Sáng sớm, sương trắng mờ mờ bao phủ Linh Nhạc thành, bạch hạc và Trường vĩ chu điểu của vài môn phái dùng để truyền tin liên tục lướt qua tầng không khiến Linh Nhạc thành tô thêm nét phiêu diêu tiên cảnh.
Trong căn tiểu thạch ốc của Ngụy Tác ở thành tây, hai tay gã kết thành pháp quyết, mười tia sét như con rắn lóe lên, kêu tanh tách quấn lại, hình thành một mũi thoa nhọn chừng hai thước.
Ngụy Tác phất tay phải, thiểm điện thoa giáng vào góc tường gần đó, chát một tiếng, điện hỏa hoa chói mắt bùng lên, lớp đá rắn đanh lõm vào một vết chừng một thước vuông.
"Hắc hắc", Ngụy Tác liếc nhìn, nở nụ cười phi thường mãn ý, đoạn ném hai cái túi da đen vào ngực áo, đến Kim Ngọc các ở thành nam.
Hôm nay là ngày phách mại hội diễn ra, nếu khối trung phẩm hàn ngọc bán được giá, gã lại có thêm một món. Ba ngày nay gã tu luyện Kim Xà lôi quyết, sau rốt cũng luyện thành Kim xà lôi thoa. Ngọc bài để miễn phí vào phách mại hội do Nam Cung Vũ Tinh bảo quản nên hôm nay gã theo lời hẹn, đến ngoài phách mại hội trường đợi nàng.
Hội trường chính thức nằm ở Lăng Tiêu phường cạnh Kim Ngọc các, là công trình được mười mấy thương gia lớn quanh đó dựng lên, chuyên môn dùng cho các lần phách mại hội, bên ngoài đều do bạch sắc cự thạch chất lại, điêu khắc các loại hoa văn tinh tế, bốn mái đầu đao rủ xuống, trông cả tòa lầu như muốn bay lên trời.
Ngụy Tác đến Lăng Tiêu phường khi nửa canh giờ nữa phách mại hội mới chính thức bắt đầu, nhưng mọi cửa tiệm trên con đường lớn quanh đó đã đông đặc người. Gã dùng Vọng khí thuật nhìn một vòng, có tới bảy, tám nhân vật lợi hại Chu thiên cảnh nhất trọng trở lên, nhìn vào là thấy sởn gai ốc.
Kỳ thực nhiều tu sĩ tụ tập ngoài Lăng Tiêu phường ngoại không phải định vào phách mại hội, mà coi nơi đông đúc này thành thị trường tự do giao dịch, đem bán mọi thứ.
"Chà! Hắc phong điêu này vẽ tệ quá nhỉ?"
Ngụy Tác đợi ở gần Kim Ngọc các một chốc, ít nhất có năm, sáu người đến bán, khiến gã dở khóc dở cười là một người còn mời gã mua bạch điêu thông thường có vẽ vằn đen.
"Mỹ nữ này sao còn chưa đến, định cho ta leo cây chăng?"
Đợi thêm một chốc, gã chợt lẩm bẩm.
"Ngụy Tác", cùng lúc, gã nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi mình ở phía sau.
"Nam Cung Vũ Tinh? Chà!" Ngụy Tác quay lại, thấy Nam Cung Vũ Tinh cười cười đứng cách không xa. Nhìn một chốc là gã lại ngẩn người.
Nam Cung Vũ Tinh hô nay không mặc hồng sắc nhuyễn giáp bó sát mà mặc bạch sắc háp bào. Tấm áo thanh nhã tô điểm thêm bộ ngực vun cao như man hoang tuyết sơn, pháp bào theo đúng lối lưu hành thịnh nhất trong các nữ tu Thiên Huyền đại lục, hai vạt ngực hơi trễ xuống, lộ ra một khe trắng muốt, dây chuyền đính lục sắc bảo thạch rủ vào đó càng khiến làn da thêm trắng ngần. Trường bào chiết eo một cách dị thường hoàn mỹ, áo rủ xuống chạm đất, hơi kéo lê đi như cái đuôi cá. Nếu Nam Cung Vũ Tinh mặc hồng sắc nhuyễn giáp bó sát lúc trước là chiến sĩ sắc đẹp kinh nhân thì hiện giờ nàng như mỹ nhân ngư từ trong tranh bước ra.
