Chương 58

Ảnh đế rất thích phát đường

Bán Hạ Lương Lương 11-10-2023 10:47:29

Đoàn người đang chuẩn bị lên máy bay, ở trong sảnh chờ còn có cả điều hòa, Ôn Nhan đang cùng khách quý đi bên cạnh nói chuyện thì bị động tác này của Cố Cảnh Ngự cắt ngang. Ấn đường Ôn Nhan giật giật, cô liếc xéo anh một cái, đè thấp giọng nói xuống: " Cố Cảnh Cảnh, anh cố ý." Ở trong này nhiệt độ cao hơn, cô vừa mới cởi bớt áo khoác ra thì anh lại phủ lên người cô một lớp áo khoác nữa. Người đàn ông nhướn mày, anh quay đầu lại đầy vẻ vô tội, anh đón lấy vali hành lý từ trong tay cô, một tay đẩy hai cái vali, một tay giữ chặt tay cô: " Cố ý cái gì ?" Anh không cố ý đâu, thật đấy, anh chỉ 'thuận tiện' cố ý chút thôi mà. Ôn Nhan nghi ngờ liếc liếc anh một cái, có phải thế không đấy ? Không nhìn ra được điều gì, cô đành thu hồi ánh mắt, cô đem áo khoác của anh cởi ra, vắt ngang qua khuỷu tay mình mà cầm, chân còn thuận tiện đá anh một cái: " Tạm thời tin anh đấy." Động tác nhỏ này của cô là do không tự chủ được, chính cô cũng không để ý tới điều đó. Nhưng Cố Cảnh Ngự lại chú ý tới, anh không nhịn được bật cười. Tiếng cười vô cùng trầm thấp, nhưng ở trong đại sảnh yên tĩnh lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Những người ban đầu vốn đang nói chuyện hay nghịch điện thoại cũng quay đầu lại nhìn. Ngay sau đó, bọn họ giật giật khóe miệng, dứt khoát cúi đầu xuống mà đi, đem hai người kia ném luôn ra đằng sau. Để cho hai người đó từ từ nói chuyện với nhau đi, không, là để cho có không gian riêng tư. — Dù sao thì bọn họ cũng là mấy cái bóng đèn lớn, hai người kia vốn không để ý tới bọn họ đâu mà. Cũng không phải vậy đâu. Ôn Nhan đỡ trán, cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn về phía này, cô cắn răng nói: " Cười cái gì ?" Cố Cảnh Ngự một chút cũng không cảm nhận được oán niệm ở xung quanh mình, hoặc có thể nói, cảm giác được nhưng mà anh không để ý. Anh nhàn nhã cầm lấy tay cô. Cả người anh đều bừng bừng cảm giác sung sướng, anh đánh giá cô một cái rồi tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ: " Anh đang suy nghĩ... Anh về sau có nên nghe lời hay không..." " Cái gì ?" Ôn Nhan kinh ngạc, lại hơi giật giật khóe miệng: " Anh định khi nào thì sẽ nghe lời ?" Lại còn nghe lời một chút. " Anh vẫn luôn rất nghe lời mà." Cố đại ảnh đế kéo theo vali, hơi nhíu mày lại, môi hơi nhếch lên, gương mặt anh tuấn để lộ ra thần thái nghiêm túc: " Nhỡ đâu Ôn đại sư thi triển thuật võ phật sơn vô ảnh cước..." Ô, không nên trêu vào không nên trêu vào. Ôn Nhan: " ..." Mí mắt cô hơi giật giật, sự tức giận lướt qua trong nháy mắt. Cuối cùng là tức quá hóa cười, nghiến răng nói: " Vậy đại ảnh đế nên cẩn thận chút, tránh cho tới lúc em nhịn không được." Nói không chừng buổi tối cô ra mở cửa đá cho anh một phát bay luôn đấy. Mấy ngày