"Thanh âm gì nhỉ?"
Chính đang lúc toát mồ hôi không biết làm sao đối diện Cơ Nhã, Ngụy Tác tức thì quay đầu chạy ra cửa động một cách vô sỉ.
Bất quá không phải ảo giác, tiếng ong ong đó đích xác ẩn ẩn ước ước vang lên trong bạch sắc mê vụ, hình như có phi độn pháp khí phi hành trên không.
Thoáng sau, thanh âm tựa hồ biến thành càng xa xăm, tắt lịm. Một chốc sau lại xuất hiện.
Ngụy Tác tỏ rõ thần sắc kinh nghi.
Thanh âm này tạo cho gã cảm giác như có ai đó đang tìm kiếm từng nơi.
Đột nhiên Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt, tiếng chim ré vang trên mặt biển, càng lúc càng gần.
Trong ánh mắt chấn kinh của gã, một con yêu thú có ngoại hình giống hệt miêu đầu ưng nhưng lớn gấp mấy chục lần, mình như mình cá, có đầy vảy xám, xuyên qua bạch sắc vụ khí. Chát một tiếng, như hòn đá giáng xuống khu rừng cách Ngụy Tác chỉ ba bốn mươi trượng.
"Đây là Ngân lý ưng! Tứ cấp thượng giai yêu thú." Lục bào lão đầu kinh hô trong tai gã.
Ngân lý ưng giáng xuống đất hoàn toàn bất động, tựa hồ từ không trung rớt xuống đã chết.
Nhưng tứ cấp thượng giai yêu thú này dù gì cũng tương đương với thực lực của tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng không có vết thương nào rõ ràng trên mình.
"Cái gì nhỉ?"
Một dải quang hoa ba màu đột nhiên từ cái bụng như bụng cá của Ngân lý ưng chui ra, rồi ong một tiếng, biến mất trước mắt Ngụy Tác.
Dải quang đó đó trông như một con trùng béo múp tựa nhộng tằm ba màu. Không thấy nó có cánh nhưng lại bay đi vun vút.
Ngoái nhìn, Ngụy Tác càng toát mồ hôi lạnh. Không phải âm phong, mà Cơ Nhã vừa tạm thời an trí Hàn Vi Vi xong từ trong động lướt ra tạo thành làn gió.
Con trùng béo ú ba màu này, Cơ Nhã tựa hồ cũng nhìn thấy, gã chuẩn bị cúi đầu nhận tội, nói hôm đó là mỗ thì Cơ Nhã lại tịnh không nói gì, chỉ đứng cách gã không xa, có vẻ khẩn trương ngẩng nhìn hướng con trùng ba màu tan biến, làm lơ việc hỏi han gã tình hình ở Di Thiên cốc.
"Lẽ nào nàng ta không nghe thấy ta nói? Cũng đúng, lâu như vậy rồi chắc đã?" Ngụy Tác đảo mắt, lén lau mồ hôi.
Cùng lúc thanh âm ong ong tựa hồ tan biến.
Thoáng sau, thanh âm lại vang lên, càng lúc càng gần.
"Là cổ!" Giọng Cơ Nhã có phần thanh u, thoáng nét khẩn trương.
"Cổ?" Ngụy Tác đang thấp thỏm, nhìn nữ tử mỹ lệ tạo cho người ta dù thoáng thấy cũng có cảm giác kinh diễm này, thầm nhủ âm thanh vừa rồi rõ ràng do con trùng béo ba màu tạo thành, sao lại là tiếng gõ trống?
Cơ Nhã gật đầu: "Ngoại hình con trùng đó không khác gì Phong linh tàm nhưng Phong linh tàm màu trắng còn nó có mùi thuốc, chắc là 'Tiên cổ' được tu sĩ am hiểu thuật luyện trùng, luyện cổ luyện chế thành."
"Là cổ?" Ngụy Tác sau cùng cũng hiểu Cơ Nhã nói đến cổ trong cổ trùng, chứ không phải cổ trong khua chiêng gióng trống.
"Đi rồi còn quay lại làm gì? Mỗ làm gì có trùng mỹ nữ chiêu đãi." Khiến sắc mặt gã vốn không dễ coi trở nên như khóc vì tam sắc quang hoa xanh, đỏ, trắng lại hiện lên trong bạch sắc vụ khí, con trùng đi rồi còn quay lại.
Bất quá nhìn kỹ, Ngụy Tác phát hiện mình nhìn nhầm, con trùng ba màu bay vào "Ô Kê đảo" gầy gò hơn, không phải con ban nãy.
"Sấu tử trùng" có vẻ suy dinh dưỡng đó lượn vòng như đang tìm kiếm theo từng khoảnh nhỏ.
Cảm giác được mục quang Ngụy Tác đang nhìn, "Sấu tử trùng" đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Ngụy Tác cùng Cơ Nhã.
"Không phải chứ?"
Ngụy Tác tức thì thấy không ổn, vội móc Thanh hoàng hồ lô ra kích phát.
Nhưng linh khí dao động lúc kích phát Thanh hoàng hồ lô lại khiến "Sấu tử trùng" tìm ra phương vị của gã. Trên mình nó ánh lên tam sắc quang hoa quỷ dị, quái trùng không có cánh bay trên không xẹt vào chỗ Ngụy Tác cùng Cơ Nhã, ất mộc chân khí bao quanh cả hai cũng vô dụng!
"Ai cũng ra ngoài, dĩ hòa vi quý, trùng huynh đệ, sao phải khổ chứ?"
