Thiên mẫu trạch sát Ma văn hung mạch, chỉ cách mấy nghìn dặm.
"Tiểu tử, thủy vực đó rất cổ, có từ trước khi Thiên khung hình thành, lại ở sâu trong man hoang, tu sĩ khó tới, khẳng định có nhiều thủy hệ yêu thú, ngươi có nên đến tra xét?" Trên đường đến Thiên mẫu trạch, lục bào lão đầu hỏi
"Ta không muốn biến thành điểm tâm của yêu thú." Ngụy Tác đáp.
Gã đi cả ngày lẫn đêm vượt man hoang, dọc đường vì sợ thu hút yêu thú quá mạnh tới nên trừ luyện chế tám viên Tuyệt diệt kim đơn và tham ngộ Địa Mẫu cổ kinh thì không hề tu luyện, ngay cả tàn thiên Thiên đế vẫn tinh thiên lấy được của Phong Ngô Thương - Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp cũng không hề động tới.
Không biết trong man hoang cổ vực có yêu thú cỡ nào, hiện tại gã đã tham ngộ quá nửa Địa Mẫu cổ kinh.
Càng tham ngộ càng cảm nhận kinh văn hàm chứa đại đạo kinh nhân phi phàm, còn gần nưa chưa tham ngộ được nên chưa thể kết hợp với tổng cương, hiểu được ảo diệu chân chính của cổ kinh.
Lý Tả Ý cũng đọc ra được hơn chín mươi câu, gần hai nghìn chữ, bốn hình ảnh hoàn chỉnh.
Liệt khuyết tàn nguyệt còn lại không nhiều kinh văn, gần hai nghìn chữ kinh văn và bốn bức hình hoàn chỉnh tựa hồ liên thành một chỉnh thể, đặt cạnh nhau cũng có ý nghĩa huyền diệu lưu động, như sắp hình thành một bức hình đầy đủ về chân nguyên lưu động.
Mấy hôm nay Lý Tả Ý đọc đi đọc lại mười mấy câu, ngưng được chỉ một hình ảnh.
Ngụy Tác có cảm giác, môn thuật pháp nằm trong thượng cổ thập đại công phạt chi pháp này chưa biết chừng chỉ còn lại mười mấy câu và hình ảnh đó.
Dù là Địa Mẫu cổ kinh hay Liệt khuyết tàn nguyệt, chỉ cần hiểu được một môn là đủ lợi lộc với Ngụy Tác, gã tất nhiên không muốn quá mạo hiểm, càng gần chỗ cha mẹ ngã xuống, gã càng tấy nặn nề, không muốn sinh sự.
Trên đường đến Ma văn hung mạch, Ngụy Tác và lục bào lão đầu đã tính sẵn, đầu tiên là quan sát thực lực Thiên Kiếm tông quanh đó, nếu hạ được thì diệt gọn. Còn nếu Ngụy Tác tạm thời không thể ứng phó thì sẽ thăm dò Bắc Mang di tích trong ngọc phù Kim gia tổ đường trung xem có lợi ích đủ để ứng phó được Thiên Kiếm tông ở Ma văn hung mạch, được thì sẽ quay lại, còn tay trắng thì sẽ vượt man hoang, đến Vân Linh đại lục, khi nào tu vi và thần thông tinh tiến thì sẽ tìm Thiên Kiếm tông báo cừu.
Ma văn hung mạch, linh thạch khoáng mạch cực lớn, sẽ là đại sự chấn động toàn tông, khẳng định nhưng người có quyền lực của Thiên Kiếm tông đều biết. Thiên Kiếm tông dàm dùng mạng người để thăm dò hung mạch nên với gã, Thiên Kiếm tông cũng như Đông Hoang tông, cộng với kinh nghiệm trước đó thì về cơ bản mọi tông môn đệ tử đều vì lợi ích bản thân và tông môn mà bất chấp tất cả, khi gã đối địch với Thiên Kiếm tông thì tất cả sẽ là địch nhân của gã, không ai là không thể đối phó.
Tuyệt đại đa số yêu thú không ăn thịt đồng loại, tuyệt đại đa số tông môn, tu sĩ với nhau thì chỉ cần lợi ích của mình, Ngụy Tác biết rõ khi Thiên khung tan vỡ thì là bi ai của tu đạo giới.
"Theo Hoang cổ đại hà này sẽ đến Ma văn hung mạch."
"Kia là... đó là Ma văn hung mạch?... Ma văn hung mạch trông kinh nhân thế hả?"
