Quần chúng ăn dưa hóng chuyện bị dọa cho tới rơi cả dưa rồi, cả người cảm giác như bị lừa gạt.
Họ hoàn toàn không thể hoàn hồn được, tôi là ai... tôi đang ở chỗ nào... tôi đã nhìn thấy gì... tôi có phải đang nằm mơ không...
Người qua đường đã thế thì khỏi nhắc tới fan cp đi, mãi cho tới khi họ cảm giác được hình rung lên, mặt của đạo diễn được thay thế bởi cảnh khi nãy thì bọn họ mới lấy lại được tinh thần. Họ đã biết được vừa nãy xảy ra chuyện gì rồi.
Cảm giác hít thở không thông, thiếu chút nữa thì lăn đùng ra đó ngất xỉu, hít thở một hơi sâu, a a a a a a a a a! Hôn, hôn a a a a a a!!
Hôn một cái sâu như vậy a a a a a a a a!!!
Bạch Lĩnh Nam đang chạy bộ trên máy chạy, mồ hôi trượt xuống theo đường cằm hắn, đúng lúc này hắn lại nghe thấy hình như ở tầng trên có tiếng hét chói tai của hàng trăm người. Thật sự là vang vọng mấy tầng liền đấy.
Đặc biệt có một nhà ngay sát bên cạnh nhà hắn, hắn còn nghe thấy cả tiếng chân nhảy bùm bụp trên sofa, hẳn là người nhảy trên sofa đó vừa hét vừa nhảy.
Hắn trượt chân một cái, hắn đưa tay nhấn cho máy chạy giảm tốc độ lại. Sắc mặt hắn không tốt lắm. Mẹ nó! Bà điên ở tầng trên lại làm sao vậy ?!
Cũng ngay lúc đó, có rất nhiều người đang rơi vào trạng thái y hệt nhau. Thét chói tai không đủ để thể hiện sự kích động của bọn họ, còn phải xuống tầng chạy vài vòng, ôm lấy nhau hay điên cuồng nhảy múa nữa cơ.
" A a a a a a! Người nào tin rằng bọn họ không có quan hệ gì thì chính là đồ ngốc."
" Sao tôi lại hưng phấn như thế này chứ, oa oa oa!!! Hưng phấn muốn khóc luôn."
Trong nháy mắt, weibo bị một đợt sóng điên cuồng quét qua, rất nhiều fan kích động tới nỗi không thể nói lên lời nữa. Họ cứ ra sức gõ bàn phím, con số đó vẫn không ngừng tăng lên dẫn tới những nhân viên phụ trách weibo lo sợ một lúc nào đó trang lại sập. Trong mắt đột nhiên hiện lên cảnh tượng mình phải tăng ca cả đêm.
Trước mặt tối sầm, dự cảm không lành tăng lên.
Không phải đâu.
Cố Cảnh Ngự lại làm ra chuyện xấu gì rồi!!!
Đương nhiên, lúc này làm sao Cố Cảnh Ngự biết được.
Tay đạo diễn run run, hiện tại bảo ông đóng tiết mục phát sóng trực tiếp cũng không được. Giờ ông chỉ có thể bảo hai người kia tách nhau ra thôi, ông vội vàng gọi cái người đang ngồi ngốc ở phía đối diện là Khương Văn lại, bảo hắn làm thế nào đó để cho hai người họ tách ra đi.
Khương Văn chớp chớp mắt, hắn giờ mới phản ứng lại được. Hắn đem một nửa hạt dưa còn ngậm trong miệng phun ra, hắn nuốt nuốt nước miếng, hắn đưa mắt nhìn hai người cách hắn mấy bước, hai người đó hoàn toàn coi như hắn không tồn tại, đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Sao, làm thế nào hắn nhắc được đây.
Người ta đang thân mật kề sát nhau, chẳng lẽ giờ mình bước lên một bước xong làm động tác cắt để cho hai người họ tách nhau ra sao ? Vậy thì hắn không chỉ đơn giản là không có mắt mà còn mất luôn cả não rồi.
Lại nói... Mọi người xung quanh như muốn nín thở luôn rồi... Đúng là vô cùng xấu hổ, không thể cắt ngang được.
Hắn hắng hắng giọng, lớn tiếng ho hai tiếng.
Khụ.
Khụ khụ.
Không, có phản ứng đấy. Là anh lại dùng thêm sức lực ở tay, hắn thậm chí còn tưởng rằng anh muốn đem cô ôm tới nỗi hòa vào trong xương cốt mình.
