Chương 243: Dược Lực Kinh Nhân!

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:18:36

Một giọt dịch Kim ban sâm tan vào miệng, Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt. Bạch ngọc đơn bình này Ngụy Tác lấy được trong kho Kim phủ, bên trong khắc pháp trận, chuyên dụng đựng dược dịch cực kỳ trân quý. Dốc thế nào cũng chỉ được một giọt nhỏ xíu mỗi lần. Một giọt này chỉ bằng một phần năm mươi dược dịch của một Kim ban sâm quả. Kim ban sâm quả vốn chỉ nhỏ như quả anh đào, nghiền thành dược dịch cũng rất ít, nên một giọt này thật sự ít đến đáng thương. Một giọt vào miệng, như nham tương chảy vào, khiến gã có cảm giác nham tương chảy trong bụng. Ngụy Tác kinh hoảng thôi động chân nguyên bao lấy. Gã càng kinh hoảng vì chỉ một phần dược lực của Kim ban sâm dịch đã hoàn toàn coi thường chân nguyên của gã bao phủ, thấm ra như từng mũi kim nhỏ xíu, đâm đi đâm lại trong thể nội với tốc độ kinh nhân. "A!" Cơn đau đơn khó nén được khiến Ngụy Tác rên rỉ, không khống chế nổi chân nguyên bao lấy dược lực còn lại. Dược lực liền tan ra trong thân thể gã. "Ngụy Tác, thế nào rồi!" Cơ Nhã và lục bào lão đầu biến hẳn sắc mặt, kinh hô. Ngụy Tác đau đớn cơ hồ tan hết ý thức, gã không biết nhưng Cơ Nhã và lục bào lão đầu lại nhìn rõ gã lăn lộn dưới đất, co rúm người, ôm chặt đầu. Bất chợt, Ngụy Tác ngừng thở. Khi Cơ Nhã kinh hoảng tột bậc lao tới thì gã lại thở phào, toàn thân đẫm mồ hôi, người cũng nhẹ hẳn. "Ngụy Tác, huynh sao rồi." Cơ Nhã mặt mày nhợt nhạt đỡ lấy gã hỏi. "Dược lực lợi hại thật!" Ngụy Tác nhăn nhó, hỏi: "Ta hôn mê bao lâu rồi?" "Hôn mê?" Cơ Nhã và lục bào lão đầu cực kỳ ngạc nhiên: "Huynh không hề hôn mê, từ lúc uống giọt Kim ban sâm dịch đến giờ chỉ mấy giây mà thôi." Ngụy Tác ngẩn ra, nhăn nhó bật cười, "Nhưng ta thấy mình vô thức hôn mê rất lâu." "Vậy giờ sao rồi?" Ngụy Tác nói vậy, Cơ Nhã càng khẩn trương. "Dược tính tuy nhiên quá mãnh liệt, nhưng không gây ra tổn thương cho thân thể." Ngụy Tác nhắm mắt, hít sâu một hơi: "Linh khí trong đó đối với đề thăng tu vi cũng có tác dụng nhất định nhưng không lớn, linh khí đó thập phần ngưng tụ, hiện tại tản khắp thể nội, tựa hồ không dễ luyện hóa như linh thạch, có điều có công hiệu tưới nhuần nhục thân, nếu ta không nhầm thì thậm chí có thể tăng thêm đôi chút thọ nguyên. Bất quá công hiệu lớn nhất của Kim ban sâm quả quả nhiên là tăng cường thần thức." Ngừng lại một chốc, thần sắc hưng phấn khó che giấu dấy lên, "Công hiệu tăng cường thần thức này có tác dụng tức thì." "Công hiệu ngay mà khiến ngươi vui thế?" Lục bào lão đầu thấy gã như vậy thì thập phần khinh miệt, "Kim ban sâm có công hiệu tăng cường thần thức, vốn hữu hiệu ngay, ta biết lâu rồi, có gì lạ." "Hai trượng!" Ngụy Tác nhìn lục bào lão đầu vốn khinh miệt gã, cười hắc hắc. "Cái gì mà hai trượng?" Lục bào lão đầu trợn tròng trắng nhưng đột nhiên cứng người, không tin nổi kinh kêu lên, "Ngụy Tác, thần thức của ngươi đạt được bao nhiêu lần hai trượng?!" "Ừ ừ!" Ngụy Tác đắc ý gật đầu. "Dược lực Kim ban sâm quả..." Lục bào lão đầu cùng Cơ Nhã nhất tề hít một hơi lạnh. Thần thức đối với tu sĩ, là trọng yếu nhất. Nội thị tu luyện, khu động chân nguyên, thi triển thuật pháp, pháp bảo, phát hiện đối thủ, cho đến tìm kiếm, theo dõi, tất cả đều cần đến thần thức. Trước đây khi gã tu luyện đến Thần hải cảnh ngũ trọng, thần thức phát ra có thể vươn được đại khái hai mươi trượng. Đột phá đáo Chu thiên cảnh nhất trọng, thần thức tăng cao, đạt đến bốn mươi trượng. Chu thiên cảnh mỗi lần đột phá nhất trọng tu vi, cự ly thần thức đạt được thêm đều chừng mười trượng. Hiện tại Ngụy Tác đột phá đến Chu thiên cảnh ngũ trọng, thần thức toàn lực ngoại phóng thì bao trùm tám mươi trượng. Trừ phi tu sĩ hoặc yêu có thuật pháp che giấu khí tức, bằng không lọt vào phạm vi này là gã sẽ cảm giác được. Một giọt Kim ban sâm dịch, dược lực mới phát huy đã khiến gã suýt nữa tan hết ý thức, đầu óc như nứt ra, lúc hồi phục lại thì phát hiện thần thức vươn xa thêm được hai trượng! Đây là khái niệm gì? Giọt Kim ban sâm dịch tương đương với một phần năm mươi của Kim ban sâm quả. Vậy