Sợ Phù khí, Vũ nhận thua Nam thị
Cự Khôi lỗi, Tiêu xuất chiến Kim lang.
"Cháu gái mà Nam đại sư rất yêu thương ư?"
Nghe xong lời của Đại Trí, Chu Xích và đạo cô họ Chung liếc mắt nhìn nhau, cả hai người đều tỏ vẻ cười khổ không thôi.
Liễu Minh bên cạnh nghe xong rất hiếu kỳ, không biết vị "Nam đại sư" trong miệng bọn họ rút cuộc là nhân vật cỡ nào.
Vu Thành vừa thấy thiếu nữ không hề hấn gì, nhưng không ngờ cũng không nhụt chí chút nào, lúc này miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết, đồng thời hai tay giơ lên, một đạo Phong Nhận màu xanh bắn ra, sau đó gã lại nắm chặt tay thành quyền, lao thẳng về phía thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ đối diện thấy vậy, cũng không tiếp tục thúc giục con rắn Khôi Lỗi kia nữa, trái lại hừ lạnh một tiếng, cái thuẫn nhỏ và tấm Phù Lục đỏ thẫm trong tay cùng lúc biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là mấy tấm Phù Lục màu vàng. Chúng chỉ đón gió lay động một cái đã lập tức biến thành sáu quả cầu lửa nối liền thành một chuỗi bắn đi.
Vu Thành thấy vậy quá sợ hãi, nhưng lúc này mới muốn tránh né thì đã muộn rồi.
Lớp đất vàng trên người cực dày khiến cho thân hình gã chậm chạp hơn trước kia rất nhiều. Hai quả cầu lửa đầu tiên va chạm với hai đạo Phong Nhận mà biến mất, song quả thứ ba, thứ tư thì lại mạnh mẽ đập lên lớp giáp đất, hai luồng lửa nóng bức Vu Thành phải lui lại phía sau liên tiếp mấy bước.
Tuy nhiên khi quả cầu lửa thứ năm và thứ sáu gần như đến cùng một lúc, lúc này Vu Thành chỉ miễn cưỡng lấy ra con dao găm từ trong tay áo bổ đôi một quả, một quả cầu lửa còn lại thì hung hăng đập mạnh lên trên người.
Giờ phút này, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, lớp giáp bằng đất cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà vỡ vụn ra, thân thể bị bao trọn trong ngọn lửa rào rạt.
"Khụ, ván này, chúng ta nhận thua!"
Một tiếng thở thật dài vang lên!
Thân hình Chu Xích bên ngoài vòng tròn hơi mơ hồ một cái đã xuất hiện bên người thiếu niên tóc đỏ, tay áo run lên, cuồng phong bỗng nhiên ở đâu cuốn ra, đánh tan tất cả những luồng lửa kia.
Chu Xích nhìn thật kỹ thiếu nữ, sau đó xoay người bước đi.
Giờ phút này, Vu Thành vì được cứu kịp thời, mặc dù tất cả đầu tóc lông mi đều bị ngọn lửa đốt cháy hơn nửa, trên dưới toàn thân đều cháy đen khét lẹt, nhưng ngoại trừ một vài chỗ bị phồng trên da ra thì cũng không có chỗ nào thực sự bị bỏng nặng.
Nhưng gã lại mang theo vẻ mặt vô cùng ủ rũ theo sau nam tử tóc dài trở về.
Nguyên nhân thất bại lần này của gã, một mặt là vì thiếu nữ họ Nam kia có được nhiều Phù Lục ngoài dự kiến như vậy, một mặt khác đương nhiên là sai lầm trong việc thi pháp, gã đã không kịp thời hủy bỏ thuật Thổ Giáp trên người, khiến cho thân hình nặng nề chậm chạp, nếu không cũng sẽ không bị thua nhanh như vậy.
Phải biết rằng lúc luyện tập trên Cửu Anh Sơn, có lẽ gã đã không thi triển qua thuật Thổ Giáp, ý định ban đầu của gã là sẽ dùng chiêu này làm đòn sát thủ trong cuộc tỷ thí, nhưng thật không ngờ cuối cùng lại trở thành nguyên nhân thất bại.