Khương Văn kinh ngạc, đúng là ngoài sức tưởng tượng của hắn. Sau đó hắn lại ép sắc mặt mình trở nên nghiêm túc, tiếng ho còn lớn hơn cả vừa nãy, khụ khụ thêm hai tiếng.
Nhưng mà...
Lúc này, có rất nhiều fan đã phát điên luôn rồi: " Một phút 44 giây rồi, một phút 45 giây... hai phút 36 giây, a a a a a a!!! Vẫn còn hôn!!! Vẫn còn hôn!!!"
Quần chúng ăn dưa hóng chuyện cũng khá nhiều người lớn tuổi rồi, nhưng sự kích động ở trong lòng vẫn không ngừng dâng lên: " A a a, rõ ràng tôi không phải fan, rõ ràng tôi là một người già rồi nhưng tại sao xem cái này tôi lại đỏ hết mặt lên. Tâm tình thiếu nữ của tôi kích động tới nỗi không kiềm chế được, oa oa oa."
Nhưng mà bọn họ vẫn còn một chút lý trí, lúc này có một số người chú ý tới tâm trạng đau khổ của Khương Văn rồi.
Vừa nhìn thấy, lập tức cười ha ha.
" Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, mọi người xem biểu cảm của Hắc ca kìa, bộ dáng như không thể tin được vậy! Ha ha ha, ho tới nỗi phổi cũng sưng to rồi mà không ai chú ý tới, ha ha ha."
" Bệ hạ: Mê đắm trong việc hôn môi tới nỗi không kiềm chế được, ha ha ha ha ha."
Lúc này Khương Văn cảm thấy mình không luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
Tiếng ho khụ khụ bên cạnh càng lúc càng lớn, mí mắt Ôn Nhan giật giật vài cái. Cô lúc này mới nhớ ra là ở bên cạnh còn có người, trong nháy mắt sắc mặt cô đỏ bừng, cô muốn đẩy Cố Cảnh Ngự ra, sao cô lại quên mất chứ.
Nhưng hình như Cố Cảnh Ngự không muốn buông ra.
Bạn có từng thích một ai chưa ? Đó là cho dù người ấy có làm gì đi chăng nữa thì mình cũng vô cùng hài lòng, mỗi khi nghe thấy tên hai người được đặt cạnh nhau thì trong lòng sẽ vui mừng.
Anh muốn để cô mỗi giây mỗi phút ở bên cạnh mình, anh hy vọng cả thế giới đều biết cô là của anh. Có thể anh hạn chế rất nhiều mơ ước của cô, nhưng anh có thể vì cô mà cam tâm tình nguyện kiềm chế lại.
Giờ anh đã biết, cô đồng ý rồi, cô đồng ý để tên của anh và cô ở cạnh nhau. Cô nguyện ý để cho cả thế giới biết, bọn họ là thuộc về nhau, sau này sẽ không còn một ai chen chân vào câu chuyện của bọn họ nữa.
Trong lòng anh cảm thấy hơi xót xa, nhưng sự thỏa mãn cũng nhanh chóng ập tới, sự kích động này khiến anh chỉ muốn nhanh chóng tiến tới ôm cô một cái thật chặt. Phải nhanh lên một chút, anh phải đem cô ấn chặt vào trong lồng ngực, anh như muốn cô hòa cùng với xương cốt của mình. Tâm trí anh đều là cô, anh đâu còn tâm trí đâu mà quan tâm tới những thứ xung quanh ?
Cuối cùng Cố Cảnh Ngự cũng tách ra, trán anh tì lên trán Ôn Nhan. Cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy cô, anh vẫn còn lưu luyến mãi không rời khỏi môi cô được, lúc này từng chữ anh nói ra đều đặc biệt hơn bất cứ thứ gì, nghe vừa ướt át vừa dịu dàng: " Nhan Nhan..."
Tiếng gọi này quá mức dịu dàng, ánh mắt Ôn Nhan cũng trở nên mơ hồ hơn, cô hơi xấu hổ cúi đầu xuống, sắc mặt cô đỏ lên, chớp chớp mắt: " ... Làm sao thế ?"
" Không có gì cả." Tiếng cười của Cố Cảnh Ngự trầm thấp, tiếng cười này như chứa đựng cả những tia nắng mặt trời ấm áp, ngón tay anh hơi mân mê khóe môi cô, thỏa mãn lại hôn hôn thêm vài cái: " Chỉ là muốn gọi tên em thôi."
Chỉ là, muốn gọi tên em thôi.
Ôn Nhan hơi mím môi lại, thanh âm đè thấp xuống: " Có gì mà gọi..."
Tuy rằng cô nói vậy, nhưng cô lại không muốn nhúc nhích chút nào, cô vẫn dựa vào lồng ngực anh, thậm chí còn không tự chủ được mà tiến vào sát hơn.
