Tu sĩ xõa tóc trông độ hơn năm mươi tuổi, tu sĩ thông thường vì có linh khí nên trông rất sạch sẽ sáng sủa, tu sĩ này không rõ tu luyện công pháp gì mà tạo cho người ta cảm giác bẩn thỉu.
Gương mặt hắn dài như mặt ngựa, không lấy gì làm dễ coi, Ngụy Tác vừa thấy là nhớ đến tu sĩ mặt ngựa đồng bọn với Văn Đạo Các bị gã giết chết tại địa lăng Thanh Phong lăng.
Chỉ là tu vi của tu sĩ tóc xõa này cao hơn tu sĩ mặt ngựa kia nhiều, khí tức khiến Ngụy Tác lạnh buốt trong lòng liên tục dồn xuống.
Vọng khí thuật quét tới nhưng vô dụng!
Tu sĩ mặt ngựa mặc pháp y màu đen phồng lên trông như một cái gút thắt, không có linh quang gì, có công hiệu ngăn cản thuật pháp tra xét.
Điểm duy nhất khiến Ngụy Tác hơi lỏng ra là tu sĩ xõa tóc tu vi tuy cao hơn gã nhiều nhưng còn chưa đến Kim đơn cảnh, khí tức kém hơn kim đơn tu sĩ Trường Phong chân nhân của Đông Dao thắng địa.
Gã nín thở ngưng thần, chuẩn bị xem tu sĩ xõa tóc làm gì tiếp theo thì đối phương đang từ trên không đáp xuống, xoay lưng lại phía gã, chợt quay người nhìn đúng chỗ gã ẩn thân.
Gã lập tức nhìn rõ con trùng béo múp tím sẫm, có cảm giác như con lợn này.
Con trùng béo mặt phẳng lì, ngũ quan ríu lại, trông thập phần hoạt kê.
Bất quá lòng gã buốt lạnh vì, quái trùng nheo hai mắt nhìn chằm chằm vào vị trí gã ẩn thân, cũng như tu sĩ xõa tóc trên lưng, có vẻ đang cười cợt.
"Thế nào, lén lén lút lút trốn ở đó, định bức mỗ động thủ ép phải ra hả?" Tu sĩ xõa tóc cất giọng âm dương quái khí.
Ngụy Tác sởn gai ốc, tuyệt đối không phải hư trương thanh thế, mà thật sự phát hiện chỗ gã ẩn mình, rõ ràng thần thức của tu sĩ này bao trùm phạm vi hai ba chục trượng quanh gã, chỉ là vì bị Mê thần đăng ảnh hưởng nên không cách nào chuẩn xác nắm được vị trí cụ thể mà thôi.
Chỉ bằng câu này mà bảo gã triệt Mê thần đăng, để lộ thân ảnh thì tuyệt đối không thể.
Biến sắc mấy lần, Ngụy Tác lên tiếng: "Không hiểu vị tiền bối này xưng hô thế nào? Tại hạ không phải không muốn gặp mà ở Chập Khí hải, tiền bối có tu vi cao hơn tại hạ nhiều, tại hạ không dám xuất hiện."
"Các hạ thấy Long diên mà không nhận ra mỗ là ai, chắc không phải tu sĩ trong mấy thành ở duyên hải này." Tu sĩ xõa tóc mỉm cười đầy thâm ý.
"Tại hạ đích xác từ xa đến, không phải tu sĩ ở duyên hải chư thành." Ngụy Tác thầm thấy không ổn, càng cảnh giác.
Tu sĩ xõa tóc vuốt tóc: "Tức là các hạ không nhận ra tu sĩ Âm Thi tông, cũng có thể tha thứ."
Ngụy Tác giật mình, ngữ khí vẫn bình tĩnh hỏi: "Vậy tiền bối là tu sĩ Âm Thi tông?"
