh ra một đạo pháp quyết lên người khôi lỗi. Chỉ thấy phù văn đột nhiên sáng ngời, sau một hồi kim quang lưu chuyển, trong tay người rối đã thình lình nhiều thêm hai thanh đại phủ màu vàng phát ra hàn quang lòe lòe.
"Cái này hình như là Khôi lỗi bí truyền của Thiên Công Tông, ngươi là từ chỗ nào lấy được? Bất quá nếu nha đầu ngươi cho rằng có thể dựa vào một đầu Khôi lỗi để tiếp một chiêu của ta thì quả thật là vô cùng sai lầm." Ánh mắt nam tử tóc dài không ngừng đánh giá khôi lỗi vừa xuất hiện. Sau một thoáng kinh ngạc, y liền lạnh lùng lên tiếng.
Vừa dứt lời đã thấy tử quan trên người hư ảnh cự nhân sau lưng y đột ngột bạo phát. Một cự chưởng màu tím theo đó đánh ra. Chỉ thấy năm ngón tay to lớn xòe ra, phô thiên cái địa chụp xuống hai người Liễu Minh bên dưới, đồng thời phóng ra vô số đạo hào quang màu tím.