Không chỉ Ngụy Tác, ánh mắt mọi tu sĩ quanh đó đều trợn trừng, nhiều người rất mong mình biến thành sợi dây chuyền lục sắc bảo thạch trước ngực nàng.
Ánh mắt Ngụy Tác ngẩn ngơ khiến Nam Cung Vũ Tinh thoáng ửng hồng gương mặt, bất quá nàng cũng tỏ ra hơi kinh ngạc. Ngụy Tác đã cắt trụi bộ tóc như bị lửa thiêu lúc trước, tóc hiện giờ mới mọc chừng một tấc, trông cũng mi thanh mục tú, tạm coi là anh tuấn.
"Thế nào, không nhận ra hả?" Thấy gã ngẩn người, Nam Cung Vũ Tinh đưa tay vuốt tóc, động tác nàng tô thêm nữ tính, thu hút vô số mục quang nóng bỏng.
"Không biết mỹ nữ này là ai nhỉ." Không ít tu sĩ trẻ tuổi tu vi không thấp quanh đó đều nhấp nhổm, có mấy người thậm chí định lên làm quen. "Không phải chứ?" Nhưng họ kinh ngạc vì mỹ nữ bốc lửa không rõ lai lịch này lại cùng một tán tu cấp thấp không có gì đặc biệt cùng cất bước như thể quen biết nhau.
"Việc đó... thay đổi hơi nhiều, nhất thời không nhận ra." Ngụy Tác cười ha hả khỏa lấp, ánh mắt ghen tị chung quanh khiến gã rất dễ chịu, có những tu sĩ dù tu vi cao hơn nữ thì bên mình cũng không có mỹ nữ như gã.
"Ngươi cùng thay đổi nhiều, đầu tóc không còn cá tính như trước." Nam Cung Vũ Tinh kéo vạt áo mỉm cười, "Đúng rồi, có thấy huynh muội Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi không?"
"Không." Ngụy Tác lắc đầu, "lần trước họ nói là không chắc sẽ tới, giờ này chưa thấy thì chắc sẽ không đén."
"Vậy thì chúng ta nên vào nhỉ? Bên trong ít nhất cũng có nơi yên tĩnh nói chuyện." Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười: "Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."
"Nói chuyện riêng?" Ngụy Tác cảm giác nụ cười của Nam Cung Vũ Tinh hơi ám muội, lập tức mơ mộng, "có phải mỹ nữ này nhất kiến chung tình với ta, định gửi gắm tấm thân không?"
"Đi thôi", thấy gã không phản đối, Nam Cung Vũ Tinh lại mỉm cười, dương quang buổi sớm ánh xạ lên mái tóc dài, nhuộm ánh vàng nhàn nhạt, mùi thơm đặc hữu của thiếu nữ khiến Ngụy Tác hơi tê dại.
"Nam Cung Vũ Tinh", cùng lúc lại vang lên tiếng gọi rổn rảng.
Ngụy Tác ngoái nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một nam tử anh tuấn trẻ tuổi mỉm cười đến chỗ Nam Cung Vũ Tinh và gã.
Nam tử này trông trạc tuổi gã, đầu tóc được một chiếc vòng vàng cột lại sau gáy, mặc pháp bào xám nhạt. Pháp bào lại được tơ vàng điểm xuyết mấy viên tinh thạch xanh nhạt, trông càng thanh nhã, khiến nam tử anh tuấn mày kiếm mắt sao này thêm phần khí vũ bất phàm.
Từ hoa văn do tinh thạch và phù văn trên áo phát ra dao động phong hệ pháp lực thì tinh thạch điểm xuyết trên tấm pháp bào này không chỉ để đẹp mắt mà còn công dụng đặc biệt.
"Tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng!"
Ngụy Tác lặng lẽ dùng Vọng khí thuật nhìn sang, trên mình nam tử anh tuấn thân thượng sáng lên năm đạo thần hải quang hoa, cả năm đều sôi trào, rõ ràng công pháp vượt xa Tử Huyền chân quyết của gã. Ít nhất y cũng có lai lịch không thường.
Bất quá khiến gã có cảm giác không vui là nam tử có vẻ lễ mạo đi đến chỗ gã vào Nam Cung Vũ Tinh này cơ hồ không thèm nhìn gã, mục quang chăm chắm vào mình Nam Cung Vũ Tinh.