Điều này ít nhiều làm cho Chu Xích có vẻ không vừa lòng với thiếu niên đóc đỏ.
Trận tỷ thí thứ hai, Cửu Khiếu Sơn bên kia cũng không lập tức cử người lên sân, hiển nhiên lúc này bọn hắn đang đợi đối phương phái ra đệ tử, sau đó mới chọn đệ tử ra ứng chiến.
"Thông Thiên, ngươi ..."
"Khoan đã, sư muội! Ván này hãy để cho Phong nhi lên đi."
Đạo cô họ Chung vỗn định chọn Liễu Minh lên tỷ thí, nhưng Chu Xích chợt ngắt lời, nói.
"Sư huynh định ..." Đạo cô họ Chung có chút bất ngờ.
"Nếu như thất bại hai lần liên tiếp, chỉ sợ sẽ tạo cho Phong nhi áp lực quá lớn. Dù sao nhìn dáng vẻ đối phương, xem ra bọn họ định thắng cả ba trận, nhất định sẽ để cho tiểu tử Kim Vũ kia đối phó với Phong nhi, không bằng hiện giờ chúng ta đánh cược một lần, như vậy sẽ có lợi hơn." Chu Xích nói như vậy.
"Sư huynh nói thế cũng có lý. Phong nhi, ý của ngươi thế nào ..." Đạo cô họ Chung suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sau đó quay lại hỏi Tiêu Phong một câu.
"Sư thúc sư cô yên tâm, mặc kệ Khôi Lỗi Thú của gia hỏa Kim Vũ kia là cái loại gì, ta cũng sẽ không thất bại." Tiêu Phong cực kỳ tự tin trả lời.
"Ừm, ngươi đã luyện thành môn bí thuật kia, trận chiến này chắc chắn sẽ rất có ưu thế. Vậy ngươi lên trước đi." Đạo cô họ Chung rút cuộc cũng đồng ý.
Vì vậy Tiêu Phong cười cười, dáng vẻ như đã tính trước bước lên phía trước.
Ánh mắt Chu Xích và đạo cô họ Chung cũng theo sát nhìn qua phía đối diện.
Chỉ thấy một người đi ra từ trong đám đệ tử Cửu Khiếu Sơn, quả nhiên là thiếu niên lạnh lùng tên Kim Vũ kia.
Trong lòng hai người cũng không kìm được mà nhói lên một cái.
Theo tin tức bọn hắn tìm hiểu được, khi Cửu Khiếu Sơn tổ chức đại điển Khai Linh, vị thiếu niên Kim Vũ này mặc dù chỉ là đệ tử sáu Linh Mạch, nhưng bởi vì thiên phú nhất tâm đa dụng nên đã được rất nhiều Linh Sư tranh đoạt, tính ra còn hơn cả đệ tử chín Linh Mạch bình thường. Sau khi người này bái nhập làm môn hạ hai người Đại Thượng Đại Trí lại càng được cực kỳ coi trọng, hầu như đã được xem là truyền nhân y bát của bọn họ.
Liễu Minh thấy thần sắc nghiêm trọng của hai người này, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.
Xem ra hai vị này thực sự không ôm hy vọng quá lớn vào việc hắn sẽ giành chiến thắng ván cuối cùng, mà đã gửi gắm tất cả lên người Tiêu Phong, nếu không từ đầu đến cuối cũng sẽ không hỏi qua mình một câu như thế.
Loại cảm giác không được người quá coi trọng, mặc dù phần lớn nguyên nhân là do hắn cố ý tạo ra trên sân tập trên đỉnh Cửu Anh Sơn, nhưng giờ phút này trong lòng đương nhiên cũng có chút không quá thoải mái.
"Ngươi có thủ đoạn gì cứ việc thi triển ra. Nếu không, chỉ cần ta ra tay là ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu." Thiếu niên lạnh lùng vừa đi vào trong vòng tròn liền thản nhiên nói.
"Hừ, câu này cũng chính là lời mà ta đang muốn nói với ngươi." Tiêu Phong nghe xong hết sức giận dữ, cánh tay khẽ động, bàn tay hơi run lên, sau đó đã xuất hiện thêm một con dao dài màu xanh nhạt, hừ lạnh một tiếng trả lời.
