"Cơ Nhã là đạo lữ của y?"
"A! Chả trách y đối phó Đông Dao thắng địa, vợ mình bị đồn thành vợ người khác, cục tức này đương nhiên nuốt không trôi."
"Trường Phong chân nhân hiện tại có ý gì?"
Tu sĩ Thất Tinh thành sững sờ vì quá nhiều bất ngờ.
"Đổng Diệu Chân! Giờ mà ngươi còn chấp mê bất ngộ? Lão phu và Ngụy đạo hữu đã bàn xong, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện, đạo hữu không những không đối địch với Đông Dao thắng địa mà còn bảo trọ trong vòng năm mươi năm." Thân ảnh Trường Phong chân nhân xuất hiện trên tầng không Thất Tinh thành, đáp xuống cạnh Ngụy Tác.
"Trường Phong chân nhân, ngươi tham sống sợ chết, bị uy hiếp nên mới nói thế hả?" Đổng Diệu Chân gằn giọng, "Y giết ngần ấy tu sĩ Đông Dao thắng địa, lẽ nào thế là xong?"
"Ta không muốn để Đông Dao thắng địa hủy trong tay ngươi!" Trường Phong chân nhân không lắm lời với Đổng Diệu Chân: "Ngươi không muốn cùng Ngụy đạo hữu hòa giải, định để Đông Dao thắng địa bồi táng hả?"
"Làm sao đây! Làm sao đây? Tông chủ, chỉ bằng chúng ta bàn bạc với y xem y muốn gì. Hiện tại thừa nhận chúng ta mưu đoạt Trân Bảo các, giả tin đồn Cơ Nhã gả vào Đông Dao thắng địa cũng vô vị."
Trong nghị sự đại điện của Đông Dao thắng địa, mấy trưởng lão đứng ngồi không yên. Uy tín của Trường Phong chân nhân tại Đông Dao thắng địa còn trên Đổng Diệu Chân, giờ Trường Phong chân nhân nói thế, mấy trưởng lão đều lay chuyển.
"Giết ngần ấy tu sĩ Đông Dao thắng địa, lại chặn sơn môn, khinh người quá mức!"
Đổng Diệu Chân biến sắc mấy lần, như đã quyết định, méo mặt gầm lên, "Được, ta ra bàn tính điều kiện."
Thân ảnh lão loáng lên, lướt khỏi đại điện, lao về phía sơn môn Ngụy Tác đứng.
"Tông chủ định làm gì?"
"Hình như không đình hòa đàm với đối phương."
"Mau lên, không thì cơ nghiệp Đông Dao thắng địa sẽ hủy mất."
Bảy, tám trưởng lão Đông Dao thắng địa biến sắc bám theo.
"Được! Trường Phong chân nhân, ta ra đây, Ngụy Tác, ngươi muốn điều kiện gì?" Đổng Diệu Chân dừng lại bên rìa hộ sơn pháp trận, qua một quang tráo trong suốt bảo bọn Ngụy Tác, Cơ Nhã vàTrường Phong chân nhân.
"Điều kiện của mỗ rất giản đan, ngươi chính miệng nói với mọi tu sĩ Thất Tinh thành là các ngươi cậy thế mà giả tin đồn Cơ Nhã gả vào Đông Dao thắng địa." Ngụy Tác nhạt giọng, "Lợi tức thì mỗ chỉ cần xem một môn công pháp là được."
"Định nhắm vào Tiên căn ngũ mật? Môn công pháp này cho ngươi biết cũng vô dụng."
"Tiên căn ngũ mật này cả Đông Dao thắng địa chỉ mình ta biết, Trường Phong chân nhân cũng không hiểu rõ ảo diệu, không biết ta đã ngưng thành hai viên kim đan. Ta không cần cả hai viên kim đan này mà giết ngươi, lấy được mọi thứ của ngươi cũng không thiệt hại gì!"
