"Oành!" Ngân sắc tiễn bắn vào thông đạo, vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, sóng khí tràn ra.
Hơn mười đệ tử Đông Dao thắng địa và Tụ Tinh tông ở gần thông đạo đều kinh hãi, định kích phát pháp bảo cùng thuật pháp.
Trong thông đạo trống trơn, không một bóng người.
Đừng nói có tu sĩ đang run rẩy, ngay cả Hàn Vô Nhã vừa kích phát Lạc tinh thần tiễn cũng ngẩn người.
"Lẽ nào y còn thuấn di pháp bảo khác?"
"Cách!" Trong lúc các tu sĩ ngẩn người, đầu óc hiện lên ý nghĩ này thì mặt đất dưới chân vang lên tiếng động khẽ.
Tuyệt đại đa số tu sĩ kinh hoàng nhìn xuống.
"Xoẹt!", phi kiếm lấp lánh kim, hoàng lưỡng sắc quang hoa của Ngụy Tác xuất hiện trong thông đạo trống trơn, thái cổ hung hỏa hình nấm cũng tràn ra.
"Oành!"
Tuyệt đại đa số tu sĩ không kịp phát ta pháp bảo công kích thì phi kiếm và hắc sắc thái cổ hung hỏa đã xung kích lên phòng tuyến do linh quang quang tráo và pháp khí phòng ngự tổ thành.
"Phù!"
Một đòn này của Ngụy Tác xuyên thủng năm, sáu tầng quang hoa cánh, hai tu sĩ bị thái cổ hung hỏa thiêu đốt, hóa thành tro tàn, còn ba tu sĩ đối diện gã bị phi kiếm hất bay, tắt thở trên không.
Trước ba sau năm, Ngụy Tác giết liền tám người!
"Ẩn hình pháp y!"
Một bạch sam tu sĩ hãi hùng, tu sĩ tết tóc sau gáy này lại là trưởng lão Đông Dao thắng địa Bạch Huyền Cơ.
Ba nãy Ngụy Tác xuất thủ, Tụ Tinh tông đại trưởng lão Tống Dương vốn vận khí không tệ cũng bị thái cổ hung hỏa lấy mạng, nhưng Bạch Huyền Cơ đến giờ vẫn may mắn sống sót.
Phi kiếm cánh cửa và thái cổ hung hỏa tế xuất, quanh Ngụy Tác tử khí liễu nhiễu, thân ảnh hiện ra.
Hóa ra ba nãy ngần ấy tu sĩ nhìn thông đạo chằm chằn, gã bất động đứng trong đó.
Tuy có thể qua được ngần ấy thần thức tìm kiếm, khẳng định trừ ẩn hình pháp y còn cần đến thuật pháp che giấu khí tức nữa. Nhưng gã làm ậy quả thật cực kỳ lớn mật, vì chỉ cần các tu sĩ toàn lực phát động một đòn thì gã lãnh đủ.
Bạch Huyền Cơ kinh hô, Ngụy Tác không hề dừng lại, thân thể bắn lùi lại, thu ẩn hình pháp y lại, đồng thời mặt mũi lạnh tanh ném thanh sắc pháp y dính máu ra.
"Điếu Sa chân nhân!"
Trường Phong chân nhân và Hàn Vô Nhã mặt cắt không còn hột máu.
Ngụy Tác ném pháp y ra, là của Điếu Sa chân nhân.
Gã cầm pháp y của Điếu Sa chân nhân, không cần nghĩ cũng biết kết cục của lão thế nào!
Từ lúc Hoàng Nha Tử, Trường Phong chân nhân vào trong lòng Tiểu Dạ sơn đến giờ mới chỉ một chốc, Hoàng Nha Tử và Hàn Vi Vi mới giao thủ vài chiêu nhưng một tu vi Kim đan lưỡng trọng đại tu sĩ đã bị gã lấy mạng!
Mà những pháp bảo lợi hại, kể cả khô lâu pháp bảo cũng không có mặt!
"A!"
Tiếng kêu thảm đột nhiên từ thông đạo bên ngách vang lên.