"Nếu đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa." Thiếu niên lạnh lùng mặt không đổi sắc, tay áo run lên, ném ra một quả cầu lớn cỡ nắm đấm, lăn lăn mấy cái giữa không trung đã lập tức biến lớn, trở thành một con Khôi Lỗi Đường Lang (*) màu xanh cao ba thước.
(*) Đường Lang : Bọ Ngựa
Khôi Lỗi Thú này hoàn toàn khác so với Khôi Lỗi rắn kia, ngoại trừ hai cái càng lấp lóe hàn quang trông cực kỳ sắc bén kia, những chỗ khác đều ánh lên màu xanh lam êm dịu, làm cho người ta một loại cảm giác mềm mại lạ thường.
"Thanh Quang Đường Lang! Các ngươi cũng dám mang Khôi Lỗi này cho một đệ tử mới nhập môn sao, chỉ sợ hắn căn bản không thể triển khai được thực lực của Khôi Lỗi này?" Chu Xích vừa thấy con Khôi Lỗi Đường Lang này, sắc mặt đại biến.
Mặt mũi đạo cô họ Chung cũng lộ ra vẻ lo âu.
"Ha ha, luyện chế Thanh Quang Đường Lang này mặc dù hơi phức tạp đặc thù một chút, nhưng là cũng không vượt qua phạm vi Khôi Lỗi Thú cấp hai, về phần thao túng, Chu huynh lại càng không cần lo lắng, đứa nhỏ Kim Vũ này có thiên phú nhất tâm đa dụng, chắc sẽ làm cho hai vị đạo hữu mở rộng tầm mắt đấy." Lão già tóc bạc cười ha hả nói.
"Đúng không thế? Hai người chúng ta sẽ chống mắt lên mà xem. Ta cũng muốn xem xem Khôi Lỗi Thú được xưng là khó điều khiển nhất trong số Khôi Lỗi cấp hai của quý tông rút cuộc lợi hại đến chừng nào!" Chu Xích hừ một tiếng, sau đó cũng không nói thêm điều gì mà tiếp tục quan sát.
Tiêu Phong vừa thấy đối phương xuất ra Khôi Lỗi Thú, cánh tay khẽ động, Phù Khí hình con dao dài trong tay lập tức bổ về phía đối diện, cùng lúc đó, tay kia bấm niệm pháp quyết, liên tiếp nhiều loại pháp quyết khác nhau được đánh vào trong cơ thể gã, khiến cho da thịt toàn thân mau chóng trở nên xanh biếc.
"Phanh", "Phanh" vài tiếng.
Hai cái càng của Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang chỉ hơi chuyển động một chút đã đánh bay mấy lượt công kích của Phù Khí.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay Tiêu Phong lại run lên, con dao dài màu xanh trong tay vang lên những tiếng 'ông ông', sắc mặt gã trở nên dữ tợn, sau đó lại rống to một tiếng rồi bổ ra phía trước.
Một màn kinh người xuất hiện.
Con dao dài màu xanh nóng rực lên, sau đó một đạo hàn quang dài vài thước từ đó bắn ra, thanh thế cực kỳ kinh người.
Cùng lúc đó, Tiêu Phong ném kiện Phù Khí đang cầm trong tay ra ngoài, hai tay lại bấm niệm pháp quyết, thân thể bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, sau khi hai chân giẫm mạnh xuống đất liền hóa thành một hư ảnh điên cuồng chạy vòng vòng bên trong vòng tròn, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta vừa nhìn đã có cảm giác váng đầu hoa mắt.
Liễu Minh thấy thế, hai mắt nhíu lại.
Những Linh Đồ khác có lẽ không chú ý, nhưng hắn vẫn mơ hồ thấy được Tiêu Phong trong khi chạy với tốc độ nhanh, vậy mà thỉnh thoảng trong tay áo lại rơi ra vài viên bi nhỏ không thể nhìn rõ hình dáng.
"Oanh" một tiếng.