"Tại hạ là tu sĩ Long Cổ tông, không phải tu sĩ Âm Thi tông. Mỗ dù lớn mật hơn nữa không dám mạo xưng tu sĩ của Âm Thi tông, tông môn có tới năm Kim đơn kỳ đại tu sĩ." Tu sĩ xõa tóc mỉm cười, "Chỉ là có người lớn mật, tại Chập Khí hải trung đã giết một đệ tử tinh anh của Âm Thi tông, Âm Thi tông treo thưởng, tại hạ lại có chút thủ đoạn, nên đến Chập Khí hải tìm kẻ không rõ là thần thánh phương nào mà dám giết người Âm Thi tông."
"Lại có người dám giết tu sĩ Âm Thi tông!" Ngụy Tác kêu lên kinh hãi. Giọng nói cả kinh tột bậc của gã giả rất giống, nếu lục bào lão đầu không vì thấy đối phương tu vi quá cao, sợ bị phát giác, khẳng định đã khen ngợi gã.
"Thế nào, ngươi không biết?" Tu sĩ xõa tóc mặt mũi lạnh tanh nhìn vị trí Ngụy Tác ẩn mình: "Bất quá mỗ muốn xác nhận, ngươi triệt pháp bảo này đi, hiện thân ra cho mỗ xem rồi tính. Chỉ cần xác nhận không có liên can, ngươi có thể đi."
"Chuyện đó... "
"Thế nào, ngươi định mặc cả với ta hả?" Tu sĩ xõa tóc đứng trên con trùng béo ú xấu xí "Long diên" trên không tức thì cười băng hàn, "Có phải lúc trước ta quá khách khí nên ngươi tưởng có thể mặc cả được? Đương nhiên ngươi có thể cự tuyệt, bất quá ta không ngại xử lý ngươi như kẻ đã giết đệ tử tu sĩ Âm Thi tông."
Trong tiếng cười lạnh, hơn ba mươi con trùng ba màu quanh "Long diên" bay đến trước mặt tu sĩ này hình thành một màn sáng ba màu rực rỡ.
"Tiền bối đợi một chút, mê vụ do tại hạ dùng pháp trận kích phát, thu lại cũng cần thời gian nhất định." Mở mắt nói xong câu đó, Ngụy Tác nhăn nhó móc từ nạp bảo nang ra thi thể một yêu thú trông không có gì bắt mắt, không có đầu, nhưng dù chết đã lâu nhưng hỏa sát chi khí vẫn thập phần kinh nhân.
Là thi thể lục cấp trung giai yêu thú Xích dực viêm ma thực lực ngang với tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng gã lấy được ở Di Thiên cốc!
Nhanh chóng đặt thi thể Xích dực viêm ma xuống chạc cây, Ngụy Tác không hề ngần ngừ móc ra yêu đơn của nó đặt vào thân thể, cùng lúc đó, chân nguyên dồn vào Yêu thi phù.
Cũng như lần trước, trong tích tắc hút mất gần nửa chân nguyên trong thể nội gã, hoàng sắc chỉ phù hóa thành tro. Phù văn huyền ảo do hồng sắc quang hoa ngưng thành dâng lên từ nhúm tro, bắn vào Xích dực viêm ma phía dưới Ngụy Tác rồi hóa thành vô số sợi tơ đỏ, chảy khắp mình Xích dực viêm ma.
"Được! Được lắm! Giờ trò trước mặt ta! Xem ra ngươi đúng là người ta muốn tìm!"
Mục quang tu sĩ xõa tóc ở trên không lóe lên, trong tiếng cười lạnh, mọi con trùng ba màu trước mắt hóa thành lưu quang, bắn tới chỗ Ngụy Tác.
Hơn ba mươi con trùng ba màu, như một dàn bán linh giai pháp bảo nhất tề bắn ra, chia rất đều trên không trung, dù Ngụy Tác tránh về phía nào trong linh vụ do Mê thần đăng kích phát cũng ít nhất bị ba đến bốn con tam sắc tiểu trùng bao vây.