Ngụy Tác điều khiển Phượng lân thanh ưng đi tiếp, thấy Thiên mẫu trạch nối với Hoang cổ đại hà mà tu sĩ họ Trần đã nói, gã định đi theo con sông mà tìm được vị trí cụ thể của Ma văn hung mạch, nhưng trời tối dần, còn cách Thiên mẫu trạch mấy trăm dặm thì gã thấy thinh không ở một góc Hoang cổ đại hà xuất hiện huyết hồng sắc quang mạc, huyết quang xung thiên, nhìn từ xa cực kỳ đáng sợ.
Địa mẫu cổ kinh cho biết Ma văn hung mạch là một trong Hoang cổ bát đại hung mạch, phi đại thánh đại hiền thì không thể hiểu được quỷ dị ly kỳ trong đó, cực kỳ hung hiểm, vào gần rìa cũng cửu tử nhất sinh, ban ngày nhìn thì như ma vương rẽ đất, hồng quang ẩn dưới đất, quan sát ban đêm thì huyết quang xung thiên, huyết vụ lan tràn, thi pháp trong đó hay thậm chí quát to cũng gặp họa sát thân.
Trước đây xem cổ kinh, Ngụy Tác chưa thấy gì nhưng giờ cực kỳ kinh hãi.
Ma văn hung mạch có huyết quang xung thiên, từ mấy nghìn dặm cũng nhìn rõ, đỉnh huyết quang như khói chứa đựng hồn phách uốn éo ghê rợn.
"Mẹ nó chứ, huyết quang hình như không phải là hỏa quang của địa để hỏa mạch, quỷ dị quá, tiểu tử, nên cẩn thận, không thì sẽ như cổ kinh viết, chết mà không hiểu nguyên do." Lục bào lão đầu từ ngực Ngụy Tác hiện ra chợt trợn tròng trắng
Trời tối xẩm, huyết quang xung thiên tựa hồ có ma lực kỳ dị, khiến ánh trăng cũng bị che mờ khiến người ta hoảng sợ, không nhìn rõ phương vị.
Ngụy Tác càng đi vào Ma văn hung mạch càng nhíu mày.
Cùng ở sâu man hoang hoang nguyên nhưng Ma văn hung mạch lại có Hoang cổ khí tức, ngoài ra còn khí tức khác khiến người ta rùng mình nhưng là khí tức gì thì không thể nói rõ, hình như có Hoang cổ cự thú cực kỳ lợi hại ẩn mình, như thể khí tức ở long trủng, vô số cường giả yên nghỉ để lại, có điều cảm nhận kỹ thì hơi khác.
"Thỏ huynh đệ, đây là đâu mà đáng sợ thế này?"
Tiếp tục đến Ma văn hung mạch, ngay cả Lý Tả Ý cũng nói thế, Phượng lân thanh ưng run lên vì hoáng sợ.
"Đá xám xịt... cây cối lưa thưa..."
Ngụy Tác nhớ lại ghi chép trong Địa Mẫu cổ kinh, địa mạo dọc đường hoàn toàn phù hợp, đá dần chuyển thành màu xám đen, cây cối thưa dần, từ chỗ Hoang cổ đại hà um tùm, dần chuyển thành đất trọc lóc.
"Ở nơi thế này, mục lực và thần thức đều bị ảnh hưởng, không sợ bị lộ."
Theo Địa Mẫu cổ kinh, chỗ đất nứt ra đó mới là hung mạch, cổ kinh cũng cho biết cách đó năm trăm dặm là rìa hung mạch, tiến vào cũng vẫn là khu vực nguy hiểm có huyết quang xung thiên, mà khu vực nứt nẻ đó không chỉ hơn nghìn dặm, hiện giờ Ngụy Tác cách khu vực đó chừng ba nghìn dặm, cách rìa không đầy một nghìn năm trăm dặm mà khí tức cổ quái từ Ma văn hung mạch đã có thể ngăn cản thần thức và mục lực. Từ trên cao nhìn xuống, đừng nói nhìn rõ vết nứt của Ma văn hung mạch, ngay cả cảnh tượng ngoài mấy trăm dặm cũng mờ ảo.
"À!"
Ngụy Tác định đi tiếp mấy trăm dặm rồi tìm xem có bắt được tu sĩ Thiên Kiếm tông chăng thì từ Ma văn hung mạch có hồng quang xung thiên, đột nhiên xuất hiện bạch sắc bảo quang và tử hồng sắc bảo quang.