trước cô cũng mới phát hiện ra ở trên mạng, chính là hai ngày sau khi phát sóng chương trình truyền hình thực tế. Không ngờ cô lại nhận được biệt danh là Ôn Phi Hồng, giờ fan cô mỗi ngày tới đều biến thành. # Ôn đại sư tại thượng, xin hãy nhận của tiểu nhân một bái # # Ôn đại sư thần công tái thế, nhất thống giang hồ # # Cầu cho đại sư sống thọ cùng trời đất # Còn không biết tại sao giờ trên mạng có cả gif cảnh cô đạp chân tới bên hông của Khương Văn đi, sau đó vèo một tiếng, Khương Văn nằm thẳng xuống đất, trước mặt là một cái sọt, nó giống như là chơi bóng trên băng vậy, một chiêu đã bay đi thật xa. Hợp với đủ thể loại chữ: Không nghe lời, tôi đá / hãy xem Phật sơn vô ảnh cước của tôi / siêu hung dữ! Còn kèm theo đó, là đôi mắt Khương Văn như đang lạc vào chỗ mịt mù. Hợp với: Tôi là ai... Đây là đâu... Ở đây đã xảy ra chuyện gì... Hai ảnh gif này quả thật là đi tới nơi nào cũng xem được, mấy ngày trước cô nói chuyện với người đại diện qua mạng, người đại diện còn gửi kèm theo cái gif này như một biểu tượng kinh hãi. Cố Cảnh Ngự nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười, anh nhéo nhéo tay cô, trong mắt đều là ý cười: " Ừm, nương nương có gì cần phân phó ? Tại hạ nhất định sẽ nghe lời." Ôn Nhan hơi hất cằm, cô suy nghĩ trong chốc lát, giờ thật không nghĩ ra chuyện gì để cho anh làm, cô liếc anh một cái, môi đỏ chậm rãi nói ra mấy chữ: " ... Quỳ xuống thỉnh an đi." " Dưới chân có bậc thang đấy." Anh dịu dàng nhắc nhở một câu, ý cười trong ánh mắt mơ hồ muốn tràn ra. Ngay sau đó anh làm như không có việc gì, tiếp tục phối hợp nói: " Nương nương cẩn thận, để tại hạ đỡ người lên."... Lúc bọn họ đi lên máy bay, khoang hạng nhất đã được lấp đầy chỗ, Cố Cảnh Ngự đưa mắt nhìn qua một cái liền thấy còn hai ghế trống vị trí ở cạnh nhau. Đưa hành lý cho cô tiếp viên ở bên cạnh, tay còn lại Cố Cảnh Ngự nắm lấy tay Ôn Nhan, anh chỉ để lại một cái bọc nhỏ cạnh mình. " Có muốn ngủ một chút không ?" Anh im lặng đem thứ ngăn cách hai ghế gạt ra. Ôn Nhan hơi dừng lại, đúng là cô có chút mệt, ngáp một cái, đôi mắt đào hoa như chứa nước, gật gật đầu: " Ừm." Cố Cảnh Ngự để cô dựa vào ghế, thanh âm anh trầm thấp dịu dàng: " Ngủ đi." Sau đó không một động tác thừa, đắp chăn lên cho cô. Tiếp viên hàng không đi theo đường bay quốc tế khác xa so với tiêu chuẩn bay nội địa, tố chất nghề nghiệp của họ rất cao, cho dù trước mặt có thấy cảnh như vậy cũng chỉ duy trì nụ cười tiêu chuẩn. Nhưng mà khi quay lại sân bay, họ có như thế nào thì người ngoài cũng không nhìn thấy được. Cố Cảnh Ngự không để ý lắm, anh tùy ý gật đầu một cái, một đám người xung quanh ánh mắt có hơi liếc qua đây một chút. Anh thu dọn một chút đồ vật, rồi lại đem di động của hai người để về chế độ máy bay. Ngay sau đó anh lại lấy chút đồ vật trong túi ra để lên trên