Tòa cổ cung chỉ mấy chục trượng, không khác gì phổ thông điện vũ, không có linh quang, như thể chỉ dùng đá thường chất thành.
Tích tắc Ngụy Tác thấy cung điện thì giật nảy mình.
Cung điện không hề xuất hiện trong thần thức, tức là gã không thấy nó, nếu không chính mắt thấy, chỉ dựa vào thần thức thì gã sẽ coi nó là hư vô, không chỉ không có khí tức mà tự thân không hề tồn tại.
Ẩn giấu khí tức đến mức thần thức như Ngụy Tác mà ở ngay trước mắt cũng không phát hiện thì không tông môn và tu sĩ nghiên cứu cấm chế nào làm được.
Kiểu chấn động vô hình đó đủ chấn nhiếp mọi cường giả trong tu đạo giới hiện thời.
"Khi xưa ngoài cổ cung còn bao trùm ba mươi hai tầng quang tráo, thánh lực lưu chuyển, nhưng quang hoa không sáng lắm, cũng không thấy nguyên khí dao động, đến gần mới có thể phát giác. Sau này địa mạch biến động tự nhiên nên các tầng quang tráo mới tan biến, nhưng bọn tại hạ không phát hiện, không hiểu là cấm chế gì." Hai lão nhân đi trước dẫn đường cũng nhận ra Ngụy Tác chấn động nên nói.
"Đưa mỗ vào." Ngụy Tác hít sâu một hơi, gật đầu với hai lão nhân.
Cổ cung không còn cấm chế, hai lão nhân dẫn gã và nữ tu diễm lệ vào trong.
"A!"
Tuy đã nghe trước về tình hình bên trong nhưng vào rồi thì nữ tu diễm lệ họ Đỗ vẫn kinh hô.
Trong một khối tinh thạch trong suốt như do mỡ đông thành có một nữ tử tỏa linh quang như ngủ say.
Da nàng ta như do tinh thạch trắng ngần điêu khắc thành, như mộng ảo tiên linh, ngũ quan mi mục như vẽ, toát lên tiên vận khôn tả.
Mái tóc nàng ta như suối chảy, ở trong tinh thạch như có thủy quang, thanh linh như mới tắm gội xong.
Pháp y của nàng ta khác xa hiện tại, trông như vân hà, có từng dải dây buông xuống, không thấy phù văn, nhưng lấp lánh thần quang tại lưu động.
Đúng như bạch bào lão nhân nói, nữ tử như mộng ảo lưng mọc kim sắc trường dực, tỏa ánh thái dương, mu bàn tay có vảy như hồng bảo thạch hình lăng trụ nhỏ. Cả cánh và vảy đều từ thể nội nàng ta mọc ra,, đích xác không phải tu sĩ.
Nữ tu diễm lệ kinh hô vì nữ tử tại được lục sắc tinh thạch bọc kín, không có khí tức toát ra, trông như đang ngủ nhưng tạo thành uy áp khó tưởng tượng nổi, khiến nàng ta như đứng không vững, chỉ muốn vái lạy.
Chỉ có thể khắng định thành tựu của nữ tử khó tưởng tượng nổi!
"Tuyệt đối không phải như Tứ tí hoang tộc đại năng." Ngụy Tác có cùng cảm giác. Hiện tại gã hiểu vì sao Linh Lung Thiên nói Tứ tí hoang tộc đại năng là hạng tầm thường, lúc trước gã thấy khí tức của Tứ tí hoang tộc đại năng đã quá đáng sợ nhưng giờ chỉ trực giác cũng thấy nữ tử phong ấn trong tinh thạch lợi hại hơn nhiều.
Không có khí tức và thần thức lộ ra, chỉ là vô hình thần vận mà đã tạo thành uy áp như thế, chả trách Hoàng Đình tông vào đây nghìn năm nhưng không dám vọng động, thực lực như Ngụy Tác hiện tại mà còn thấy nữ tử trong tinh thạch cũng không thể khinh nhờn hay nhìn thẳng.
"Phù!" Ngụy Tác hít sâu một hơi rồi trấn định tâm thần, chăm chú quan sát Linh tộc đại năng.
"Chát!"
Tâm tạng gã đập mạnh, thân thể như bị vô hình đại chùy gõ mạnh.
Nữ tử không có trang sức gì nhưng tâm mạch bị mộ sợi dây leo kỳ dị xuyên qua.
Nhánh dây leo đủ màu, vỏ như vỏ sò rực rỡ, thân không khác gì dây leo thường, chỉ cỡ ngón tay mà
Hoang cổ bản thảo kinh cũng không ghi lại. Càng kinh nhân là nhánh dây leo có tinh quang vô tận lấp lánh, Ngụy Tác chỉ nhìn là thấy sát ý kinh thiên lan khắp thức hải.
"Đây là pháp bảo mà Hoang tộc đại năng luyện chế?"
Ngụy Tác mới bình phục tâm thần lại không nén được chấn động, sợi dây xuyên qua pháp y của nàng ta, thấu qua ngực, trong sợi dây còn hung uy đáng sợ, chỉ vô hình thần vận tạo cho gã tâm thần uy áp khó tưởng tượng nổi. Hoang tộc đại năng hiểu nhiều về Hoang tộc thực chu nên rất có khả năng là kinh thiên đại năng, nào đó dùng vô thượng thần thông luyện sợi dây leo thành cổ binh, giáng cho nữ tử đòn trí mệnh!