Kim Vũ đối mặt với lưỡi dao bén nhọn màu xanh bay vụt tới, chỉ phối hợp với Khôi Lỗi Thú lắc lắc mấy cái đã dễ dàng tránh được, công kích nhìn như kinh người này cũng lưu lại trên mặt đất sau lưng một cái rãnh sâu cực kỳ dọa người. Sau đó thiếu niên lạnh lùng nhìn lướt qua bóng người đang chạy như điên vòng quanh mình, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Có thế mà cũng dám so sánh tốc độ sao, nực cười. Thanh Quang, lên đi."
Vừa dứt lời, hai cái chân trước lạnh lẽo của Thanh Quang Khôi Lỗi Thú trước người hắn bỗng nhiên đưa qua đưa lại lau lau vài cái, sau đó lập tức hóa thành một cái bóng mờ màu xanh bắn đi, tốc độ cực kỳ nhanh, dường như còn nhanh hơn cả Tiêu Phong đang chạy như điên kia.
Tiêu Phong thấy thế, trong lòng cả kinh, nhưng khi còn chưa kịp làm gì thì Đường Lang Khôi Lỗi kia đã đến ngay bên cạnh, hơn nữa chân trước còn khẽ chuyển động về phía gã tạo thành những tiếng xé gió.
Từng đạo hàn mang chặn đầu gã mà bổ xuống.
Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang trong nháy mắt đã chém hơn mười phát về phía Tiêu Phong, động tác cực nhanh, thực sự có thể nói là điện quang lôi thạch.
Mặc dù Tiêu Phong luôn luôn tự cao tự đại, nhưng gặp trường hợp này trong lòng cũng phát lạnh, vừa vội vàng tránh né, vừa gấp rút bấm niệm pháp quyết.
Trong tay áo gã lại phát ra hai tiếng 'vèo' 'vèo', hai mũi tên ánh sáng màu xanh dài vài tấc từ trong đó bắn ra.
"Coong", "Coong" hai tiếng, Khôi Lỗi Thú đang chém liên tiếp chỉ hơi lùi trở lại đã chém cho hai mũi tên ánh sáng kia thành mấy mảnh.
Nhưng Tiêu Phong cũng thừa dịp này kéo giãn khoảng cách với Khôi Lỗi Thú, pháp quyết trong tay cũng thay đổi, quay mặt về phía thiếu niên lạnh lùng cười như điên:
"Tiểu tử, bây giờ ngươi nhất định phải thua, Thuật Kinh Vũ!"
Vừa dứt lời, những nơi gã chạy qua trong vòng tròn bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu xanh lục, từng cái gai nhọn màu đen to bằng ngón tay lao ra từ trong lớp đá, chừng trên trăm cái, sau khi đồng loạt quay về phía thiếu niên lạnh lùng lập tức như mưa rào bắn đi.
"Đây là thủ đoạn của người à, thực sự là buồn cười."
Kim Vũ thấy một màn vừa xảy ra, lại thở dài một hơi nói, một ngón tay điểm nhẹ lên trán.
"Vèo" một tiếng, con Khôi Lỗi Thanh Quang Đường Lang kia trong nháy mắt đã trở lại bên người thiếu niên, sau đó hai cánh giang rộng ra, điên cuồng chạy vòng quanh thiếu niên lạnh lùng.
Mà những gai nhọn màu đen phát ra những tiếng xé gió ghê tai kia cũng đã đến gần sát.
Kim Vũ đối mặt cảnh này, thân hình không chuyển động chút nào, vẫn chỉ chuyên tâm thúc dục Khôi Lỗi Thú của mình.
Cái bóng màu xanh bỗng nhiên dừng lại!
Bên cạnh thiếu niên lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện bốn con Khôi Lỗi Đường Lang giống hệt nhau, mỗi con trấn thủ một hướng, hơn nữa chân trước còn liên tục khua lên, huyễn hóa ra một màn chắn sắc bén, thu tất cả những gai nhọn màu đen kia vào trong rồi nhanh chóng chém làm vô số đoạn nhỏ.
Mặt mũi Tiêu Phong đang tươi cười đắc ý bỗng nhiên đông cứng lại.