Ngụy Tác nói thế, Đổng Diệu Chân thầm cười lạnh, mắt lóe hàn quang tính toán.
"Được! Ngươi cần công pháp gì cũng được nhưng cần một điều kiện là cùng ta công bình đấu pháp, đánh bại ta đã!" Đổng Diệu Chân lêng tiếng, "Ngươi không phải vẫn bảo ta là rùa rút đầu hả, hôm nay ta muốn đấu với ngươi. Đánh bại ta thì công pháp gì Đông Dao thắng địa có cũng sẽ cho ngươi. Nhưng ngươi thua thì mọi pháp khí, mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta! Thế nào, có dám không!"
"Cái gì?! Đổng Diệu Chân muốn đan đả độc đấu? Y không phải là Kim đan tu sĩ, lấy đâu ra lá gan đó, có phải đầu óc có vấn đề, muốn chết sớm không hả."
"Đổng Diệu Chân có phải điên rồi, định tự sát không?"
Đổng Diệu Chân dứt lời, cả Thất Tinh thành xôn xao.
"Lẽ nào môn công pháp đó cực kỳ huyền diệu?"
Ngụy Tác nghi vấn, nhưng thần tình không hề biến hóa, gật đầu, "Các hạ dám đan đả độc đấu, mỗ tất nhiên không cự tuyệt."
"Bất quá để công bằng thì yêu thú ngươi thuần dưỡng và khô lâu pháp bảo đều không được sử dụng?" Đổng Diệu Chân cười lạnh: "Không chỉ yêu thú, khô lâu pháp bảo của ngươi cũng có linh tính, tế xuất ra thì không cần điều khiển, tương đương với có một trợ thủ."
"Gì hả?" Đổng Diệu Chân nói vậy, nhiều nơi trong Thất Tinh thành xôn xao. Dù tu sĩ cấp thấp nhất cũng biết khi tu sĩ đấu pháp, không chỉ so về tu vi mà cả thần thông, thần thông này bao gồm mọi thủ đoạn, thuật pháp, pháp bảo, yêu thú thuần dưỡng được, có gì giở hết ra xem hươu chết về tay ai. Đổng Diệu Chân nói vậy khác nào bảo Ngụy Tác tự phế thực lực, nói là công bình nhưng không phải.
"Đổng tông chủ không cần nói thế mỗ cũng không sử dụng." Ngụy Tác cười nhạt, đáp ứng.
Đoạn gã nói với tu sĩ Thất Tinh thành: "Việc này nhờ đạo hữu Thất Tinh thành làm chứng, nếu Đổng tông chủ thua mà không giữ lời, các vị cùng xuất thủ, cướp sạch Đông Dao thắng địa được chăng?"
"Được!"
Nếu bình thường họ đời nào dám đáp ứng, nhưng hiện tại Đông Dao thắng địa không khác gì chuột chạy cùng sào, giờ có Ngụy Tác và Trường Phong chân nhân chống lưng, được phép cướp Đông Dao thắng địa thu lấy lợi ích thì họ không việc gì phải cự tuyệt, trong số các tu sĩ không ít người hiếu sự, cảm thấy đời sống quá nhạt nhẽo, cần chút kích thích nên nghe Ngụy Tác nói thì trong Thất Tinh thành có đến mấy vạn tu sĩ đáp ứng.
Tuyệt đại đa số tu sĩ trong sơn môn Đông Dao thắng địa đều biến sắc.
Hộ sơn pháp trận của Đông Dao thắng địa tuy nhiên lợi hại nhưng mấy vạn tu sĩ vây công thì cũng không chống nổi, sẽ bị cướp sạch.
"Được, việc này nhờ các đạo hữu Thất Tinh thành làm chứng!"
Đổng Diệu Chân chợt hú vang, từ sơn môn Đông Dao thắng địa lao ra.
Đổng Diệu Chân lướt ra, thinh không Đông Dao thắng địa hơi mờ đi, uy thế hùng hồn phát ra. Nhục thân lão bừng lên lục sắc linh khí, ngưng thành quang ảnh hình thanh sắc trúc trượng.
