Chương 219: Câu Hỏi Sau Cùng.

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:18:31

Phi độn hơn hai trăm dặm, xích sắc độn quang phía sau đã hiện rõ. Đạo xích sắc độn quang đuổi sát gã là một xích kim liên đài đủ cho một người đứng, đương nhiên là Đổng Thanh Y mặc kim sắc pháp y. "Tiểu tử này lớn mật thật." Thấy chỉ mình Đổng Thanh Y đuổi theo, khóe môi Ngụy Tác hé nụ cười lạnh. Nếu lúc này cùng đuổi với Đổng Thanh Y là một tu sĩ Phân niệm cảnh Đông Dao thắng địa, gã chỉ còn nước tìm cách đào tẩu, không thể coi Đổng Thanh Y thành con mồi. Bất quá thiếu chủ của đại tông môn như Đổng Thanh Y thì số pháp bảo lợi hại có trong tay khẳng định cao cấp hơn của đệ tử tinh anh, Ngụy Tác tất nhiên không dám coi thường. "Xem ra là Địa hỏa tiên liên! Luyện hóa rồi có thể hình thành hỏa linh căn! Bằng không tu sĩ này lấy được đã không phải lén lén lút lút rời Thất Tinh thành, sợ bị ta đuổi kịp, cả truyền tống pháp trận cũng không dám sử dụng!" "Hỏa linh căn cộng thêm phong linh căn ta sẵn có, sẽ là song linh căn tu sĩ! Cả Thiên Huyền đại lục không có mấy tu sĩ có thiên phú hơn ta." Trong mắt Đổng Thanh Y đang điều khiển xích kim liên đài đuổi sát Ngụy Tác ánh lên quang mang tham lam. ... Thoáng sau, một đuổi một chạy thêm được năm, sáu mươi dặm nữa, thấy chỉ còn chừng một tuần hương nữa là bị đuổi kịp, Ngụy Tác nuốt nhanh mấy viên Hồi chân đơn. Gã có không ít Hồi chân đơn, ăn như ăn đậu rang cũng không thành vấn đề. Đoạn gã thu hỏa vân lại, lướt xuống khu rừng, cũng như lần phục kích lão đạo râu chuột, lấy ra mười mấy lá hoàng sắc trận kỳ, vung tay biến trận kỳ thành mười mấy đạo hoàng quang, cắm vào nền đất chung quanh. Gã bố trí xong Kim môn cự thạch trận, Đổng Thanh Y đứng trên xích kim liên đài đã bay tới phía trên khu rừng. "Ngươi không trốn được đâu, đừng tránh mặt nữa." Nhìn khu rừng chỉ chừng vài dặm ở dưới, Đổng Thanh Y dừng lại, thong thả lạnh giọng. "Vị huynh đài này, tại hạ không quen huynh đài mà huynh đài đuổi theo là vì cớ gì." Ngụy Tác ra vẻ bị bắt buộc, từ trong rừng lướt ra. "Ta không biết ngươi nhưng thấy ngươi mua hai thứ trong Thất Tinh thành." Đổng Thanh Y mỉm cười thản nhiên: "Ta thích hai vật đó, lấy ra cho ta xem rồi tính." "Chuyện đó... " Ngụy Tác ra vẻ lạnh lùng, thân ảnh từ từ lùi lại. "Ta đuổi lâu như vậy, không còn kiên nhẫn nữa, ngươi định chạy thì đừng trách ta nặng tay." Đổng Thanh Y mắt lóe hàn quang, điều khiển xích kim liên đài áp sát Ngụy Tác. Thấy Đổng Thanh Y đã triệt để bị dẫn dụ vào phạm vi Kim môn cự thạch trận, Ngụy Tác giả đò nghiến răng, móc ra hai cánh Địa hỏa tiên liên. "Địa hỏa tiên liên! Quả là vật này!" Mắt Đổng Thanh Y rực kim quang, chỉ muốn nuốt chửng hai cánh Địa hỏa tiên