Kịch bản này...
Chỉ có nhân vật của một mình cô...
Minh Hi là một bệnh nhân tâm thần, ký ức trống rỗng, là con người có tình tình tốt nhất.
Vai nam chính là bác sĩ Quý, một trong những bác sĩ tâm lý nổi tiếng trên thế giới, làm việc ở bệnh viên tâm thần. Minh Hi là bệnh nhân tâm thần của anh.
Minh Hi ngây thơ, không rõ sự đời, tinh thần giống như đứa trẻ mới sinh, thỉnh thoảng sẽ ngẩn ngơ ngồi trong một góc, tưởng tượng mình là một cây nấm nhỏ, thích âm u thích tưới nước, cũng thỉnh thoảng nghĩ mình là thiên thần trên trời, đáng yêu tới mực khiến người ta hận không thể nâng trên tay.
Còn một mặt khác lại ngây thơ và tàn nhẫn.
Dù cho xét ở góc độ nào, nhân vật này không có quan hệ then chốt trong bộ phim, nếu như nhìn toàn cục, vậy lúc trước Minh Hi – tiểu cây nấm nhất định phải sinh trưởng ở trong góc, không nên để bác sỹ Qúy dỗ dành quay lại, nũng nịu chạm vào.
Anh đang cố ý?!
Dường như là trong nháy mắt, một ý niệm trong đầu liền xông lên, cặp mặt đào hoa của Ôn Nhan trừng lớn, không dám tin nhìn Cố Cảnh Ngự ngồi phía trước.
Tại sao?!
Hai người lúc nào thì kết thù với nhau?
Lúc nào thì cô đắc tội với anh?
Những vấn đề từ từ xuất hiện trong đầu, Ôn Nhan mím môi càng chặt, trong nháy mắt như hiểu ra vấn đề.
Nếu như...
Đầu tiên là Cố Cảnh Ngự đang vui vẻ cũng cảm giác được ánh mắt của cô nhóc lừa đảo kia, ánh mắt đối nhau một lúc, liền phát hiện cặp mắt đào hoa kia tràn đầy hoài nghi...
Giống như muốn nhào lên cắn chết anh, sau đó chặt ra! Chặt ra! Làm vằn thắn cho chó ăn.
Dưới ánh mắt như vậy, Cố đại ảnh đế đột nhiên cảm thấy vô cùng, cực kỳ, đặc biệt, sung sướng.
Dương Phàm: "..."
Cố đại ảnh đế cẩn thận gật đầu với cô, điềm tĩnh cười," Nhã nhặn." búng tay lên kịch bản, dường như đang nhắc nhở cô điều gì.
Ha ha.
Ôn Nhan bị anh cười cũng không tốn hơi thừa lời, lúc này đưa ra quyết đinh, xong, sẽ, đem, anh ta, nhét, vào, bao, xong, quẳng !
Nhưng khi thấy rõ động tác tay của anh, lại cảm giác như bị gáo nước lạnh dội lên đầu, kéo lại lý trí, nắm chặt kịch bản trong tay.
Đúng rồi, bây giờ không phải lúc suy nghĩ những việc này, cho dù có thù, cô cũng chỉ có thể nhịn, đối với lần thử vai này của cô không có ảnh hưởng gì, đối với tương lai lại có lợi, nhưng mà bây giờ, lúc này, thử vai mới là quan trọng nhất.
Bình tĩnh nào Ôn Nhan.
Ôn Nhan nhắm hai mắt, ổn định tâm tình, không suy nghĩ nhiều, không để mình trở nên hồi hộp hơn.
Cầm kịch bản và hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Ánh mắt người đàn ông phía trước hiện ra ý cười, bật cười một tiếng rất nhỏ.
—–
Trong nháy mắt ba phút trôi qua.
Người đầu tiên thử vai là Diệp Như Ca, không thể không nói, đối với nhân vật này ngoại hình của Diệp Như Ca chiếm ưu thế, mà Diệp Như Ca lại có lối đi rõ ràng, hiển nhiên vẻ bề ngoài cũng không vướng bận gì, hợp với những nhân vật thử vai này.
Lúc Diệp Như Ca đứng lên, suy nghĩ một lúc, dường như hơi do dự hỏi," Tôi có thể tìm một người cùng diễn cùng diễn chứ?"
Vẻ mặt đạo diễn tùy ý, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mặc dù bình thường lúc diễn đều là tìm người để cùng hoàn thành.
Diệp Như Ca nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ Cố Cảnh Ngự tương đổi quen mặt, thẳng thắn nhìn về phía Cố Cảnh Ngự," Không biết Cố sư huynh có đồng ý không?"
