Chương 29

Ảnh đế rất thích phát đường

Bán Hạ Lương Lương 11-10-2023 10:47:04

Thật ra thì không có chuyện gì lớn, chỉ là dụng ý của người đại diện khiến Ôn Nhan cảm thấy hơi đau đầu. Bình luận đa số đều rất bình thường. " Lâu không gặp Nhan Nhan có nhan sắc 1-0-2... nhớ quá."* Ý < nhan sắc 1-0-2 > ở đây muốn nói Ôn Nhan là người có vẻ đẹp rất đặc biệt, có giá trị nhan sắc cao. " Lại xem [ Tiên hiệp đạo ] thêm lần nữa, Nhan Nhan quả nhiên là đang ở đỉnh cao của nhan sắc, xem một lần là cong thêm một lần." Chỉ là đảo mắt một chút, cô liền thấy một số bình luận khác. " ... A A A, bệ hạ và Ôn Nhan đều là hai người có nhan sắc 1-0-2 đó, mắt lấp lánh." " Cho tức chết mấy đứa antifan đi, bệ hạ đâu mau tới vả mặt chúng đi." " Lầu trên đừng nóng vội, Nhan Nhan và bệ hạ bây giờ đang bế quan để đóng phim đấy, Vương đạo diễn là người rất nghiêm khắc, hai người chắc là không có thời gian xem những chuyện trên mạng. Chúng ta tốt nhất là yên lặng chờ đợi thôi." " Đúng vậy, chúng ta đều biết tính của bệ hạ mà, tin tưởng anh, không phải là giả." Thời gian này Ôn Nhan cũng vì quá bận nên không có thời gian chú ý chuyện trên mạng, cho nên cô không biết từ sau vụ Cố Cảnh Ngự dỗi fan ở trên weibo, rất nhiều fan bạn gái không làm fan nữa, nếu không thì chuyển sang anti cả hai người. Cũng vì thế mà trong khoảng thời gian này fan cp của hai người rất yên lặng, trong đó cũng có một số người ban đầu là fan của một trong hai người, rồi cũng có một số fan mới được hấp dẫn từ sự kiện lần trước. Chỉ là, ba tháng nay đều tập trung toàn bộ vào việc quay phim, Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan hầu như mất liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một chút tin tức nội bộ cũng không được tuồn ra bên ngoài, dù có như thế nào thì họ chỉ có được thông tin lúc đầu, thế nên dần dần sự nhiệt tình của mọi người cũng mất đi. Một đám antifan bắt đầu bát nháo, lời đồn đại bắt đầu lan truyền rộng rãi hơn. " Còn nói là có cảm tình cái gì chứ, một chút động tĩnh của hai người cũng không có, tất cả đều là bị dẫn dắt chỉ vì một câu nói thôi à. Ôn Nhan chỉ là một diễn viên tuyến ba, đám fan các người không biết xấu hổ mà nhận là xứng đôi á." " Đây chính là điều phiền nhất đấy fan cp ạ, chỉ một cử chỉ nhỏ cũng nghĩ đó là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào." " Thứ tôi coi trọng hiện giờ chính là một đợt fan tẩy trắng, não bị nhồi nhét quá nhiều rồi." " Hai người này không xứng đôi, nếu mà ở bên nhau chắc cũng chỉ được khoảng 1 tháng mà thôi, tôi sẽ yên lặng nhìn mấy người tự vả mặt nhau." Ngọc Mễ và Yên Hỏa đương nhiên không phải là fandom ngồi không, thế nên antifan chẳng thu được thành quả gì ngoài việc làm cho fan cp tức giận. Đây cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hai tháng nay người đại diện không ở bên cạnh Ôn Nhan nên không biết quan hệ giữa cô và Cố Cảnh Ngự đã phát triển như thế nào. Cho nên lần này hắn muốn thử mượn tin đồn này để đăng tin chút. Xem xem Ôn Nhan có phản ứng như thế nào. Ôn Nhan thấy mình được mọi người bàn tán xôn xao, một ý niệm bỗng nảy ra trong đầu cô, suy nghĩ một chút rồi cô nói : " Sắp tới < Như Thấm truyện > chiếu rồi, nhân đây hay quảng bá một chút." Cô nhớ rõ là < Như Thấm truyện > sẽ được chiếu trong kỳ nghỉ đông, hiện tại thì cách kỳ nghỉ đông không xa nữa đâu. Người đại diện không hiểu ý của cô lắm, hơi sửng sốt xong chỉ có