thì một quả chẳng phải sẽ tăng thêm trăm trượng! Thần thức của gã sẽ đạt đến phạm vi một trăm tám mươi trượng! Công hiệu một Kim ban sâm quả đại khái chỉ khiến thần thức Ngụy Tác tối đa đạt đến một trăm thập trượng. Một trăm mười trượng là cường độ của tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng, có thể miễn cưỡng phân hóa thần thức. Với cường độ thần thức này xung kích phân hóa thần thức của Phân niệm kỳ, đương nhiên gần như có xác suất thành công trăm phần trăm. Một trăm tám mươi trượng, cả tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng tu luyện thiên cấp đê giai công pháp vị có được thần thức cỡ này! Ngụy Tác hiện tại định xung kích Phân niệm cảnh, sẽ nhân lúc đột phá Phân niệm cảnh mà toàn lực đề thăng thần thức, đạt tới cường độ phân hóa thần thức. Hiện tại nếu thần thức trực tiếp đề thăng đến một trăm tám mươi trượng, gã sẽ thành tu sĩ biến thái chỉ tu vi Chu thiên cảnh nhưng có thể phân hóa thần thức. Chu thiên cảnh nhất trọng đến Phân niệm cảnh nhất trọng, giới hạn này không còn trọng yếu! "Biến thái quá! Dược lực Kim ban sâm tích lũy đến mức này, chắc sinh trưởng hai vạn năm rồi mất! Ngụy Tác, mau lên, mau dùng hết sâm dịch. Khẳng định sẽ có thể phân hóa thần thức!" Lục bào lão đầu hít một hơi, liên tục kêu lên, "Chúng ta còn có bốn quả! Dùng tất cả thì thần thức của ngươi sẽ đến mức nào? Không ngờ mấy quả Kim ban sâm lại là bảo bối như thế! Đáng hận thật, chí bảo sánh với thiên giai thượng phẩm tiên đơn lại bị Đông Dao thắng địa cướp mất hai quả!" Nghe lục bào lão đầu nhắc đến hai quả lọt vào tay Đông Dao thắng địa, Ngụy Tác tỏ vẻ bực mình. Thật ra gã bực nhất không phải vì hai Kim ban sâm quả, mà vì Huyền âm bảo y đã tổn hại khi đấu với tu sĩ xõa tóc, hiện tại tuy còn tích hỏa châu và Lục dương thần hỏa xoa nhưng không thể kích phát thần thức xung kích. Không thì với cường độ thần thức Phân niệm cảnh tam trọng, kích phát thần thức xung kích từ Huyền âm pháp y thì sẽ khiến tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng cứng người một lúc. "Tới đây phải tìm lấy một môn thuật pháp thần thức xung kích đã." Ngụy Tác thầm hạ chủ ý. Để xem dược lực Kim ban sâm tăng cường thần thức đến trình độ nào. Ngụy Tác cầm bạch ngọc đơn bình, do dự một chốc, không tách thành lượng nhỏ nữa mà nghiến răng đổ một giọt của mình. "A!" Một giọt uống vào, Ngụy Tác tức thì kêu lên thảm thiết. Cũng như tự hành hạ, hồi phục xong, gã lại nghiến răng uống thêm một giọt. Nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi. Nhưng hơn hai mươi giọt qua đi, tiếng kêu như lợn bị chọc tiết giảm dần. Thêm mấy giọt nữa, Ngụy Tác thậm chí không kêu la nữa, cứ như đang uống nước, tinh thần khá dần, mắt ngày một sáng rỡ, thể nội cũng ánh lên tam sắc quang hoa. Mười lăm giọt Kim ban sâm dịch bị gã uống hết. "Thế nào, hiện tại thần thức đạt đến bao nhiêu trượng?" Gần như đúng lúc Ngụy Tác dừng lại, lục bào lão đầu kêu lên. "Ta thử xem đã." Ngụy Tác gật đầu. Không thấy gã có bất kỳ động tác gì, Cơ Nhã lại kinh hô, uy áp kinh người từ thân thể phát ra, khiến nàng thở hổn hển. Thần thức uy áp! Chỉ khi đối diện tu sĩ có thần thức hơn nhiều thì mới cảm giác được thần thức uy áp! "Cho nàng." Cơ Nhã kinh hô, Ngụy Tác liền dừng lại, cởi một viên ngọc biệt của Đổng Thanh Y vốn chóng lại được thần thức uy áp từ trên cổ xuống, đeo cho nàng đoạn tận lực phát thần thức ra ngoài. Gã vung tay, một làn thanh hắc sắc âm khí tràn ra ngoài. Âm khí từ tay gã tràn ra ngưng kết lại, trông như dầu sôi, xem ra mấy ngày này gã cùng Cơ Nhã song tu rất chăm chỉ. Thanh hắc sắc âm khí phun ra, như một dải lụa nhanh chóng co lại, mang theo một con trùng trắng muốt. Con trùng đã bị âm khí giết chết nhưng trên mình còn mấy giọt sương, rõ ràng từ ngoài động phủ bị bắt vào. "Ngụy Tác!" Cơ Nhã gọi tên gã đầy kinh hỉ. Từ gian phòng của hai người đến ngoài động phủ cách nhau hơn một trăm bốn mươi trượng, tức là thần thức của gã ít nhất cũng đạt đến cư ly này! Thần thức cảm giác được ngoài một trăm bốn mươi trượng, ít nhất phải là tu sĩ Phân niệm cảnh nhị trọng tu luyện địa cấp công pháp mới đạt đến!