Văn huy pháp bảo lên ba cái
Thiên tượng sơ kỳ đến đỉnh phong.
(Duy Trúc)
Mấy ngày sau.
Trong một tòa lầu các đặt trên đỉnh núi thuộc trang viên nhà họ Thanh.
Một người đàn ông tóc dài với mặt nạ bạc che nửa dung nhan đang mệt mỏi nằm nghiêng trên một chiếc giường ngọc. Nhân vật này không ai khác chính là người đã bị Liễu Minh đánh bị thương tại lần tỷ thí khi trước, Thanh Tung Tử. Cạnh bên mép giường, còn có một người phụ nữ thân vận thanh sam.
"Liễu Minh kia vừa đến đây đã muốn tìm nhiều tài liệu trân quý như vậy... Đúng rồi, tin tức này liệu có đáng tin cậy hay không?" Thanh Tung Tử thì thào một lúc rồi lạnh giọng hỏi một câu.
"Theo lời hộ vệ Thanh Loan điện thuật lại ngày đó. Sau khi Liễu Minh rời đi, gia chủ đột nhiên cho gọi vài tên đường chủ cấp Chân Đan nhằm ban bố nhiệm vụ tìm kiếm những tài liệu kia. Tuy ngài ấy không có nói rõ nhưng mà mười phần tám chín là sẽ không sai rồi."
"Những tài liệu này đáng giá không ít của cải. Không nghĩ tới tài sản của tên họ Liễu lại phong phú như vậy. Hừ, như thế cũng tốt, đến lúc đó xem như đền bù tổn thất cho lần ta bị hắn đánh lén." Thanh Tung Tử âm trầm nói ra.
"Thanh sư huynh, người này trước mắt đã là trưởng lão bổn tộc. Nếu làm khó hắn một cách chính diện, chỉ sợ khó lòng ăn nói với gia chủ?" Người phụ nữ mặc thanh sam tỏ vẻ băn khoăn.
"Hôm nay chỉ còn cách thời điểm bí cảnh Thiên Huyễn mở ra hơn ba mươi năm, đến lúc đó gã họ Liễu kia nhất định sẽ tiến vào trong. Chỉ cần ta và ngươi liên thủ với nhau bí mật đánh chết hắn ở đó... Sau khi rời khỏi bí cảnh, ta chính là gia thủ Thanh gia, đến lúc đó còn ai có can đảm chất vấn Thanh mỗ hay sao?" Thanh Tung Tử tức giận đáp lời...
Trong lúc đó, Liễu Minh không hề hay biết cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Kể từ ngày đó, sau khi gặp mặt Thanh Tông, hắn liền trở về nơi ở của mình, tự mình bố trí vài đạo cấm chế bên ngoài động phủ sau đó để lại Hạt Nhi tự mình tu luyện ở thiên thất. Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn liền tiến vào mật thất, bắt đầu bế quan. Thời gian kế tiếp, hắn bắt đầu tế luyện Hồn Thiên Bia dưới sự hướng dẫn của Ma Thiên.
Sau khi trải qua phong ba vừa rồi, phong cách hành sự bí ẩn của Liễu Minh đã khiến phần lớn đệ tử Thanh gia quên lãng việc này. Ngoài việc biết rõ trong tộc đã xuất hiện thêm một vị đại năng Thiên Tượng cảnh, bọn họ cũng không cảm thấy mọi chuyện có gì khác trước. Một thời gian tương đối dài sau đó, toàn cảnh Thanh gia trôi qua vô cùng yên bình. Ba gã tu sĩ Thiên Tượng còn lại cũng ít khi xuất hiện. Thanh Tung Tử và Thanh Thường cũng không hề làm khó Liễu Minh, giống như đã quên mất sự tồn tại của hắn.
Trong nháy mắt, thời gian ba mươi năm đã trôi qua.
Một ngày này, Liễu Minh đang ở trong mật thất của động phủ. Trước mặt hắn là Hồn Thiên Bia mang theo hào quang mai màu trắng đen lơ lửng giữa không trung, chung quanh tràn ngập sương mù cùng màu cùng hắc diễm cuồn cuộn. Nếu quan sát kĩ có thể phát hiện hai trong số tám đạo phù văn cổ xưa trên mặt bia đã được thắp sáng.
Đột nhiên, hào quang hai màu trắng đen mặt ngoài Hồn Thiên Bia thình lình tỏa sáng, Huyễn Ma Đồng cũng theo đó từ từ mở ra. Liễu Minh đang ngồi xếp bằng liền mở to hai mắt, đôi tay khẽ nhấc bắn ra hai cột sáng đen chui vào bên trong tấm bia khiến cho nơi đó nổi lên vô số phù văn cùng màu.
Phần phật một tiếng!
Hắc diễm đầy trời bỗng nhiên tụ lại khiến cho phù văn thứ ba trên mặt bia vốn đang ảm đạm vô quang bỗng như bị kích thích trở nên có chút chấn động sau đó mạnh mẽ hút lấy sương mù xám trắng xung quang, hơn nữa còn tỏa hào quang chiếu rọi bốn phía. Liễu Minh thoạt nhìn có chút mệt mỏi thế nhưng ánh mắt lại lộ ra ánh nhìn vô cùng vui sướng.