Ngụy Tác nhăn nhó, không hiểu rõ là chuyện gì nên không dám giết con "Sấu tử trùng" này, kích phát Linh quang mộc lệnh và một linh quang hộ tráo, bảo vệ mình cùng cùng Cơ Nhã.
Chát một tiếng, đỉnh đầu "Sấu tử trùng" xuất hiện tam sắc cương khí, ngưng thành một mũi khoan nhỏ găm vào linh quang quang tráo của gã.
Linh quang quang tráo bị tiểu trùng lớn cỡ ngón tay găm vào, linh quang lóe lên!
Lực công kích của "Sấu tử trùng" không kém gì một món bán linh giai pháp khí.
"Đi rồi hả?"
Cơ Nhã khẽ thở phào, "Sấu tử trùng" va vào liền văng xa, tan biến trong bạch sắc vụ khí.
"Đi rồi là tốt." Ngụy Tác nhăn nhó bảo Cơ Nhã: "Mỗ sợ nó chịu thiệt thì quay về gọi huynh đệ thư muội, chủ nhân gì đó tới đối phó chúng ta."
Cơ Nhã nhíu chặt chân mày, tu sĩ luyện được "Tiên cổ" phẩm giai thế này, lại có linh tính như thế, tu vi khẳng định không thấp.
"Đạo hữu ở đâu dừng lại chốn này."
Cùng lúc, giọng nói âm u phiêu hốt, khó nghe ra phương vị cụ thể vang lên ngoài xa.
"Cô nương vào động phủ ẩn náu đã. Nếu mỗ không gọi, cô nương đừng ra." Nghe thấy giọng nói nghênh ngang đó, Ngụy Tác quay lại dặn Cơ Nhã, đồng thời lấy tấm Hải thanh giải pháp thuẫn đưa cho nàng.
Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, không nói gì mà đứng bất động.
"Yên tâm, phổ thông tu sĩ thì mỗ không sợ. Nếu tu sĩ mà chúng ta khó đối phó, mỗ đương nhiên không làm căng." Không hiểu sao, Ngụy Tác hiểu ngay tâm ý nàng, vừa ấm lòng vừa vội thích: "Mỗ có cách ẩn thân, cô nương vào động phủ, nếu hắn phát hiện cô nương rồi động thủ thì vừa hay sẽ thu hút chú ý của hắn, mỗ sẽ thừa cơ đánh lén. So với hai người đều ở ngoài thì như thế có xác suất thành công cao hơn."
"Cẩn thận." Nghe Ngụy Tác nói vậy, Cơ Nhã gật đầu, lướt vào. Nhưng được mấy trượng thì nàng quay lại nói vậy với gã.
Ngụy Tác hơi ngừng lại một chút.
Rồi gã nhanh chóng rời khỏng cửa động đại khái hơn sáu mươi trượng, mặc ẩn hình pháp y rồi trèo lên cây, móc ra một món pháp bảo trông như đĩa đèn, kích phát.
Gã dồn chân nguyên vào, pháp bảo này phát ra từng dải bạch sắc mê vụ, tỏa khắp mình.
Pháp bảo này, là "Mê thần đăng" Ngụy Tác lấy được của Đổng Thanh Y, phát ra bạch sắc mê vụ, lan tràn trong Chập Khí hải đầy hơi sương trắng thì không có gì lạ lùng.
Kích phát pháp bảo này, Ngụy Tác lại lấy ra nô thú đại, thả Phệ tâm trùng ra, nhưng không để nó đi xa mà dừng cách gã không xa. Liền đó gã nín thở lắng nghe, lại lấy từ nạp bảo nang ra một thứ đen xì, là đầu Hỏa yêu long bị Đổng Thanh Y dùng một viên "Kim văn giả đơn" đánh cho tan xác.
Lúc thu đầu Hỏa yêu long vào, gã không có thời gian tra xét.
Giờ quan sát kỹ, mắt Ngụy Tác lóe lên khác lạ, nhíu mày trầm ngâm.
Đầu Hỏa yêu long đen xì, thập phần trầm trọng, được uy năng cổ quái của Yêu thi phù tác động thì triệt để biến thành kết tinh của một loại hắc sắc tinh thể, không còn là thân thể huyết nhục nữa.
Ngụy Tác lật cái đầu Hỏa yêu long khổng lồ này lại, xem từ chỗ cái cổ bị đứt, bên trong chặt lại, không có bất kỳ dấu vết yêu đơn nào.
Đang lúc suy nghĩ, thanh âm ong ong áp sát tầng không hòn đảo!
Vô thanh vô tức, Ngụy Tác cho đầu Hỏa yêu long vào nạp bảo nang, nắm lấy Thực huyết pháp đao lóe hồng quang yêu dị.
"Thế nào, không đáp lời mỗ, lẽ nào khinh thường mỗ, không muốn gặp?"
Một dải quang hoa tím sậm, chung quanh là ba màu xan, đỏ, trắng liễu nhiễu, xuất hiện trong tầm mắt Ngụy Tác.
Tử sắc quang hoa là một con trùng béo múp, dài cả trượng.
Con trùng này béo ú, thân thể trông từng đốt như rết, lưng có hai cánh mỏng trong suốt, vì trông quá béo, da lại mềm xèo nên cảm giác đầu tiên tạo cho người nhìn là một con lợn đang bay trên không trung.
Quanh mình con dị trùng béo ú này liễu nhiễu tam sắc quang hoa, đều là những con trùng ba màu lớn cỡ ngón tay, chừng hơn ba mươi con, trên lưng "lợn béo" là một tu sĩ xõa tóc.