Một tu sĩ Tụ Tinh tông tài vừa thò đầu lên, chưa nhìn rõ mô tê gì thì bị một con bướm rực rỡ phun ra chất nhầy bao kín, chân y lóe lên huyết quang, ngã ngửa.
Một tu sĩ Đông Dao thắng địa run rẩy, đột nhiên nhắm một thông đạo khác bỏ chạy.
Nhưng tu sĩ khác như tỉnh mộng, tranh nhau bỏ chạy.
"Kẻ nào bỏ chạy, giết!" Một đạo ngân sắc tiễn quang lấy mạng một tu sĩ Tụ Tinh tông bỏ chạy.
Những tất cả đã vỡ mật, càng chạy nhanh hơn.
Phát ra đạo tiễn quang, thân thể Hàn Vô Nhã lắc lư, thoáng sau trong động quật trừ bọn Ngụy Tác thì chỉ còn lại y, Trường Phong chân nhân, Hoàng Nha Tử.
"Ta liều với ngươi!"
Trường Phong chân nhân nhợt nhạt mặt mày gầm lên, thanh sắc kim đan dày đặc quang văn nhỏ xíu. Rõ ràng lão biết đã thất bại toàn diện, định tự nổ kim đan.
Nếu kim đan nổ, Tiểu Dạ sơn chắc sẽ sập quá nửa.
"Cơ Nhã, cầm chân hai người kia, đừng để đào tẩu."
Sắc mặt Ngụy Tác không hề biến hóa, mi tâm bừng lên vạn đạo tử sắc hà quang, trấn áp kim đan của Trường Phong chân nhân.
Nhất thời quang văn trên kim đan của Trường Phong chân nhân bị trấn áp, không thể khuếch đại.
Cùng lúc, phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác cũng chém xuống Trường Phong chân nhân.
"Nổ! A!"
Trường Phong chân nhân tỏ vẻ điên cuồng linh khí kịch liệt dâng tràn, thanh sắc phong trụ chặn đứng phi kiếm cánh cửa, kim đan quang văn sáng rực, có vẻ sắp phá được trấn áp từ kim đan hà quang của Ngụy Tác thì gan bàn chân đột nhiên lóe lên huyết quang.
Gan bàn chân lão từng bị Phệ tâm trùng đâm thủng, lại bị thêm một vết nữa!
Hóa ra phi kiếm cánh cửa từ trên không ép xuống, Trường Phong chân nhân tuy dốc toàn lực ngăn chặn nhưng bất tri bất giác bị ép đến sát mặt đất.
Trường Phong chân nhân cứng người.
Ngụy Tác phất tay, thanh quang nhỏ xíu bắn ra, đâm vào thân thể Trường Phong chân nhân.
Trường Phong chân nhân tắt hẳn tiếng kêu rớt xuống. Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh hút viên kim đan mờ hẳn quang hoa vào nạp bảo nang.
"Ngụy Tác, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Cùng lúc, Hàn Vô Nhã đột nhiên gầm lên hung hãn, dừng công kích Cơ Nhã và Chân Sùng Minh, Chu Tiếu Xuân. Y không kích phát hai pháp bảo mà ngưng thành ngân sắc tinh quang giáng lên hai hai pháp bảo.
"Cách!" Lạc tinh thần cung gã gục, Vũ hóa thiên kính cũng vỡ vụn.
Thân thể y lao vào mấy đạo quang hoa, hóa thành tro!
Ngụy Tác nheo mắt.
"A! Đều là đạo giai thượng phẩm pháp bảo !" Lục bào lão đầu xót ruột cực độ kêu lên.
Tụ Tinh tông tông chủ Hàn Vô Nhã thấy không thoát được thì quyết ngọc thạch câu phần, chết cũng không để bọn Ngụy Tác lấy được pháp bảo.
"Cứng cỏi lắm!"
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân lắc đầu, nhìn sang phía Hoàng Nha Tử.
Hoàng Nha Tử mặt như tro tàn.