thể gật đầu : " Em cứ như vậy ..." Chỉ có phản ứng như vậy thôi sao ? Ôn Nhan đưa lại điện thoại cho hắn, cười cười : " Như vậy không phải tốt hơn sao ?" Đợi qua thêm mấy tháng nữa, lời đồn cũng tự nhiên biến mất. Cô còn cố ý hiểu sao ý của hắn : " Nếu như anh không yên tâm thì đợi tới khi < Như Thấm truyện > phát sóng, lúc đó khả năng là sẽ phải tuyên truyền, đợi lúc đó mượn độ hot giải thích một chút là được." Người đại diện sửng sốt mất một lúc mới hiểu được ý của cô, hắn cầm lại điện thoại di động : " À, được được." Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, điều này hắn cũng chỉ quan tâm hỏi một chút thôi, còn lại thì cứ nghe theo Ôn Nhan. Bất quá, người đại diện xoa xoa cái bụng tròn của mình, nghĩ trong lòng, nhìn kiểu này thì chắc là hai tháng qua... một chút tiến triển cũng không có... Tạp chí Hoàng Hậu. Tạp chí này miễn cưỡng cũng được coi là một trong những tạp chí hàng đầu trong nước. Thường thì những tạp chí này sẽ mời ngôi sao nam tới chụp ảnh bìa, nhưng tạp chí Hoàng Hậu thì không, đa số họ sẽ mời những ngôi sao nữ còn ngôi sao nam thì không thường xuyên mời. Khi Ôn Nhan và người đại diện tới studio thì đã thấy có người đang chụp ảnh. Là một đôi nam nữ. Ngôi sao nam kia nhìn khá quen mắt, đó là một tiểu thịt tươi gần đây mới nổi lên. Bạn nữ kia chắc là người mẫu, Ôn Nhan không quen biết. Lúc này cô ấy mặc một bộ váy lụa mỏng đỏ rực đứng bên cạnh ngôi sao nam kia, đạo cụ là cái quạt lớn thổi tới, nó thổi làm những lọn tóc xoăn dài và vạt váy bay bay. Thật là một cảnh tượng đẹp mắt. Nhưng mà điều đầu tiên Ôn Nhan cảm nhận được khi nhìn tới là ... lạnh. Thật sự rất lạnh. Mấy hôm nay trời thật sự rất lạnh, hai tầng lụa mỏng kia thì ấm áp thế nào chứ, cô chỉ mong chút nữa trang phục của mình có thể ấm hơn một chút. Ôn Nhan đứng một bên bắt tay chào hỏi tổng giám sát, chào hỏi xong cô liền đi vào phòng trang điểm. Chắc là lời cầu nguyện của cô không được hiệu nghiệm rồi, mà giờ bước chân vào đâu cũng không chạy trốn được. Người đại diện nhìn chỗ quần áo đang treo kia, có chút đau đầu : " Có thể dùng miếng giữ nhiệt không nhỉ ?" Mí mắt Ôn Nhan giật giật, cô lắc đầu : " Chắc là không được đâu." Cô xoa xoa mi tâm, sau đó cầm lấy quần áo đi thay : " Đây là quần áo mùa hè, dán vào là lộ ngay." Nếu dán thêm miếng giữ nhiệt vào chắc chắn nó sẽ cộm lên một chút, nhiếp ảnh gia sẽ không đồng ý đâu. Thay quần áo xong, không hiểu sao Ôn Nhan cảm thấy như có một cỗ khí lạnh từ cổ truyền xuống làm cho cô run lên, thế nhưng tới lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, chẳng còn thấy cô run lên như lúc mới mặc vào nữa. Sống lưng thẳng, đôi môi hơi cong lên, bộ dáng bình thản ung dung không nhìn được chỗ nào giống với cô gái vừa phát run trong phòng thay đồ. Tổng giám sát đứng ở một bên quan sát Ôn Nhan, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức : " Tôi rất trông chờ vào biểu hiện của Ôn Nhan đấy." Không thể không nói , bộ quần áo này tuy mỏng nhưng mặc lên người Ôn Nhan lại vô cùng xinh đẹp. Đây là một bộ quần áo vải mỏng, form khá rộng, sắc xanh lá cây của quần áo càng tôn lên làn da trắng nõn của Ôn Nhan, những lọn tóc dài buông xõa tới tận hông, nhìn cô lúc này thật giống như một tiểu tinh tinh, vô cùng thuần khiết. Ôn Nhan lễ phép tiếp nhận lời nói, sau đó cô không nhiều lời, chỉ yên lặng ngồi đợi tới lượt mình. Vào cái thời tiết này ai cũng muốn chụp