Trên mạng hiện giờ đang náo loạn như thế nào, người ở trên sân khấu đương nhiên không biết.
Đạo diễn nhìn thời gian một chút, cảm thấy không cần ở lại đây nữa, dứt khoát đứng dậy rời khỏi hội trường, vài người thấy thế liền đi theo sau đạo diễn vào trong hậu trường.
Cố Cảnh Ngự quay người nhìn người đang đi đằng sau anh, bước chân chậm rãi, cứ cúi mặt mà đi, thận trọng hỏi : " Sao đi chậm như thế ? Chân ngắn ?"
Hỏa khí của cô cứ thế mà bốc lên, Ôn Nhan cắn chặt răng. Anh nghĩ cô không biết giận sao ?
Cô hiện tại không muốn dính vào scandal.
Con đường cô đi cô luôn muốn nó phải thật sạch sẽ, cô không muốn tới lúc mình nổi tiếng rồi thì đó là do việc cô dính scandal với Cố Cảnh Ngự, mà không phải đi lên bằng chính thực lực của cô.
Ôn Nhan mấp máy môi, day day trán, thiếu chút nữa cô không kìm được mà vung tay đánh anh : " Cố ..."
Cô liếc mắt một cái nhìn xuống bên dưới thấy vẫn còn phóng viên và các máy camera đang chĩa vào, lúc này mới nhớ ra bọn họ đang ở trong trường hợp nào, lời nói tới miệng thì nghẹn lại, chỉ còn cách là đem nó nuốt xuống, cô nhìn về phía các phóng viên gật gật đầu, nở một nụ cười dịu dàng.
Ngay sau đó liền bước tới bên cạnh Từ Tuệ Lâm, như là có chuyện cần nói.
Cố Cảnh Ngự bị bỏ rơi ở phía sau : " ..."
Anh bước thêm một bước nữa, đôi môi mỏng hơi mấp máy, mắt hơi hơi nheo lại, anh như thế nào cảm thấy ... Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng ?...
Các phóng viên có mặt tại hiện trường lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt vô cùng kích động với thông tin vừa rồi, họ bắt đầu tụm lại bàn tán với nhau vừa lục đục rời khỏi hội trường.
Đạo diễn không quan tâm tới việc vừa rồi, xua xua tay ý bảo mọi người nên chuẩn bị rời đi, mà bọn họ giờ có ở đây cũng không có việc gì nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.
Tới lúc ra bên ngoài phóng viên không còn nhất thiết phải hỏi những vấn đề liên quan tới phim ảnh, lúc này có thể lợi dụng chút để đôi bên cùng có lợi, phóng viên có thể có được tin tức còn bọn họ thì có được những hình ảnh trên mặt báo mà bình thường hiếm có dịp.
Từ Tuệ Lâm đương nhiên không cần như vậy.
Lúc cô đi không mang theo vệ sĩ, mà cô cũng không cần ra ngoài như vậy làm gì, cứ an ổn ở trong phòng chờ chơi điện thoại, nét mặt mang theo ý cười, hình như cô ấy đang gọi video cho con mình và đứa bé thì đang ăn.
Tới lúc đứng lên đi về, cô đưa tay kéo lại áo khoác của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt Ôn Nhan không ổn, cười nói : " Làm sao vậy, em chưa chuẩn bị đi sao ?"
Ôn Nhan đang ngồi ngốc ở đó bỗng chốc lấy lại tinh thần : " Bên ngoài còn nhiều người quá, đợi lúc nữa em mới ra, Từ tỷ không phải cũng chưa đi sao ?"
Chỉ có Lý ca ở đây với cô, nhưng anh phải đi phỏng vấn tìm trợ lý mới cho cô, vậy nên anh chỉ có thể ở đây một ngày, xong họp báo là đi luôn.
Từ Tuệ Lâm cất điện thoại vào trong túi, cười híp mắt : " Chị không giống em đâu, hôm nay chị ra ngoài không mang theo vệ sĩ."
Đợi lát nữa để nhân viên khách sạn đưa cô ra ngoài vậy, em gái trợ lý của cô lái xe chắc gì đã cắt đường được đám phóng viên.
Ôn Nhan chớp chớp mắt, vẻ mặt đoan trang : " Em thực sự nhớ nhung bánh ngọt ở khách sạn này rồi."
Từ Tuệ Lâm kéo một cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy buồn cười : " Láu lỉnh."
Từ Tuệ Lâm cũng không hỏi thêm gì nữa, là thật hay giả đều không quan trọng, quan trọng là Ôn Nhan không nói, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không tới mức cô có thể hỏi quá cặn kẽ.
Ôn Nhan cắn chặt răng, đè nén cảm xúc trong lòng mình, con ngươi khẽ chuyển động, nói lảng sang vấn đề khác : " Vừa nãy là Từ tỷ gọi điện cho tiểu bảo bảo sao ?"
Nhắc tới con mình, vẻ mặt của Từ Tuệ Lâm lập tức toát lên ý cười dịu dàng, ánh mắt long lanh, ngữ khí có chút oán trách : " Đúng vậy."
" Em không biết nhóc con đó lì lợm như thế nào đâu, khi ăn cơm nhất định phải nghe thấy giọng của chị, không nghe thấy giọng chị sẽ không ăn đâu." Từ Tuệ Lâm nói : " Bảo mẫu không còn cách nào khác ngoài gọi điện cho chị."