mặt bàn, sau khi xong việc quay ra anh đã thấy Ôn Nhan ngủ say rồi, anh cũng từ từ kéo ghế ngồi của mình xuống. Hai cái ghế mềm lập tức biến thành giường đôi. Trong các chuyến bay, ở khoang hạng nhất luôn có một đặc điểm khác với khoang thường. Hai ghế mềm được đặt ở vị trí liền kề nhau, ở phần ghế ngoài cũng có vách ngăn với đi, ở giữa hai ghế còn đặt một vật ngăn cách, nhưng chỉ cần bỏ nó ra, hai ghế mềm lập tức biến thành giường đôi. Anh hơi cong môi lên, nhẹ nhàng kéo một góc chăn rồi lại nhẹ nhàng chui vào, sau đó anh hơi dịch chăn một chút, đưa tay ôm lấy người bên cạnh. Anh hôn nhẹ một cái lên trán cô rồi mới cảm thấy thỏa mãn nhắm hai mắt lại. Anh cũng rất mệt, vừa lúc có thể cùng nhau ngủ. Bốn phía được ngăn cách tạo thành không gian riêng tư, ở trên chiếc giường nho nhỏ, có hai người đầu kề đầu, hô hấp nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau, vô cùng thân mật... Tiếp viên hàng không đang định tầm năm phút đồng hồ nữa sẽ gọi anh dậy. Tới lúc muốn gọi anh, lại phát hiện hai mắt anh đang mở, đáy mắt trong veo, nhìn không giống như người vừa mới tỉnh giấc. Tay tiếp viên hàng không dừng lại ở giữa không trung. Nhưng cô không nghĩ tới, anh không chút để ý nhìn cô một cái, rồi lại bình tĩnh nhắm mắt lại. Tiếp viên hàng không: " ... ??" Kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cô phát hiện ra ảnh đế không có ý định mở mắt nữa, tiếp viên hàng không liền chuyển mục tiêu sang Ôn Nhan, trên môi vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, cô nhỏ giọng mở miệng: " Ôn tiểu thư..." Ôn Nhan ngủ thật sự rất say, lúc mở mắt ra cô còn đang hơi mờ mịt, nhìn rất giống với kiểu không biết giờ đang là đêm hay ngày. Môi có hơi khô, cô giơ tay muốn lấy cái ly trên bàn thì lại phát hiện tay cô không cử động được. Lúc này cô mới cảm giác được chỗ nào không đúng, có tiếng hít thở nhè nhẹ như có như không ở trên đỉnh đầu cô, điều đó làm cho cô giật mình tỉnh táo lại. Ôn Nhan trừng mắt một cái, thả nào cô không thể ngồi dậy được, cả người cô đều chui trong lòng anh rồi, còn bị ôm chặt cứng, giờ cô ngồi dậy được mới là lạ đấy. " Cảm ơn." Cô hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang cô tiếp viên hàng không, hơi cong môi lên mỉm cười. Chờ tiếp viên hàng không rời đi, cô lập tức mở to mắt, đưa tay nhéo nhéo người bên cạnh: " Đừng có mà giả bộ, dậy ngay." Cô không tin tiếp viên hàng không tới chỉ để đánh thức cô đâu, anh bình thường cảnh giác như vậy, lúc đó sao lại có chuyện không tỉnh dậy chứ. Người đàn ông bên cạnh giơ tay chuẩn xác bắt được cánh tay cô, anh hơi cọ cọ mặt mình vào mặt cô, ánh mắt hơi mơ hồ, tới cả giọng nói cũng lơ mơ không rõ: " Làm sao thế ?" Thấy rõ cô rồi, anh làm bộ như mình mới tỉnh dậy, vô cùng tự nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô, sung sướng