liên. "Huynh đài là người hiểu biết, nhận ra lai lịch vật này, mỗ cũng nói thẳng luôn." Ngụy Tác giả bộ nghiến răng, "Tu đạo giới xưa nay, bảo vật thuộc về người có thực lực, nếu thực lực huynh đài cao hơn thì mỗ cũng không vì thế mà liều chết, không đáng tí nào. Nhưng tu vi của huynh đài không cao hơn mỗ bao nhiêu, muốn lấy được thì e rằng phải lấy ra thứ gì khiến mỗ phục." Ngừng lại một chốc, gã nói tiếp, "Tại hạ có pháp bảo công kích linh giai hạ phẩm, cộng thêm pháp khí phòng ngự linh giai hạ phẩm. Chỉ cần huynh đài lấy ra được thứ có thể phá nổi, khiến mỗ tự nhận không địch nổi thì sẽ hai tay dâng lên. Chắc huynh đài cũng không muốn làm găng? Đều là tu sĩ Chu thiên cảnh, dù thắng thì người còn lại không cách nào dám chắc mình không tổn thương." "Thức thời vụ mới là tuấn kiệt, ngươi cũng là người thông minh." Đổng Thanh Y mỉm cười đắc ý, một mảnh ngọc xanh nhỏ xíu từ tay áo hắn bay ra. Đổng Thanh Y xòe mảnh ngọc xanh ra, bên trên có phù văn đặc biệt như cọng trúc, dồn chân nguyên vào thì thanh sắc cương phong trong tích tắc ngưng thành mấy chục cây thanh sắc trường kiếm trước mặt. Vung nhẹ lên không, mấy chục thanh cương phong trường kiếm xẹt ra, xé không khí ràn rạt, bắn đi cả trăm trượng. "Pháp bảo này là Thanh cương phiến, pháp bảo thành danh của Thanh Trúc chân nhân xưa kia, linh giai trung phẩm, ngươi thấy thế nào?" Thể hiện xong, Đổng Thanh Y hỏi Ngụy Tác. "Vật này đích xác là linh giai trung phẩm pháp bảo." Ngụy Tác tỏ vẻ sắc mặt khó coi, "Chỉ là với pháp bảo này không cách nào khiến mỗ triệt để tín phục, không có pháp khí lợi hại phòng ngự, huynh đài cũng không chống nổi linh giai pháp bảo của mỗ công kích." "À, vậy hả?" Đổng Thanh Y mỉm cười, trong tay có thêm một ngân sắc quyển trục. Trải ra thì là một bức vẽ đóa hoa cúc màu vàng. Chân nguyên được dồn vào, bức tranh chừng hơn hai thước rực kim sắc quang hoa, ngưng thành mười mấy đóa kim sắc cúc hoa lớn cỡ đầu người trước mặt. "Pháp bảo này là Kim cúc đồ, pháp bảo phòng ngự thành danh của kim đơn tán tu Tằng Lục Thần, kim cúc có thể phòng ngự như pháp thuẫn, chỉ cần bản thể bức tranh không bị phá, kim cúc bị đánh tan thì chỉ cần dồn chân nguyên là lại có thể kích phát, thế nào?" "Uy năng phòng ngự của pháp bảo này đích xác đạt đến linh giai trung phẩm." Ngụy Tác nói thế khiến Đổng Thanh Y càng đắc ý, nhưng động tác tiếp đó của gã khiến Đổng Thanh Y sững người. Gã không giao hai cánh Địa hỏa tiên liên mà nhét vào ngực áo. "Ta còn câu hỏi sau cùng, chỉ cần ngươi đáp, ta sẽ cho ngươi hai cánh Địa hỏa tiên liên." Đổng Thanh Y sầm mặt, định phát tác thì Ngụy Tác lên tiếng. "Câu hỏi gì?" Đổng Thanh Y lấy làm lạ hỏi. "Câu hỏi của ta là sao ngươi ngu xuẩn thế hả? Ta bảo