Chương 879: Kim Đơn Phá Bích!

Thông Thiên Chi Lộ

Vô Tội 25-07-2021 10:22:12

"Ngươi mà Kiếm vương này muốn giết... Quá khứ không ai cản được... Hiện tại càng không..." Kiếm Vương lão tổ dấy lên linh lực dao động khó tưởng tượng nổi, tựa hồ mọi thần uy đều sống dậy, chảy vào thể nội Ngụy Tác. Ngụy Tác biến hẳn sắc mặt, cố vận chân nguyên, chuẩn bị phát ra Tiềm long thổ châu quyết. Chỉ còn cách sử dụng Tiềm long thổ châu quyết, đóng hết khiếu vị toàn thân mới không bị bức ép đột phá thần huyền. Trong tình huống không hề chuẩn bị, bị bức đột phá thần huyền, e rằng tám, chín phần mười sẽ mất mạng. Lòng gã lạnh buốt vì chân nguyên Kiếm Vương lão tổ dồn vào quá mạnh, áp chế gã không thể khống chế chân nguyên của bản thân. Chân nguyên và tinh khí như vạn sông đổ về biển cả, chảy vào tâm mạch khiếu vị, vào hai viên kim đơn của gã. "Oành!" "Oành!" "Oành!"... Ngụy Tác nhận ra kim đơn uy năng tại không ngừng bành trướng, kim đơn to lên với tốc độ kinh nhân biến đại, vách quanh kim càng lúc càng mỏng. "Thật ra có chuyện gì?" "Đây là thần thông gì?" Thời gian như ngừng lại, tu sĩ Tiên Giáp thành đều không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khí tức trên mình Ngụy Tác không ngừng dâng lên, uy áp càng lúc càng kinh nhân khiến tâm tạng các tu sĩ như nứt ra. "A!" Nhiều tu sĩ chạy xa chỗ Ngụy Tác và "Kiếm Vương lão tổ" đối quyết. Thinh không như có ma thần càng kinh nhân đang hình thành. "Lâm thần hóa hủ... này là vô thượng bí thuật... không chỉ giết được ngươi... mà khi nhục thân ngươi mộc hóa thì sẽ luyện hóa tinh hoa và thần hồn... như thế ta sẽ tồn tại thêm nghìn năm... còn có thể xuất thủ thêm một lần." Kiếm Vương lão tổ lại lên tiếng. "Lâm cái đầu ngươi!" Ngụy Tác kêu to, chân nguyên bị Kiếm Vương lão tổ dấy động, không thể phát ra Đại thừa pháp âm. "Y đã cùng đường rồi!" "Kiếm Vương lão tổ thần uy khôn cùng!" "Kiếm vương kinh, ta đã được bộ kiếm kinh này của Kiếm Vương lão tổ..." Bọn Tào Dực sau lưng Kiếm Vương lão tổ đều cực kỳ kích động, cho rằng thân thể Ngụy Tác bị giữ cứng trên không, không thể phản kháng, coi như cùng đường. "Sao... có thể...!" Kiếm Vương lão tổ đột nhiên kinh hô không dám tin. "Oa ha ha ha!" Ngụy Tác đột nhiên ngẩn người, bật cười hớn hở. Linh khí của Kiếm Vương lão tổ dần suy kiệt, y sắp hao tận mà kim đơn của Ngụy Tác không hề phá bích! "Sao lại như thế!... Ngươi!" Kiếm Vương lão tổ nghẹn họng. Đỉnh đầu Ngụy Tác xuất hiện hai dải diễm quang rực rỡ, như thần ma mấy chục trượng lao ra, nhưng chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình nên không thấy rõ. "Hai... Song kim đơn... sao ngươi lại tu thành hai viên kim đơn!" Kiếm Vương lão tổ chấn kinh khôn tả. "Cái gì, hai viên kim đơn!... y tu thành hai viên kim đơn?" "Cái gì kia, lẽ nào là hư ảnh của hai thần huyền pháp tướng? Y tu thành hai viên kim đơn, sắp tu thành hai thần huyền pháp tướng?" "Y mà đột phá đến Thần huyền cảnh, lẽ nào có tới hai thần huyền pháp tướng?!" Giọng Kiếm Vương lão tổ cơ hồ cả Tiên Giáp thành nghe rõ, ai cũng cho rằng việc này nằm ngoài tưởng tượng. "Ha ha, đá tạ ngươi vượt vạn dặm giúp ta đề thăng tu vi, Thiên Kiếm tông đúng là tảng đá lót đường cho ta đột phá thần huyền!" Ngụy Tác cười ha hả. Kiếm Vương lão tổ đưa tu vi của gã trực tiếp đạt Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ điên phong, chỉ thiếu một chút là đột phá đến thần huyền! Nhưng Kiếm Vương lão tổ lúc đó đã kiệt lực, không thể khiến gã kim đơn phá bích! Tiên căn ngũ mật, song kim đơn! Vì Ngụy Tác tu thành Tiên căn ngũ mật, song kim đơn, đột phá tu vi cần lượng linh khí dị thường kinh nhân, Kiếm Vương lão tổ tài không thể bức được gã kim đơn phá bích. Bí thuậ này của Kiếm Vương lão tổ không chỉ tất sát với đối với tu sĩ Kim đơn ngũ trọng mà sau khi nhục thân Ngụy Tác mộc hóa thì luyện hóa chân nguyên và thần hồn gã thành của mình nhưng Kiếm Vương lão tổ không ngờ kim đơn của Ngụy Tác ngoài cực lớn ra thì tới hai viên! "Ngươi