hôn vào khóe môi cô: " Chào buổi sáng." Đúng thật là chào buổi sáng đấy, bọn họ từ nơi đó bay tới Seoul cũng chỉ mất tầm hai tới ba tiếng, nhưng chuyến bay của bọn họ bay từ rất sớm, cho nên giờ chắc cũng chỉ tầm sáu bảy giờ sáng thôi. Ừm... Ngủ khá ngon. Ôn Nhan liếc mắt đánh giá anh một cái, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo da mặt anh, cảm thán một câu: " Không hổ danh là ảnh đế." Hoàn toàn không nhìn ra lỗ hổng diễn xuất nào. Cố ảnh đế vẫn giữ nguyên khuôn mặt như vậy, làm như không nghe thấy lời nói mang đầy ý châm chọc của cô, anh duỗi tay lấy chai nước, rồi vặn nắp đưa cho cô: " Khách sáo rồi." Anh duỗi tay xoa xoa cằm, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc: " Về sau còn cần phải cố gắng hơn nữa." Ôn Nhan nhận lấy chai nước, uống một ngụm nước ấm, khóe miệng cô hơi giật, vội vàng ngăn anh lại: " Thôi đừng." " Anh cứ như vậy là được rồi..." Lại còn muốn luyện thêm... Thế thì không biết anh sẽ tu luyện tới cấp bậc không biết xấu hổ nào. Cố Cảnh Ngự đưa tay lấy chai nước từ trong tay cô, rồi anh lại bỏ vào trong túi nhỏ, khóe môi hơi mỉm cười, cảm thán một câu: " Hóa ra ở trong lòng em, anh lại tốt như vậy sao." Ánh mắt anh hơi lóe lên, anh duỗi tay ra tự nhiên cầm lấy tay cô, giọng nói từ tính mà thản nhiên: " Nhưng mà nghe nói phụ nữ càng thích đàn ông biết nỗ lực hơn, vì để làm em càng thêm thích anh, anh còn phải nỗ lực hơn mới được." Trong lòng Ôn Nhan cũng mệt mỏi lắm rồi, cái mà để thích không phải chỉ có cái này đâu nhé: " Không, em cứ thích..." bộ dáng của anh ở hiện tại hơn. Nói được một nửa, cô liền ngậm miệng lại, cô đem toàn bộ nửa câu sau nuốt trở lại bụng. Bị nghẹn lời, cô thẹn quá hóa giận co chân muốn đạp anh một cái, còn muốn cô nói nữa ?! Anh nhìn dấu chân ở trên đùi mình, cảm thấy hơi đáng tiếc híp mắt lại, thiếu chút nữa thì... Mặt khác, toàn bộ khách quý đã mặc kệ bọn họ rồi, mau dứt khoát đi khỏi chỗ này đi, nhắm mắt làm ngơ. Có bạn gái cùng tới tham gia chương trình thì ghê gớm lắm à... Được rồi, đúng là rất ghê gớm. Ai bảo bọn họ đều là mấy người độc thân chứ. Mẹ nó!! Lòng như thắt lại!! *** Lần này nhiệm vụ của bọn họ có liên quan tới ăn. Một lần nhìn là nhìn tới năm tờ thực đơn, mà trên tờ thực đơn chỉ có ghi bằng tiếng Hàn tên các loại đồ ăn vặt. Ba đội sẽ đi mua đồ ăn vặt về đây, đội nào ăn xong danh sách của một tờ thực đơn trước thì sẽ biết được màu của đội mình. Đội nào tìm ra đồ ăn vặt và quay về đây nhanh nhất sẽ là đội thắng cuộc. Trò chơi này vốn dĩ sẽ cho người xem một trận cười nghiêng ngả, nhưng vẫn có những chỗ tương đối khó khăn, có thể nói được là một vấn đề, tìm được đồ ăn chính xác cũng tương đối khó khăn. Nhưng vấn đề ở chỗ, Cố ảnh đế nói được tiếng Hàn đấy. Khương Văn trợn mắt há mồm nhìn chỗ đồ ăn Cố Cảnh Ngự bê ra chỉ có rất ít. " Không