ngươi cho xem pháp bảo lợi hại là ngươi cho ta xem?" Ngụy Tác tỏ vẻ nghiêm túc hỏi. "Ngươi... " Đổng Thanh Y biến sắc, cùng lúc trước mắt gã lan tràn hoàng khí, từng tảng đá dựng lên, Ngụy Tác mất bóng. "Ngươi dám động thủ với ta?" Tận giờ, Đổng Thanh Y mới kịp phản ứng, kinh giận tột bậc gầm lên. "Ngu xuẩn!" Đổng Thanh Y vừa gầm lên, Ngụy Tác đã bĩu môi khinh thường, vô thanh vô tức lách sáng trái hơn mười trượng, đồng thời Lục dương thần hỏa xoa nhắm chuẩn vào đối thủ. Một đạo thần thức xung kích lên mình hắn. Theo gã dự tính, đạo thần thức xung kích này ít nhất cũng khiến Đổng Thanh Y cứng người để gã thừa cơ liên tục kích phát Lục dương thần hỏa xoa và Thực huyết pháp đao. Kim cúc đồ của Đổng Thanh Y đích đích xác xác là pháp bảo phòng ngự linh giai trung phẩm, song nhất thời không cách nào liên tục kích phát, không chặn được linh giai trung phẩm Lục dương thần hỏa xoa hòa và huyết châu của Thực huyết pháp đao trung ít nhất cũng đạt linh giai thượng phẩm. Như vậy chỉ một chiêu là hạ được Đông Dao thắng địa thiếu chủ. Nhưng Ngụy Tác há hốc miệng vì chát một tiếng, đạo thần thức xung kích giáng vào trán Đổng Thanh Y nhưng hắn cơ hồ không nhận ra, không có cảm giác gì! Một dải ngân quang từ trước mặt Đổng Thanh Y tỏa rộng, hình thành ngân sắc quang tráo chói lòa bao lấy hắn. Mắt Ngụy Tác ánh lên không tin nổi, ngân quang lóe sáng, Đổng Thanh Y biến mất, thoát khỏi Kim môn cự thạch trận, xuất hiện trên thinh không cách gã bảy, tám mươi trượng về mé trái. Gã đã nhìn rõ ngân sắc quang hoa là một cái đĩa dẹt khảm vô số viên tinh thạch cỡ hạt gạo lấp lánh, trông như vô số vì sao li ti. "Chỉ với đê giai pháp trận này mà định ám toán ta?" "Được lắm! Ngươi muốn chết thì đừng trách ta!" Nhờ vào pháp bảo đặc biệt này thoát khỏi Kim môn cự thạch trận, Đổng Thanh Y cười lạnh liên hồi, thu pháp bảo này rồi lấy ra một pháp bảo đặc biệt khác trông như đĩa đèn. Pháp bảo này rực màu bạch kim, tỏa ra bạch sắc linh vụ, trong tích tắc bao trùm mấy chục trượng thinh không, kể cả Đổng Thanh Y cũng được bao trùm. "Chà!" Ngụy Tác bực bội kêu thầm, bạch sắc linh vụ này có tác dụng mê hoặc thần thức, thần thức của gã quét vào thì thấy hai, ba chục Đổng Thanh Y, căn bản không nhận ra chân giả. "Ta phá pháp trận này đã!" Đổng Thanh Y cười lạnh, bạch sắc linh vụ phát ra vô số tia sét đỏ rực lớn cỡ quả dưa, giáng xuống Kim môn cự thạch trận ở phía dưới. "Oành! Oành! Oành!" Từng khối hoàng sắc cự thạch bị nổ tung thành hoàng khí, nhất thời Kim môn cự thạch trận liên tục tan mất hoàng khí, sắp không chống nổi. Ngụy Tác nhăn nhó, hơi trầm ngâm rồi móc nhanh từ nạp bảo nang ra một tấm hoàng sắc chỉ phù, chính thị Yêu thi phù lấy được của lão đạo râu chuột.