Ba mươi năm này, dưới sự trợ giúp của ma nguyên trong động phủ, tu vi của hắn đã tiến thêm một bước, mơ hồ chạm đến cảnh giới Thiên Tượng sơ kỳ đỉnh phong, chỉ cách lằn ranh trung kỳ một bước nhỏ, chẳng qua vẫn cần phải chờ một tia cơ hội nữa thôi. Cho đến lúc này, đạo văn huy thứ ba của Hồn Thiên Bia đã được thắp sáng. Theo lời Ma Thiên đã nói, nếu muốn tiếp tục tế luyện, hắn cần đạt đến cảnh giới Thiên Tượng trung kỳ.
Ngoài ra, có thể là do sau khi sáp nhập Chân Ma chi huyết cùng huyết mạch của Ma Thiên, màu da của hắn đã lặng lẽ xảy ra một ít cải biến. Mặt ngoài dường như bị một tầng tím đen sáng bóng bịt kín, khiến cho ngoại hình của hắn càng giống Ma Nhân hơn trước.
Liễu Minh khẽ vẫy một tay, thu hồi Hồn Thiên Bia. Sau khi trầm ngâm một lúc, hắn liền rời khỏi động phủ.
Không lâu sau, một đạo độn quang màu đen đã lóe lên ở động phủ đặt trên đỉnh núi rồi biến mất ở phía chân trời xa xa.
Một lát sau, trong đại sảnh điện Thanh Loan.
"Không nghĩ tới sau từng ấy năm, tu vi của Liễu trưởng lão lại có thể tiến bộ đến mức này. Đây quả là hồng phúc của bổn tộc." Trên ghế chủ tọa, Thanh Tông dùng thần niệm quét qua Liễu Minh đang ngồi bên dưới. Thần sắc lộ vẻ hài lòng.
"Gia chủ quá khen! Không biết chuyện năm đó Liễu mỗ nhờ giúp, gia chủ đã có tin tức gì hay chưa?" Liễu Minh chắp tay với Thanh Tông, nói lảng sang chuyện khác.
"Thực không dám giấu diếm, chuyện được Liễu trưởng lão nhờ, tuy rằng bổn tọa đã tốn khá nhiều công sức nhưng tới nay mới chỉ tìm được một phần nhỏ trong đó mà thôi. Như vậy đi, trước hết ngươi cứ lấy số tài liệu này đã, nếu sau này còn có tin tức về số còn lại, ta sẽ để ý giúp ngươi." Thanh Tông nghe vậy, cười nhẹ một tiếng nói.
Vừa dứt lời, y vung tay lên, một màn hào quang cuốn tới mặt bàn gần chỗ Liễu Minh ngồi, trên đó liền xuất hiện mấy hộp gấm kích thước khác nhau.
Liễu Minh đưa thần thức quét qua, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, không ngờ số tài liệu này còn chưa đạt tới số thấp nhất trong suy nghĩ của hắn.
Hắn lần lượt mở những hộp gấm này ra, khi thấy không có vấn đề gì thì gật nhẹ đầu, vung tay lên, một chiếc túi da căng phồng màu đen liền từ từ bay tới chỗ Thanh Tông.
"Số Ma Tinh này cũng thừa đủ để mua những tài liệu này rồi. Hy vọng số còn thừa, gia chủ sẽ lưu ý tìm kiếm giúp ta." Liễu Minh chậm rãi nói.
Thanh Tông ước lượng số Ma Tinh trong túi da rồi thu vào trong tay áo, mặt không biểu tình gật đầu nói:
"Liễu Trưởng lão khách khí, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi. Đúng rồi, bí cảnh Thiên Huyễn sắp mở ra rồi, không biết ngươi đã chuẩn bị gì chưa?"
Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi cũng không nói sang chuyện khác nữa mà bắt đầu thảo luận cẩn thận với Thanh Tông.
Không biết có phải do hắn vừa ra tay quá xa xỉ làm Thanh Tông vui mừng hay không mà đã không ngần ngại kể lại một số kinh nghiệm năm đó đi vào bí cảnh cho hắn, tất cả cũng không khác bao nhiêu so với những gì Ma Thiên đã nói.
Hai người trò chuyện xong xuôi, Liễu Minh mới cáo từ rời đi.
Thời gian một năm tiếp theo, Liễu Minh bắt đầu xuất hiện liên tục ở một số thành trì của thế lực khác trong dãy Đà Tàng, tiếp tục thu thập các tài liệu cần thiết.
Ba vị trưởng lão còn lại mặc dù có chút khó hiểu với hành động của hắn nhưng cũng chỉ chú ý chuẩn bị cho việc tiến vào bí cảnh của mình chứ không làm chuyện gì khác nữa.
Thời gian hơn một năm trong chớp mắt đã trôi qua.
Một ngày nọ, Liễu Minh đang nhắm mắt dưỡng thần trong động phủ thì bỗng một tia sáng xanh từ không trung bay xuống, phát ra một hồi âm thanh vù vù, xoay tít bên ngoài cấm chế. Liễu Minh thấy vậy, khẽ vẫy tay tóm lấy tia sáng kia, đặt lên trán của mình.