Cử chỉ tự nhiên, khiến người ta không tiện từ chối.
Nhưng đó chỉ là đối với những người bình thường mà thôi, còn đối với Cố đại ảnh đế mà nói – mặc kệ.
Dương Phàm chợt giật mình, ánh mắt nhìn Diệp Như Ca như là nhìn một người sắp anh dũng hy sinh, định ngăn cản, nhưng mà... chậm mất rồi.
Ý cười khóe môi Cố đại ảnh đế hơi lạnh lẽo, giọng điệu tỏ ra miễn cưỡng, trực tiệp tặng cho hai chữ," Không muốn."
Nhân tiện còn nhíu mày, ánh mắt thờ ơ," Phiền gọi tôi là Cố Cảnh Ngự."
Anh không hề cảm thấy bọn họ quen thuộc đến mức cố thể gọi là sư huynh.
Sắc mặt Diệp Như Ca cứng đờ.
Mọi người ở đây đều im lặng...
Bất chợt bị mất mặt, quả nhiên Cố Cảnh Ngự tổ tông này quá rõ ràng.
Quả nhiên.
Dương Phàm sớm đã có dự liệu, nhưng vẫn không nhịn được trong lòng thầm mắng, cậu thì đặc biệt lắm sao, không thể từ chối khéo léo một, chút, chút, chút được sao?
Tuy trong lòng đã tức muốn bùng nổ, nhưng thân là người đại diện kim bài mánh khóe lúc giao tiếp tất nhiên phải là hạng nhất.
Hắn vội vàng đứng lên, vẻ mặt tươi cười, dọn dẹp cục diện hỗn loạn cho Cố tổ tông," Thử vai là năng lực cá nhân, nếu mà có A Cảnh có lẽ sẽ không công bằng, đúng không?"
Đây là hắn nói thật, tất cả mọi người đều biết, Cố Cảnh Ngự có khả năng dẫn dắt người khác nhập vai, thực sự đối với những người khác không công bằng.
Có bậc thang để đi xuống, đương nhiên Diệp Như Ca cũng thông minh đi xuống theo bậc thang đó, cười nói: " Đúng vậy, là tôi suy nghĩ không chu đáo."
Đạo diễn hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp cắt đứt sự tình rối loạn giữa bọn họ.
" Nhanh lên đi, bắt đầu thử vai."
Phần thử vai của Diệp Như Ca cũng không tệ, có thể bình tĩnh mà phát huy, vốn là sáu phần kỹ xảo hợp với khí chất và khuôn mặt, Diệp Như Ca diễn cũng tốt.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy mông đạo diễn hơi nhích, ánh mắt thỏa mãn, nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo những người phía sau bắt đầu.
Những người đến thử vai ở đây cũng không phải người mù, bản thân Diệp Như Ca thì vẻ ngoài chiếm ưu thế, cộng thêm diễn không tệ, có khả năng nắm bắt được nhân vật.
Dẫn đến không ít áp lực cho các cô.
Rất nhiều người đã từng va chạm ngoài xã hội, xốc lại tinh thần, kích thích ý chí chiến đấu.
Ôn Nhan cũng vậy, cô nhìn dòng chữ trên kịch bản, đọc một lần lại đọc một lần nữa, thưởng thức, cố gắng suy nghĩ xem cô ấy là người như nào, hi vọng có thể dung nhập vào đầu mình.
Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào?
Chỉ số thông minh của cô ấy rất cao, nhưng lại làm ra những việc ngây thơ mà đơn thuần, giống như là một đứa trẻ, thậm chí còn đi ấp cả trứng nữa.
Sau đó... Điều quan trọng nhất là: là người không quan tâm tới thị phi...
Cô gái ngồi cạnh Ôn Nhan đứng lên, bắt đầu diễn.
Ôn Nhan chớp chớp cặp mặt đòa hoa, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cân nhắc một chút, quyết định mạo hiểm một lần.
Cô gái kia quay về, mặt mày hơi chán nản.
Thử vai đến lúc này, vẫn chưa tìm được ứng cử viên thích hợp, thực ra đã nhanh chóng bỏ qua mấy người, phiền não quá mức, thập chí mấy lần suýt phải đập bàn, quyết định không thử vai nữa, thẳng thắn chọn Diệp Như Ca.
Chẳng qua còn Cố đại ảnh đế ở đây, không ai dám nói ra.
Ôn Nhan hít thở sau, đứng lên, đôi mắt hơi cong lên như chứa hàng nghìn ngôi sao.
Cố Cảnh Ngự mặt không biến sắc ngồi ngay ngắn.