Đó chỉ là khúc dạo đầu!
Một lam sắc quang nhận hình trăng khuyết dài ba thước theo biến hóa tay bắt quyết của tu sĩ xõa tóc, lơ lửng trước mặt hắn, đoạn lam sắc chân nguyên liên tục dồn vào, quang nhận càng lúc càng rực quang hoa, uy năng mỗi lúc một đầy đủ.
Lam sắc quang nhận rõ ràng do thuật pháp phát ra, được tu sĩ này khống chế, cũng như pháp bảo, có thể thông qua dồn chân nguyên vào để tăng uy năng, lại dễ dàng khống chế, chém ra bất cứ lúc nào.
Qua linh khí dao động lúc thi pháp, tu sĩ này lại là tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng!
Mặt Ngụy Tác lại tỏ ra vui mừng!
Từng làn hắc khí từ thân thể Xích dực viêm ma phát ra. Thi thể Xích dực viêm ma như xẹp xuống, viên yêu đơn tan ra, hòa nhập vào, dù không có đầu nhưng vẫn cuồn cuộn hắc khí, đầu lại mọc ra!
Thành rồi!
Lúc trước Ngụy Tác xem xét đầu Hỏa yêu long phát hiện yêu đơn đã tan biến. Liên tưởng đến lúc kích phát Yêu thi phù, Hỏa yêu long biến hóa xong, vết thương trên mình nó cơ hồ lành lại, Ngụy Tác hiểu ngay uy năng để Yêu thi phù dựa vào phần lớn đến từ yêu đơn. Đối với yêu thú, yêu đơn là quá nửa tinh hoa ngưng tụ tại thể nội.
Trong gã hiện tại, yêu thú có thể uy hiếp tu sĩ Phân niệm chỉ có Xích dực viêm ma, nên gã định thử.
Quả nhiên chứng thực suy nghĩ của gã, chỉ cần dùng được yêu đơn, nhục thân tổn hại một chút thì Yêu thi phù vẫn có thể sử dụng thành công!
"Gừ!"
Bốn con sắc tiểu trùng bắn đến trước mặt Ngụy Tác, gã dồn chân nguyên vào, Xích dực viêm ma đứng dậy, há miệng phun ra hỏa diễm như hắc sắc dịch thể!
Nhiệt lực không hề kém hơn đơn hỏa Xích dực viêm ma phun ra lúc đối địch.
"Xoạt! Xoạt!"
Bốn còn tam sắc tiểu trùng không kịp phản kháng đã bị thiêu chín, thơm lừng rơi xuống như bốn khúc lòng nướng.
Tu sĩ xõa tóc trên lưng "Long diên" khẽ biến sắc vung tay, lam sắc quang nhận hình trăng khuyết dừng trước mặt chợt tan biến.
Ngụy Tác biến sắc, niềm vui trong mắt tan biến vô ảnh vô tung.
Tốc độ của tốc độ cánh không kém gì thuấn di, chỉ thấy lóe lên, gã còn chưa kịp phản ứng, quang nhận đã chém vào Xích dực viêm ma chặn trước mặt.
Chát!
Ngụy Tác cuống quít đích kích phát Hắc thủy liên đài, ngực Xích dực viêm ma bị chém lõm sâu, thiếu chút nữa nát người.
Lam sắc quang nhận do tu sĩ này kích phát có uy lực hoàn toàn không kém gì linh cấp trung giai pháp bảo thiên về tốc độ!
Sắc mặt gã không khó coi lắm vì Xích dực viêm ma tuy bị chém nhưng điều khiển không hề bị ảnh hưởng.
Mục quang hơi ánh lên, gã nghiến răng như đã quyết định, vung tay chỉ ra, Xích dực viêm ma nhảy vụt tới, cùng lúc đó, gã không kích phát Thực huyết pháp đao, mà nắm lấy Lục dương thần hỏa xoa!