Khương Văn: " Khụ, khụ khụ!"
Cô đang cố gắng kiếm chuyện nhưng Cố Cảnh Ngự lại chẳng hề tức giận tí nào, ngược lại anh còn cảm thấy rất sung sướng. Anh lại ôm người trong lòng chặt hơn một chút, thanh âm trầm thấp từ tính còn đem theo ý cười nồng đậm: " Anh cũng không biết, chỉ là gọi hai tiếng như thế này cũng khiến anh vui vẻ."
Anh cũng muốn biết tại sao anh lại thành như vậy, có phải cô đã hạ độc dược gì vào người anh rồi không, không thì làm sao anh có thể... chỉ nói hai tiếng Nhan Nhan thôi mà trong lòng anh đã vô cùng sung sướng. Thật sự giờ anh cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.
Ôn Nhan không kiềm chế được, khóe miệng cô hơi giương lên, trong ánh mắt đào hoa đều là ý cười: " Đại ảnh đế, miệng lưỡi anh từ khi nào đã trở nên trơn tru thế này ?"
" Khụ khụ."
Cố Cảnh Ngự cuối cùng cũng tự kiềm chế được, tiếng cười thấp thấp vang lên, anh hôn cái chụt lên má cô, nhân cơ hội còn chiếm chút tiện nghi nữa: " Oan cho anh quá."
Anh còn sung sướng cong cong khóe môi lên: " Những lời anh nói đều là nói thật đấy."
Không có câu nào là giả cả.
Anh đè thấp thanh âm xuống: " Và anh cũng chỉ nói với một người như thế."
Ý cười trong ánh mắt Ôn Nhan càng lúc càng đậm, cô cố ý hừ một tiếng, môi đỏ hơi cong lên: " Ai biết được anh nói thật hay nói dối."
" Khụ!!!!"
" Cũng đúng nhỉ." Cố Cảnh Ngự mãi vẫn không chịu buông tay, anh cứ im lặng như suy nghĩ cái gì đó, cuối cùng anh ôm lấy éo cô, anh tì cằm lên trên đỉnh đầu cô rồi nói: " Không thì chúng ta đi lấy giấy chứng hôn là được."
Thanh âm anh dường như đang mê hoặc cô: " Sau đó thì nhân dân cả nước đều giám sát anh rồi, nếu như anh còn nói thế với một người nào nữa thì chắc chắn anh sẽ bị dìm chết trong biển nước bọt của nhân dân cả nước."
" Hả ?"
Mọi lúc mọi nơi anh đều nhắc tới việc lấy giấy chứng hôn.
Ôn Nhan hừ một tiếng, khóe miệng hơi giương lên: " Anh vẫn nên nghĩ xem sẽ công khai chuyện này như thế nào đi."
Nếu như cô đã đồng ý công khai rồi thì cô sẽ không để ý tới phương thức công khai tình cảm lắm. Nhưng mà... dù sao cũng nên cho mọi người chuẩn bị tâm lý một chút.
Cố Cảnh Ngự lười biếng đứng thẳng người lên, anh còn giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội. Ánh mắt anh chợt lóe qua một tia sáng, sự dịu dàng trong ánh mắt chỉ có thể dành cho một người: " Tuân mệnh, sếp."
Lúc này, bên cạnh hai người bỗng có một giọng nói yếu ớt vang lên: " Không cần."
" ... Đã công khai rồi."
Cuối cùng thì Khương Văn cũng thấy hai người tách ra, giọng nói hắn có chút khàn khàn. Ôn Nhan quay đầu lại nhìn, cô liền nhìn thấy một ánh mắt như đang ngây ra, lỗ tai cô có chút nóng lên, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi gì, cô cẩn thận ho một tiếng: " Khương ca."
Khương Văn thiếu chút nữa thì cảm ơn trời đất, cảm ơn ông trời đã có mắt, hai người đó đã tách nhau ra rồi, cũng nhận ra sự xuất hiện của hắn ở đây rồi.
Mà so với Ôn Nhan thì Cố Cảnh Ngự đã nghe rõ câu nói của hắn hơn, anh hơi nhăn mi lại: " Đã công khai là có ý gì đây ?"
Ôn Nhan hơi dừng lại, cũng nhìn về phía này.
Khương Văn: " ..."
Hắn yên lặng mà đưa tay chỉ vào đạo diễn.
Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự đều quay đầu sang nhìn, đạo diễn đang vô cùng buồn tẻ mà ôm lấy máy quay phim, vẻ mặt ông như sắp khóc tới nơi... Ông cố hết sức rồi, thật đấy.