Đại chiến cỡ nào mà Linh tộc nữ tử cũng bị xuyên qua, sao lại ở giữa một khối tinh thạch?
Bên nhánh dây leo ràn rạt linh quang quỷ dị, Ngụy Tác thậm chí có cảm giác khó mà suy nghĩ.
"Sao các vị biết nàng ta còn sinh cơ?" Sau mười mấy tích tắc, Ngụy Tác chật vật ngoái lại, hỏi hai lão bất tử đang không thở nổi. Cổ cung trống trơn, khối lục sắc tinh thạch không vuông vắn, đứng trên một tảng đá, như mọc ra từ đó. Lục sắc tinh thạch cách tuyệt mọi khí tức, tuy nữ tử trông không có tử khí, như đang ngủ say nhưng Ngụy Tác không thể cảm tri được nàng ta còn sống hay không.
"Bọn tại hạ không cảm giác được nhưng tông chủ đời trước nói là chạm vào khối tinh thạch sẽ thấy bên trong như có khí tức huyết mạch lưu động, cảm tri được sinh khí." Bạch bào lão nhân bảo Ngụy Tác.
"Chạm vào khối tinh thạch?" Ngụy Tác nhìn lên lục sắc tinh thạch.
"Ngụy thần quân, cứ thử xem." Nữ tu diễm lệ nghiến răng, bước lên.
"Sao cô nương làm thế?" Ngụy Tác hơi kinh ngạc, truyền âm hỏi, vô hình uy áp của nữ tử và cổ binh trong lục sắc tinh thạch thì thần sắc biến hóa đều bị phóng đại, gã nhận ra nữ tu diễm lệ sợ gã hiểu là có bẫy rập nên mới chủ động đề xuất mình tự thử, gã nhận ra ánh mắt nàng ta nhìn mình thật sự lo lắng cho an nguy. Thật ra gã không lo rằng lục sắc tinh thạch là bẫy rập của Hoàng Đình tông, vì gã nhận rõ khí tức hai lão nhân biến hóa, không có gì khác thường.
Nếu đối phó gã thì sẽ thập phần khẩn trương, khí huyết lưu động sẽ càng khác.
"Thiếp... Thiếp thân là người của thần quân nên..." Nữ tu diễm lệ đỏ mặt, truyền âm cho Ngụy Tác.
"A?" Ngụy Tác tròn mắt, bớt hẳn khẩn trương, hóa ra Thiên Cửu thần quân có tặng gã cả nữ tu này, lúc đó vì quá quan tâm đến bí ẩn nên gã không để ý. Gã và nàng ta không có gì nhi nữ tư tình, tất nhiên không cần nàng ta làm đạo lữ hoặc thị thiếp, nhất là khi bọn Cơ Nhã còn chưa thoát khốn thì gã lại càng không có ý định. Bất quá nữ tu nói thế, lại thật lòng giúp thì gã sẽ cân nhắc coi nàng ta là bằng hữu, sẽ cho không ít lợi lộc. Sau việc của Thủy Linh Nhi, gã rất thông cảm với đệ tử đại tông môn như nàng ta, vì lợi ích của tông môn sẽ coi mình như pháp bảo hay hàng hóa.
Bất quá Ngụy Tác không muốn nói nhiều, thấy không nguy hiểm thì mặc nữ tu diễm lệ chạm vào lục sắc tinh thạch.
"Thần quân, tại hạ không cảm giác được." Nữ tu diễm lệ chạm một lúc mà không có gì phản ứng, tỏ vẻ khó xử.
Ngụy Tác gật đầu, từ tư đặt tay lên lục sắc tinh thạch.
Tức thì hơi thở gã ngưng trệ!
Khí tức do khí huyết dâng lên trong lục sắc tinh thạch tạo cảm giác Linh tộc nữ tử trong đó như đang ngủ!
Tu sĩ thông thường không cảm giác thấy nhưng cảm tri của gã lại cảm nhận được rõ!
Linh tộc nữ tử còn sống! Lẽ nào nàng ta còn sống vì có Linh tộc đại năng khác trị liệu thương thế cho nàng ta bằng cách phong ấn tại đây?!
Nhất thời, Ngụy Tác cực kỳ chấn động!
"Chát!"
Thân thể gã cứng lại, khí tức thần thánh đột nhiên từ lục sắc tinh thạch bắn ra, tinh thạch như sống lại mà sáng lên.
Lưỡng đạo tiên quang giữ cứng tất cả, hai lão bất tử và nữ tu diễm lệ sợ hãi cực độ, còn nữ tử rực rỡ trong tinh thạch mở bừng mắt!
Như có thần nguyệt dâng lên trong gian cổ điện, không gian trở nên thần thánh.
Kể cả Ngụy Tác cũng muốn đi ra nhưng tích tắc đó khí tức ép cho họ bất động.
Ít nhất cũng phải thần thức chân tiên mới có uy áp này!
"Chát!"
Ngụy Tác cảm giác được như nước lan khắp thân thể