mà Kiếm vương ngươi muốn giết, hôm nay vẫn sống, tiếc là Thiên Kiếm tông làm việc bất nghĩa đã nhiều nên trời cũng muốn diệt Thiên Kiếm tông." Ngụy Tác nhìn thanh sắc thân ảnh, lắc đầu. Thân ảnh Kiếm Vương lão tổ mờ dần, sức mạnh truyền vào thể nội Ngụy Tác bị chân nguyên của gã ép lại, chỉ mười mấy tích tắc sau thì Kiếm Vương lão tổ sẽ lâm vào cảnh hoặc sức mạnh bị Ngụy Tác khống chế, luyện hóa, hoặc rút ra nhưng thần uy cơ hồ hao tận, khẳng định bị gã đánh tan. "Kiếm Vương lão tổ không địch nổi?" Sau lưng Kiếm Vương lão tổ, bọn Tào Dực nhợt nhạt mặt mày, nếu Kiếm Vương lão tổ chết, bọn y đừng mong thoát. "Lẽ nào là thiên mệnh?" Kiếm Vương lão tổ bàng hoàng vô tận, khí tức đường cùng dấy lên, như thần binh rồi cũng nát mủn. "Người tình không bằng trời tính, tiện nghi cho gian thương." Thấy Ngụy Tác và Kiếm Vương lão tổ đnag áp sát, Linh Lung Thiên thở phào. "Cách!" Nhưng đột nhiên biến cố không ai ngờ xảy ra! Viên tinh hạch kỳ dị trắng ngần đeo trước ngực Ngụy Tác vang lên tiếng nát vỡ. "Việc gì hả?" Ngụy Tác sững lại, cúi đầu nhìn xuống. Viên tinh hạch hai lần cứu mạng gã, vốn do thanh sắc thạch cầu để lại đã vỡ! Nhũ bạch sắc thần quang vô cùng vô tận mang theo vô số quang phù và khí tức kinh nhân từ ngực Ngụy Tác bừng lên. "...!" Kiếm Vương lão tổ và Linh Lung Thiên tròn mắt, cả hai cảm nhận được thần huyền khí tức, vì đứng gần Ngụy Tác nhất! Từng đóa sen trắng linh vận cực độ cùng bạch sắc thần quang nhu hòa nở bừng trước mặt gã không xa. Đoán sen có bảy cánh, mỗi cánh toát ra linh khí kinh nhân cực độ, chính giữa đoán sen có một anh nhi trắng ngần xếp bằng, thần huyền khí tức từ đó dấy lên. "Chuyện đó..." Ngụy Tác tạm mất khả năng suy nghĩ, không hiểu gì, bạch sắc tinh hạch phát ra liên hoa và khí tức của anh nhi khiến gã thấy thập phần nguy hiểm. Cơ hồ gã định thôi động chân nguyên, thi triển Động Hư bộ pháp lùi lại. "Hay lắm... tông môn ta... lại sắp có người thành tựu thần huyền... Hay lắm..." Anh nhi đột nhiên lên tiếng, hàm chứa vô tận uy nghiêm. "Chát" Quang hoa thu lại, nhũ bạch sắc thần quang, liên hoa, anh nhi đều ngưng tụ thành một đạo thần quang bắn vào tâm mạch Ngụy Tác. "Đoạt xá?... Trời giúp ta!" Mắt Kiếm Vương lão tổ vốn ảm đạm chợt sáng lên. Khí tức của Ngụy Tác lại bành trướng, mây trên không bị khí tức kinh thiên động địa chấn tan, hai dải quang trụ sáng chói trùm lên gã. "Cái quỷ gì đây!" Ngụy Tác lại thấy có tinh khí kinh nhân dồn vào, dấy động chân rồi tràn vào tâm mạch khiếu vị, vào hai viên kim đơn. Cùng lúc, ý thức của gã xuất hiện thân ảnh một tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y, toát ra vô tận uy nghiêm, tựa hồ định đánh nát thần thức gã! "Đoạt xá! Vật này lẽ nào tụ lại cả thần hồn hoàn chỉnh của một thần huyền đại năng!" Ngụy Tác hiểu ra, rợn tóc gáy. "Cách!" "Cách!" Tinh khí dồn vào, hai viên kim đơn của Ngụy Tác đồng thời biến hoa, rung lên trong khiếu vị, nứt nẻ cả trăm vết! "Chát!" "Chát!" Thiên địa chấn động, vô tận hư không như có tiếng trống kinh nhân vang vọng, khí diễm trên đầu Ngụy Tác bốc thành mấy chục trượng rồi ngưng kết. Dị tượng cùng uy áp kinh thiên rải ra. Kim đơn phá bích, đơn khí ngút trời, chuyển hóa thần huyền! "Y ngay lúc này... đột phá thần huyền!" "Hai thần huyền pháp thân!" Mọi tu sĩ đều há miệng như cá chết, không nói thành tiếng. Hai dải khí diễm phát ra vô tận uy nghiêm là hai lam sắc đạo tôn, mặc pháp y như nước, mặt mũi khá giống Ngụy Tác nhưng nửa thân dưới còn là khí diễm cuồn cuộn, chưa hóa sinh ra hình gì cụ thể. "Đừng kháng cự nữa, ngươi không ngăn được ta đâu... Ngươi có di ngôn gì thì nói ra đi..." Ngụy Tác lúc đó hoàn toàn không biết bên ngoài thế nào, phát động đại đạo linh âm có được ở Tiểu Lăng cốc, đối kháng thần thức ý niệm xâm nhập thể nội, nhưng đạo đạo thần thức của gã bị Thần huyền tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y cắt đứt, đầu óc đau như nứt ra, ý thức của thần huyền đại năng đó thấm vào não hải.