"Đừng ai nhúng tay, để ta một mình đối phó y." Thấy bọn Chân Sùng Minh đều nhìn vào, Hàn Vi Vi đang giao đấu hăng say với Hoàng Nha Tử kêu to.
"À!" Hàn Vi Vi kêu thế, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân lại nhìn sang Ngụy Tác cùng Cơ Nhã.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu, hoàng quang lóe lên, Phệ tâm trùng vừa đâm thủng chân Trường Phong chân nhân xuất hiện, Pháp vương thái điệp cũng bay tới, áp sát Hoàng Nha Tử.
Ngụy Tác gật đầu, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân ngoan ngoãn đứng xem.
"Xem pháp bảo!"
"Băng Ly chân quyết!"
Tiếng kêu không ngừng vang trong động quật, Hàn Vi Vi càng đánh hưng phấn, Hoàng Nha Tử càng lúc càng nhợt nhạt.
Hoàng Nha Tử chỉ muốn đào tẩu nhưng không thoát được.
Độn tốc của tiểu nữ hài trắng trẻo này không hề kém y, mấy lần đều bị nó phát ra một đạo ngân sắc quang trụ ngăn đón.
Y còn phải đối phó Hắc minh cốt quân và hai kim sắc pháp bảo của Hàn Vi Vi, cũng một đạo băng hệ thuật pháp công kích với tu vi của nàng ta thi triển, uy lực không ra sao cả.
Vốn thế đã đành nhưng đột nhiên có thêm một con bướm rõ ràng là tiên cổ và Phệ tâm trùng phẩm giai cao kinh nhân, quỷ dị khôn tả.
Hai yêu thú hiện tại không xuất thủ, nhưng theo sát tiểu nữ hài từng bước, như hai hộ pháp kim cương. Rõ ràng Hoàng Nha Tử liều mạng thế nào cũng không thể giết yêu thú như tiểu nữ hài để trốn chạy.
Nếu có tu sĩ vào, thấy cảnh Hoàng Nha Tử và Hàn Vi Vi đấu pháp, khẳng định sẽ kinh ngạc đến tắt tiếng.
Một tu sĩ Kim đan nhất trọng lại bị một tu sĩ Phân niệm nhất trọng đánh cho không còn sức trả đòn.
Tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng này có đủ thứ cổ quái, đúng là thiên cổ kỳ quan.
"Ta đường đường tu sĩ Kim đan nhất trọng, có Trường hà thao thiên quyển mà bị một nữ tu Phân niệm nhất trọng đánh cho không chạy thoát."
Uất ức dâng lên ngập lòng Hoàng Nha Tử.
Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân đứng xem lại bàn luận một cách rất thiếu nhân tính, "Y đúng là tu sĩ Kim đan kỳ hả? Ta thấy tệ quá. Ta chắc cũng đánh bại được."
"Đúng thế, tệ quá, nếu không có pháp bảo phun nước thì chắc bị Hàn Vi Vi đánh chết mất."
"Bất quá vô dụng thế nào cũng có thể bón cho Diệt tiên đằng."
"Thật vô liêu, đánh đi đánh lại có thế, ta buồn ngủ chết mất."
"..."
"Câm mồm!" Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân còn đang lải nhải, sắc mặt Hoàng Nha Tử vốn đã xám ngoét chợt gầm lên động trời.
"?" Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân ngẩn người, không hiểu sao Hoàng Nha Tử đột nhiên gầm lên.
"Không ngờ ta đường đường Kim đan tu sĩ, bốn mươi lăm tuổi ngưng kết kim đan, có dị bảo như Trường hà thao thiên quyển, là nhân vật hàng đầu mà sa vào cảnh này, bị coi là khỉ diễn trò. Còn bị hai tên ngu xuẩn xem như đang xem khỉ diễn trò. Đúng là tức... tức chết ta mất!" Thấy vẻ mặt của Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân rồi nghe Hàn Vi Vi quát to, sắc mặt Hoàng Nha Tử tím bầm, phum máu ngã nhào!
Hoàng Nha Tử, Kim đan đại tu sĩ, lại bị chọc giận đến chết.