"Linh khí hóa hình?! Đổng Diệu Chân đã kết đan thành công, tấn thăng Kim đan đại tu sĩ?"
"Sao lại như thế! Đổng Diệu Chân đã thành tựu kim đan?! Sao không xuất hiện thiên địa dị tượng lúc kết đan, lẽ nào y không kết đan tại Thất Tinh thành!"
Nhất thời, Thất Tinh thành lại vang lên tiếng hít hơi lạnh.
Đổng Diệu Chân hiện tại rõ ràng đã tu thành kim đan.
Nếu Ngụy Tác không đến đối phó Đông Dao thắng địa, Lý Thiệu Hoa không chết, Đông Dao thắng địa chẳng phải xuất hiện ba Kim đan đại tu sĩ?!
"Y kết đan rồi?"
Không chỉ Trường Phong chân nhân, ngay cả Ngụy Tác cũng tròn mắt nhìn Đổng Diệu Chân.
"Ngụy Tác, ngươi không ngờ ta đã kết thành kim đan hả? Đến đây, để ta xem ngươi có thần thông gì!"
Thấy Ngụy Tác ngớ người, Đổng Diệu Chân mắt ánh lên dị thường âm lãnh, thanh quang lóe lên, lao vút lên không.
"Y có vẻ tự tin, Ngụy Tác, huynh nên cẩn thận." Cơ Nhã lo lắng bảo Ngụy Tác rồi rút tay lại, lấy một nạp bảo nang đưa cho gã.
Động tác của nàng cộng ánh mắt nhìn Ngụy Tác thật khiến không ít tu sĩ trẻ tuổi xáo động.
"Yên tâm, nếu ta không phải đối thủ thì nàng tưởng ta không không dùng vật này hả." Ngụy cười nhăn nhở cạnh tai Cơ Nhã: "Ta cũng muốn xem y giở trò gì."
Đoạn thân ảnh Ngụy Tác loáng lên.
"Đến đây! Xem Lôi ngục thiên nhận!"
Thấy Ngụy Tác lướt tới, Đổng Diệu Chân không hề thừa lời vung tay, ngân bạch sắc quang hoa chém tới.
Ngân bạch sắc quang hoa là một thanh trường đao, bền mặt kêu tanh tách, toàn là điện quang cỡ ngón tay.
"Ngươi! Ngươi nói không giữ lời!"
Tế xuất pháp bảo, Đổng Diệu Chân kêu lên không dám tin.
Cạnh Ngụy Tác xuất hiện một con Ngọc cốt yêu long.
"Không phải chứ?" Cả Thất Tinh thành xôn xao, lúc đấu pháp không dùng yêu thú. Dù nuốt lời cũng không nên nhanh thế chứ.
"Không nhận ra thật giả mà dám đấu với ta?" Ngụy Tác bĩu môi, kim hoàng lưỡng sắc quang hoa bừng lên, tế xuất phi kiếm cánh cửa đã thành chiêu bài.
"Là giả! Là ảo quang pháp khí!" Ngụy Tác tế xuất phi kiếm cánh cửa thì Ngọc cốt yêu long bị uy năng và quang hoa của phi kiếm cánh cửa bẻ cong, Đổng Diệu Chân và số ít tu sĩ nhận ra.
Nhưng chỉ tích tắc đó, Đổng Diệu Chân không kịp phản ứng, choang một tiếng, lôi quang trường đao bị phi kiếm cánh cửa chấn bay.
"Giảo trá!"
Tu sĩ trong Thất Tinh thành quan chiến hít hơi lạnh. Ngụy Tác chỉ tay, một đạo thái cổ hung hỏa bắn vào Đổng Diệu Chân.
Tuy Ngụy Tác muốn xem Đổng Diệu Chân giỏ trò gì nhưng đã đấu pháp thì gã không thể nương tay.