"Xem ra hành trình tiến vào bí cảnh sắp bắt đầu rồi." Một lúc lâu sau, Liễu Minh sờ sờ cằm, thì thào nói. Tiếp đó hắn liền đứng dậy đi ra đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh, Hạt Nhi đang khoanh chân ngồi, đỉnh đầu lơ lửng một Pháp Tướng Cự Hạt màu vàng vô cùng sống động.
Thấy Liễu Minh đi vào, hào quang màu vàng quanh thân Hạt Nhi lóe lên, Pháp Tướng trên không kia liền hóa thành một tia sáng vàng chui vào đỉnh đầu nàng, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Ngay sau đó, thân hình Hạt Nhi nhoáng lên một cái đã bay tới gần Liễu Minh.
"Xem ra bây giờ ngươi đã củng cố tu vi ổn định rồi." Liễu Minh thấy vậy, mỉm cười nói.
"Có hoàn cảnh tu luyện tốt nên Hạt Nhi mới tu luyện nhanh như vậy." Hạt Nhi nghe vậy, đôi mắt đẹp khẽ động nói.
"Bây giờ bí cảnh Thiên Huyễn đã sắp mở, ngươi hãy theo ta cùng đi vào." Liễu Minh suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
"Dạ, chủ nhân." Hạt Nhi gật nhẹ đầu, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang trốn vào hồ lô đeo bên hông Liễu Minh...
Một lát sau, Liễu Minh đã hiện ra bên trên trang viên Thanh gia, tay để sau lưng, điểm nhẹ vào mi tâm, thần thức lập tức bao trùm cả tòa trang viên. Lúc này, trang viên đã giới nghiêm, khắp nơi là nhiều đội đệ tử Thanh gia đang qua lại tuần tra. Mà trong trang viên đã kích hoạt không ít các loại cấm chế, kể cả những cấm chế bí ẩn cũng đều được mở ra hết.
Điều này cũng khó trách, tuy rằng lần tiến vào bí cảnh này không chỉ cần Tộc trưởng Thanh gia tiến cử lễ long trọng mà cả bốn vị Trưởng lão trong tộc đều đi vào bí cảnh, thế nên khó tránh có những kẻ thừa nước đục thả câu, do đó bọn họ cần vô cùng đề phòng.
Thời gian một nén nhang trôi qua, khi Liễu Minh đi vào điện Thanh Loan thì thấy trong sảnh đã đứng đầy những đệ tử Thanh gia, bốn người đứng đầu chính là gia chủ Thanh gia, Thanh Tông, và Thanh Tung Tử, Thanh Thường, đại hán đầu trọc Thanh Cổ nữa. Số còn lại ngoại trừ vài Đường chủ cấp Chân Đan thì đều là một số ít tộc nhân quan trọng cấp Hóa Tinh, tất cả đều vô cùng ngưng trọng.
Thấy Liễu Minh bước vào đại sảnh, tất cả mọi người mới đồng loạt nhìn lại.
Thanh Tông nhíu mày lại, rồi cao giọng nói:
"Tốt, nếu như bốn vị Trưởng lão đã tới đúng hẹn, lát nữa ta sẽ mở Bí Cảnh. Các tộc nhân còn lại phải tận tâm thủ vệ, tuyệt đối không được xao nhãng."
Thấy Thanh Tông nghiêm túc khoát tay, các Đường chủ đều thi lễ rồi dẫn thủ hạ của mình rời khỏi đại điện.
"Gia chủ, nếu như Liễu đạo hữu đã đến, thì mau chóng mở bí cảnh thôi." Thanh Tung Tử dường như có chút nóng lòng, lườm Liễu Minh một cái rồi quay đầu nói.
"Xem ra Thanh Tung Tử Trưởng lão rất tự tin với lần đi này." Thanh Cổ nghe vậy thì liếc sang, khẽ mỉm cười nói.
"Hắc hắc, nghe nói Thanh Cổ Trưởng lão cũng đã chuẩn bị cho việc này nhiều năm, đến lúc đó đừng làm tại hạ thất vọng đó." Thanh Tung Tử lạnh nhạt nói.
"Được rồi, đừng chậm trễ nữa, chư vị hãy đi theo ta." Thanh Tông nói rồi đứng dậy, quay đầu cung kính xá ba cái với bức họa sau lưng, tiếp đó y đứng thẳng người, lật tay lấy ra một lệnh bài mờ mờ. Tiếp đó y đánh ra một đạo pháp quyết, lệnh bài liền bắn ra một tia sáng xanh, rơi xuống bức họa.
Một tiếng ù ù vang lên, mặt ngoài bức họa vặn vẹo mấy cái rồi hóa thành một thông đạo sâu hút. Thanh Tông quay đầu nhìn bốn người, nhoáng một cái đã chui vào thông đạo, không thấy bóng dáng. Liễu Minh và ba vị Trưởng lão thấy vậy, đương nhiên không chút chần chừ, đều nhảy vào trong.