nhanh nhanh cho xong, hai người kia hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh, không bao lâu sau đã hoàn thành công việc của mình. Ngay sau đó trợ lý và người đại diện của cậu tiểu thịt tươi kia lập tức khoác lên người cậu một cái chăn mỏng. Còn cô người mẫu kia thì thật bình tĩnh, cứ thế một mình đi vào phòng trang điểm. Ôn Nhan chỉ chú ý bên kia một chút rồi lập tức đi vào chỗ chụp, kể ra thì đây là lần đầu cô lên bìa tạp chí. Cho dù cô muốn hoàn thành nhanh trong chốc lát thì trong lòng cô vẫn chưa nắm bắt được cụ thể công việc. Nhiếp ảnh gia đang chỉnh sửa ống kính một chút, tới lúc ngẩng lên thì vẻ mặt vô cùng kinh diễm. Bỗng chốc trở nên vô cùng hưng phấn : " Không cần khẩn trương, chút nữa cứ nghe theo sự chỉ đạo của tôi là được." Hắn dứt lời liền phân công nhân viên ở studio điều chỉnh lại hướng gió cùng tốc độ thổi. " Hướng về phía bên trái nào... Lệch quá rồi, quay trở lại một chút." " Tốc độ gió, tốc độ gió nhỏ đi chút." " Không đúng, cho qua đi." " Đúng, đúng, chính là như vậy." Nhiếp ảnh gia chụp từ phần đùi hất lên, trong chốc lát cảm thấy rất hài lòng, nhất thời studio chỉ nghe được tiếng máy ảnh nháy liên tục. Tới khi Ôn Nhan chụp xong, cô cảm tưởng toàn thân mình đã bị lạnh tới mất hết cảm giác, người đại diện vội vàng đưa cho cô một cốc nước ấm. Ngón tay cô có chút cứng đờ lúc nhận cốc nước ấm, nhấp một ngụm, để cho giọng thanh thanh một chút : " Nước ấm ở đâu mà có đây ?" Người đại diện không có tâm tư mà đứng nói chuyện với cô, chỉ đẩy cô nhanh chóng đi thay quần áo, rồi thuận miệng nói một câu : " Đợi tới khi ra ngoài rồi nói." Mà chút nữa còn muốn nói tiếp, nhất định không phải nói tiếp chủ đề này. Ôn Nhan cũng không muốn nghe câu trả lời lắm, cô uống hai ngụm nước xong lập tức trở lại phòng thay đồ. Thay đồ xong đi ra, lúc này cô mới cảm thấy cả người ấm áp hơn một chút. Tổng giám sát là một người thông minh, chờ Ôn Nhan thu dọn xong mới đi tới : " Biểu hiện của Ôn tiểu thư làm cho tôi thật sự rất kinh ngạc, hy vọng lần sau có cơ hội tiếp tục hợp tác với Ôn tiểu thư." Ôn Nhan tự nhiên gật gật đầu, cũng bày tỏ vẻ mong đợi. Hai bên nói chuyện với nhau đôi câu rồi mới tạm biệt... Người đại diện liếc mắt nhìn Ôn Nhan đang ngồi ở ghế phía sau, miệng bắt đầu lải nhải : " Dạo gần đây nhiệt độ liên tục xuống thấp, rất nhiều người sẽ bị cảm, em cũng đừng có cậy mình còn trẻ, về nhà nhớ nấu canh gừng mà uống đi." Nói xong lại như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại : " Nhà em có gừng không ? Có muốn chút nữa anh mua ít thuốc cảm tới không ?" Chỉ cần uống thuốc cảm đúng lúc thì bệnh sẽ rất mau khỏi. Cô mới dọn tới đây sống không bao lâu, lại còn ở một mình, trong nhà có gừng hay không cô cũng không biết nữa. " Không cần." Ôn Nhan nói, cho dù cô cũng chẳng biết nhà mình có gừng hay không, cô bước xuống xe : " Ở tiểu khu có tiệm thuốc, chút nữa trên đường về nhà em ghé qua đó mua ít thuốc cảm là được." Người đại diện lúc này mới hài lòng, dặn dò thêm một lần nữa rồi lái xe rời đi. Đáng tiếc lúc cô đi tới tiệm thuốc, lấy thuốc xong chuẩn bị mở túi ra lấy ví thanh toán tiền cô mới nhớ ra là hôm nay cô ra ngoài không mang ví theo... Có hơi xấu hổ. Ôn Nhan đối diện với ánh mắt của nhân viên trong quầy, hai lỗ tai hơi đỏ lên, cô kéo kéo khẩu trang che mặt, vô cùng tự nhiên mà thả thuốc ở đấy đi ra ngoài. Thôi thì... chút nữa ra ngoài mua gừng vậy.