Ôn Nhan mím môi, trong nháy mắt cô tưởng tượng ra đó là một đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười : " Những đứa bé đều không muốn rời xa mẹ mình mà."
Những đứa bé đó chính là người ngây thơ thuần khiết nhất, cô cũng muốn có một tiểu thiên sứ như vậy.
Là một người mẹ khi nghe người khác nhắc tới con mình liền muốn nói đôi câu, ngay cả ảnh hậu Từ Tuệ Lâm cũng thế. Thấy Ôn Nhan trả lời như thế liền nói : " Đúng thế, nói nhóc con đó lì thì lì đó, nhưng khi ngoan ngoãn thì không khác gì một tiểu thiên sứ, ôm lấy cổ làm nũng, làm người ta không thể buông tay được."
" Nhóc có đó còn rất biết nhìn sắc mặt người khác đấy." Từ Tuệ Lâm tháo hoa tai của mình ra, để vào trong cái hộp nhỏ, động tác vô cùng mềm mại : " Khi gây ra họa, em chưa cần mắng nó thì tự nó đã cảm thấy tủi thân, nhưng nếu em mắng nó thật thì, đừng thấy nó bé, nó sẽ tức giận đó."
Đáy mắt Ôn Nhan mang theo ý cười, thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện với nhau đôi câu, thẳng tới khi người đại diện của Từ Tuệ Lâm thấy bên ngoài đã thoáng hơn, liền đi vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Ôn Nhan dừng lại, cô lấy điện thoại ra xem đồng hồ, kinh ngạc, mới đó đã tới giữa trưa rồi, thời gian nói chuyện của bọn cô đúng là không ngắn.
Ngay cả phương thức liên lạc cũng trao đổi rồi.
Từ Tuệ Lâm cảm thấy khát nước, liền tìm chai nước để uống, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nói thật, đây là lần đầu tiên cô cùng người khác nói chuyện tới nỗi khô cả cổ họng.
Từ Tuệ Lâm quay đầu, ngỏ ý muốn mời cô : " Mấy ngày nữa chị muốn mở một bữa tiệc, em có thời gian tới chung vui hay không ?"
Bây giờ cô quay trở lại giới giải trí, muốn nối lại một số mối quan hệ, cô muốn giúp đỡ Ôn Nhan một phen, hai người không được tính là quan hệ thân thiết, nói thân thiết thì cũng quá giả tạo, chỉ là cô cảm thấy Ôn Nhan là người hợp với mình mà thôi, cô có hảo cảm.
Hơn nữa ... Ôn Nhan hiện tại không phải ... Nhưng ở gần Cố Cảnh Ngự thì chắc chắn trong tương lai sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Có nhan sắc, có diễn xuất, còn có chống lưng phía sau, nổi tiếng là điều chắc chắn.
Ôn Nhan có chút kinh ngạc, hào quang nơi đáy mắt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, cô cười nói : " Sao vậy, chị muốn cho em gặp con chị rồi sao ?"
Cô và Từ Tuệ Lâm trước kia chưa hề quen biết nhau, nhưng cô có nghe người đại diện nói qua về Từ Tuệ Lâm, sau khi cô nhận kịch bản thì người đại diện luôn nhắc cho cô nhớ rằng Từ Tuệ Lâm là người khá thanh cao, không thích những tiểu minh tinh như cô, chưa tính tới việc kính nhi viễn*, vậy mà còn mời cô tham gia tiệc.
Kính nhi viễn : Dừng ở mức tôn trọng nhau chứ không quá thân thiết, gần gũi.
Cô ấy có thái độ như thế này với cô, thật tốt quá.
" Nghĩ nhiều làm gì." Từ Tuệ Lâm nhìn cô một cái, nghe ra được là cô đang trêu mình, Từ Tuệ Lâm cất chai vào túi, lắc lắc đầu nói : " Nếu thích trẻ nhỏ như vậy thì em cũng sinh một đứa bé đi."
Trong chốc lát sự phiền muộn của Ôn Nhan cũng tan biến hết, giương khóe miệng lên, cười dịu dàng : " Một đứa nhỏ đâu phải muốn sinh là sinh luôn được, người còn chưa tìm thấy, chính em còn chưa nghĩ tới việc này."
Cô nheo mắt, thực ra quan trọng nhất chính là, cô chỉ thích chơi đùa với trẻ con thôi, chứ cô không thích nuôi em bé, nếu thực sự sau này cô mà có con, nhất định cô sẽ phát điên.
Từ Tuệ Lâm dừng động tác của mình, cô chăm chú nhìn Ôn Nhan đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, nhìn vẻ mặt của Ôn Nhan, không biết làm sao Ôn Nhan lại có vẻ mặt đấy, hình như có gì sai sai.
Định tìm cái gì nữa ?
Cố Cảnh Ngự tính tình như thế kia mà Ôn Nhan còn định tìm cái gì nữa ?
Không thì... Từ Tuệ Lâm một lần nữa quan sát Ôn Nhan, chẳng lẽ, ... cô ấy không biết Cố Cảnh Ngự chuẩn bị đem cô ấy về nhà ?