Chương 388: Nhìn Thấy Mọi Thứ

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:18:57

Theo quy củ tu đạo giới, chỉ khi là địa cấp đỉnh giai đan dược, danh xưng mới có chữ "Đạo". Nuốt Phúc lộc đạo đan, Ngụy Tác cảm giác được viên đan hóa thành hai làn nguyên khí, một nóng một lạnh. Nguyên khí nóng bừng nhanh chóng dung hợp vào thể nội, tinh lực gã không ngừng dâng lên. Nguyên khí lạnh lại chạy loạn xạ, không bị hấp thu mà đang tìm chỗ tiết ra. Gã cùng Cơ Nhã ôm chặt nhau, theo công pháp hành công thì băng khí tràn vào thể nội Cơ Nhã để nàng hút lấy. "Phúc lộc đạo đan quả nhiên là địa cấp đỉnh giai đan dược, tốt thật." Ngụy Tác cảm giác được có nguyên khí của Phúc lộc đạo đan, âm nguyên của Cơ Nhã mỗi lần lưu chuyển một chu thiên, Huyền sát âm khí tạo ra gấp sáu, bảy lần bình thường. Đối với Ngụy Tác, mọi thứ còn tuyệt vời hơn. Gã đột nhiên cảm giác được âm nguyên của Cơ Nhã vốn bao chặt dương nguyên của gã, đột nhiên rung động kỳ dị, tốc độ tràn vào thể nội gã gấp mấy lần. "A!" Ngụy Tác cực kỳ bội phục người sáng tạo ra song tu thuật pháp vừa cảo lộ vừa tu luyện này, tu luyện thuật pháp này là khoái cảm kép, vừa đề thăng sức mạnh vừa cảo lộ, hiện tại khoái cảm kép này tăng lên thì gã cũng không nén được mà kêu lên. Cũng may song tu không có gì nguy hiểm, không thì gã xong rồi. "Vợ ngoan, sao vậy?" Ngụy Tác tỏ vẻ không dám tin nhìn Cơ Nhã. Ngọc thể hoàn mỹ của Cơ Nhã ánh lên quang ho màu hoa đào, không khác gì lúc tu luyện bình thường. Thấy gã tròn mắt, thường thì khi song tu, nàng không bao giờ nhìn gã nên giờ càng hổ thẹn, cất giọng nhỏ như muỗi kêu: "Lần trước tại Hải liệp đại hội lấy được cuốn sách đó, muội đọc được mấy thứ có ích cho song tu công pháp." "A?" Ngụy Tác tròn mắt, hưng phấn hẳn. "Vợ ngoan, diệu thuật này là Cẩm lý hấp thủy hay Thôn vân hàm nguyệt..." ... "Tiếng gì nhỉ." Một cánh tay nõn nà giơ lên rồi đặt xuống, dụi dụi mắt. Chủ nhân cánh tay là tiểu mỹ nữ mông cong Hàn Vi Vi. Mỹ nữ mông cong nhu nhược này vừa dụi mắt vừa mơ hồ ngòi dậy, lẩm bẩm như bất mãn. Hàn Vi Vi chỉ thấy như như mình ngủ quá lâu, đầu óc hôn hôn trầm trầm, không rõ mọi thứ ra sao, đồng thời tứ chi vô lực. Lẩm bẩm xong, Hàn Vi Vi phát hiện có chuyện không ổn. Nàng ta nhận ra mình đang ở trong một tĩnh thất lạ, bố trí còn cao cấp hơn chỗ ở thiên cấp tại Linh Nhạc thành. Lắc lắc đầu, Hàn Vi Vi thấy y phục của mình đã thay đổi. Nàng ta không mặc ngân tiêu pháp y như trước mà đổi thành pháp y kiểu cung trang màu trắng. Pháp y này ràn rạt linh khí, ít nhất cũng là linh giai pháp y, cao cấp hơn ngân sắc pháp y nhiều. "Ta đang ở đâu?" Hàn Vi Vi nhớ lại, hình như ở Trân Bảo các trúng độc dược của trưởng lão Đông Dao thắng địa đó rồi còn thấy Ngụy Tác cứu mình. Nhưng cụ thể thế nào thì không thể nhớ ra. Hoạt động tay chân một tí, đầu óc còn mơ hồ, Hàn Vi Vi cảm thấy thân thể trừ hơi yếu ra thì không có đáng ngại. "Lẽ nào là lão lưu manh Ngụy Tác cứu ta, sư thư đâu?" Ý nghĩ vừa lóe lên, nàng ta giật mình tỉnh táo lại. Nàng ta nhận ra thanh âm thoạt có thoạt không đó có thật, không phải ảo giác. Âm thanh đó như hai con cá đang vui vầy trong nước, búng đuôi tanh tách, tựa hồ có cả tiếng thì thầm như mơ ngủ. Nàng ta càng lấy làm lạ là tiếng kêu đứt quãng như nỉ non đó rất giống của sư thư Cơ Nhã. "Sư thư?" Vừa quan sát chung quanh, nàng ta vừa nghi hoặc gọi khẽ. "Y... A!... Không!" Loáng thoáng, nàng ta nghe thấy mấy tiếng đó, giọng nói có phần kinh hoàng tựa hồ là Cơ Nhã. Hàn Vi Vi nóng lòng, lắc lắc đầu đi về phía đó. Đi qua hai gian phòng, nàng ta dừng lại trước một gian tĩnh thất. Thoáng do dự, đẩy cửa đi vào, chỉ kịp nhìn qua là Hàn Vi Vi đã kêu lên với vẻ không dám tin. "Lão lưu manh!" Nàng ta thấy trong tĩnh thất, Ngụy Tác ôm chặt sư thư Cơ Nhã, hai thân thể dính sát nhau. Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đang hoàn toàn trần trụi. Tay Ngụy Tác không ngừng du lịch trên mình Cơ Nhã. Cơ Nhã như con dê non bị mãnh hổ ép xuống, kinh hoảng khôn tả. Cảnh tượng này khiến Hàn Vi Vi cảm thấy như nằm mộng, cắn lưỡi thấy đau khiến nàng ta băng lạnh, nảy ra ý nghĩ Ngụy Tác đang phi lễ sư thư. Nhưng khi vừa ré lên định giết tên cầm thú Ngụy Tác thì nhận ra có điểm lạ lùng. Nàng ta thấy Ngụy Tác tựa hồ muốn khóc mà không có nước mắt. Trên mình gã cùng Cơ Nhã lấp lánh hồng sắc quang hoa. Dưới da hai người có khí lưu chảy với tốc độ kinh nhân. "Thật ra là việc gì?" "Sao lại thế này?" Nhất thời, đầu óc Hàn Vi Vi vốn lanh lợi cũng vô dụng. Không biết nàng ta đầu óc trống rỗng ngẩn ra bao lâu, thân thể Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đột nhiên rời nhau. Hai người vừa tách ra, khí tức hùng hậu khiến Hàn Vi Vi chao mình. Ngực Cơ Nhã phập phồng, không dám ngẩng lên vội cầm lấy mớ y phục đã Ngụy Tác lột ra. Lúc nàng mặc xong, Ngụy Tác mới định thần lại, tay chân thừa thãi, mặc nhanh quần áo. "Ngươi tỉnh rồi hả?" Ngụy Tác muốn tỏ ra mặt dày, coi như không có chuyện gì chào Hàn Vi Vi, nói là ngươi hôn mê quá lâu, đầu óc không tỉnh táo, tất cả vừa nhìn thấy đều là ảo giác. Nhưng hai lầm há miệng, gã vẫn thấy mình không đủ mặt dày, không thể nói thành tiếng. "Sư thư, muội đi nghỉ đã." Hàn Vi Vi khước đột nhiên bảo. Đoạn không ngoái lại, quay về tĩnh thất lúc trước. "Ngụy Tác!" Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, giậm chân rồi đuổi theo, để lại mình gã trong gian tĩnh thất. "Không trách ta được, ai ngờ dược lực Phúc lộc đạo đan hung mãnh thế!" Ngụy Tác bực mình vô cùng. Vốn dù Hàn Vi Vi tỉnh lại, cũng sẽ không xảy ra việc gì, như gã đã bảo Cơ Nhã lúc trước. Vì Hàn Vi Vi tỉnh lại là gã nhận ra ngay. Ngụy Tác cùng Cơ Nhã không ngờ nửa đầu dược lực Phúc lộc đạo đan thập phần bình hòa, nhưng đoạn sau thì cuồng bạo hẳn, tan hết tất cả. Cơ Nhã lúc đó đang "gia tốc". Dù với tu vi của Ngụy Tác mà đình chỉ tu luyện thì cũng có khả năng banh xác. Ngụy Tác cùng Cơ Nhã đành không ngừng tu luyện hạ khứ. Cùng lúc, Hàn Vi Vi lại nghe thấy mà đến chỗ cả hai. Cảm giác thấy Hàn Vi Vi đi vào, Ngụy Tác cùng Cơ Nhã không thể dừng lại, không thể ngăn nàng ta đừng vào. Vốn cả hai định đợi cho Hàn Vi Vi tỉnh lại thì làm cách nào giải thích quan hệ giữa hai người, hiện tại thì thấy hết rồi. "Không biết Cơ Nhã nói gì với nàng ta." Ngụy Tác dù mặt dày thì nghĩ đến cảnh vừa rồi cũng thấy mặt nóng bừng. "Phệ tâm trùng thật ra thế nào?" Cười khổ đoạn gã lóe lên ý nghĩ này, lướt ra ngoài. Ban nãy phát hiện Hàn Vi Vi đi vào, gã không thể dừng lại, nên ra lệnh cho Phệ tâm trùng ngăn Hàn Vi Vi lại. Có điều Phệ tâm trùng không hề phản ứng, như đang ngủ say. "Xem Huyền sát quỷ trảo biến hóa ra sao đã." Ngụy Tác định hành động rồi cười khổ dừng lại. Đến tĩnh thất của Phệ tâm trùng phải đi qua gian của Hàn Vi Vi, hiện tại không hiểu Cơ Nhã và Hàn Vi Vi nói gì nên gặp Hàn Vi Vi thì càng ngượng. Vù, Ngụy Tác dừng lại phất tay, thanh hắc sắc âm khí phun trào, ngưng thành quỷ trảo. Quỷ trảo lấp lánh tinh quang như thủy tinh, ngưng luyện hơn lúc nào hết.