phải, không phải vừa rồi cô ấy bảo không bán ít như thế sao ?" Ba người bọn họ cùng nhau đi mua đồ, nhưng mà tới lúc mua thì thấy bên cạnh quán nhỏ còn rất nhiều hàng đồ ăn vặt. Hắn hỏi lâu như thế rồi mà hàng bán rong này lại nói nhất định bán nguyên một phần, hai người vận dụng tới cả ngôn ngữ cơ thể cũng không thể truyền đạt được ý của mình. Cho tới lúc hắn sắp gấp tới nỗi bốc hỏa rồi, thì người ở đằng sau đẩy đẩy hắn một cái, ý bảo hắn mau tới quán nhỏ bên cạnh mua đồ đi, nơi này giao cho anh là được... Kết quả thì đúng là lấy được rồi... Chẳng lẽ bán đồ ăn thôi cũng phải xem giá trị nhan sắc ? Đại ảnh đế tách đôi đũa ra đưa cho Ôn Nhan, nhún vai: " Có thể là do nhân phẩm..." Cũng không nhất định là phải có giá trị nhan sắc, nhưng mà mức độ nổi tiếng của Cố Cảnh Ngự đúng là không đùa được, người bán hàng rong bảo, liệu Cố Cảnh Ngự có thể ký tên tặng cho cô ấy không... Khương Văn trợn trắng mắt, tức tới độ không nói được gì, nhân phẩm cái con quỷ. Nếu thật sự là xem nhân phẩm, vậy cậu mỗi giây mỗi phút đều ngược cẩu thì chính là không có nhân phẩm. Thấy Ôn Nhan ăn có vẻ khó khăn, xem ra cô không thích món ăn này rồi, Cố Cảnh Ngự vô cùng tự nhiên mà lấy lại chiếc đũa, chẳng thèm quan tâm xem đó là đồ ăn cô ăn còn sót lại: " Đi nếm thử món khác đi." Thấy động tác của hai người kia tự nhiên như vậy, trong nháy mắt sự tức giận của Khương Văn lại biến thành cạn lời, quả thật không còn luyến tiếc gì cuộc sống này rồi: " Tôi nói, hai người không thể quan tâm tới người đối diện một chút sao ?" Cứ như vậy hắn liền cảm thấy mình như không tồn tại, đang cùng hắn nói chuyện cũng có thể chạy mất dạng một lần. " À." Cố Cảnh Ngự liếc mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh ung dung ăn món đó: " Đồng đội, mau ăn..." Cái hương vị này đúng là không ngon lắm. Đồng đội: " ..." Mẹ nó, thế này là có sự chênh lệch rõ ràng!! Đồ ăn trong miệng Khương Văn như nghẹn lại, hắn ngước mắt lên nhìn đôi nam nữ chuyên ngược cẩu trước mặt. Không ngờ hai người họ lại tin tưởng sức lực của những vị biên tập như vậy, hắn hung tợn nhai nuốt từng miếng, sớm muộn gì cũng tới lúc lật thuyền. Nhưng mà điều hắn không nghĩ tới là, thời gian lật thuyền lại tới sớm như vậy. Ngược lại, đó không phải lỗi khi cắt nối biên tập, những người biên tập trước sau như một, đều vô cùng tận lực, họ đem toàn bộ cảnh thân mật cắt hết. Vấn đề là ở một cái ảnh bình thường. Cái bức ảnh kia bình thường tới không thể bình thường hơn, đó chính là lúc Cố Cảnh Ngự bưng một cái chén nhỏ, còn Ôn Nhan đang đứng ở bên cạnh anh. Nhưng mà, cái tấm hình này lại dẫn tới một trận bùng nổ. — Có một chủ weibo kinh ngạc phát hiện ra một tấm hình. " A a a a ! Trời ơi, rốt cuộc có phải cùng một người hay không đây ?" — Cũng là tư thế đó, cũng là người đó, chỉ là chỗ đứng khác thôi.