Bả vai đang cứng đờ của Ôn Nhan chậm rãi thả lỏng: " Tôi..."
" Bùm!" Cô vừa mới nói được một tiếng thì bỗng bên ngoài lại truyền tới một tiếng trống vang dội.
" Bùm bùm chat !!" Tiếng trống liên tiếp vang lên.
" A A A aaaa " Có một giọng nam ra sức cất cao lên, hóa ra là tiểu vương tử dòng nhạc rock and roll trong nước. Ôn Nhan bỗng chốc tỉnh táo lại.
Cố Cảnh Ngự nghe thanh âm như sắp vỡ ra này, sắc mặt anh đen kịt lại. Cảm giác không thoải mái trào ra tận bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy như vậy. Thanh âm Tần Sở sao tự dưng khó nghe thế này, giờ anh rất muốn nhét cậu ta trở lại vào trong bụng mẹ.
Ôn Nhan thấy sắc mặt Cố Cảnh Ngự đen kịt lại, cô nhịn không được, phì cười thành tiếng.
Bầu không khí có chút ám muội này vì tiếng cười của cô mà tan đi, Ôn Nhan thả lỏng tinh thần. Cô nhìn Cố Cảnh Ngự, chớp chớp mắt, có chút gian xảo: " Muốn đi ra ngoài xem một chút không, tôi cảm thấy nghe khá được đấy."
Đầu Cố Cảnh Ngự như muốn bốc khói, phải miễn cưỡng lắm anh mới duy trì được sự bình tĩnh của mình: " Tôi không cách nào thưởng thức được loại âm thanh khó nghe như thế này."
Lúc này, âm nhạc bên ngoài quảng trường sắp đạt tới đoạn cao trào, giọng nam càng lúc càng nâng cao, càng làm cho ngọn lửa trong lòng mỗi người dâng cao hơn.
Đây là quảng trường bán đồ ăn vặt, ở đây mỗi chủ nhật hàng tuần đều có tiết mục ca nhạc. Mỗi chủ nhật, vào lúc này, không ít người dân tới đây nhảy múa, đặc biệt là vào lúc chín rưỡi tối, đài phun nước ở quảng trường sẽ mở ra.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Cố Cảnh Ngự càng lúc càng không thể áp chế được, anh thở sâu một hơi, hơi nhấc mí mắt lên: " Ha ha, từ đầu tới cuối cứ như là ma quỷ khóc rống lên, nghe không thể hiểu được, âm nhạc kiểu này thật muốn phá hư lỗ tai người khác."
Ôn Nhan nhìn bộ dáng ma vương hiện hình của anh, cô bật cười, lại xúc thêm một miếng đậu hũ thối, từ từ mà ăn. Ừm, nếu cô nhớ không nhầm, mấy ngày trước khi Tần Sở phải luyện tập cường độ cao, anh không chút để ý còn bảo người đại diện nhớ kiếm cho cậu ấy một chút tài nguyên.
Ý cười trong ánh mắt cô càng lúc càng đậm, đôi mắt đào hoa chớp chớp. Cô xúc miếng đậu hũ thối cuối cùng lên, đưa tới bên miệng anh: " Muốn ăn không ?"
Cố Cảnh Ngự: " ... Không ăn."
Ôn Nhan thu tay về, nhanh chóng đưa miếng đậu mình hũ thối vào trong miệng. Giờ thì cô muốn húp canh, cô cười cười nhìn Cố Cảnh Ngự: " Anh để tay xuống thấp một chút."
Sắc mặt anh đen tới nỗi không thể đen hơn được nữa rồi. Trong anh lửa tức giận chắc bao được thành một vòng rồi, còn muốn ăn gì nữa! Thở sâu một hơi, anh vẫn để tay xuống thấp một chút, để cô có thể ăn canh ở trong chén luôn.
Ôn Nhan ăn xong, cô lập tức thả cái nĩa nhỏ vào trong chén. Nhận lấy khăn tay anh đưa mà lau lau miệng, cô thấy mặt anh vẫn đen như nãy, bàn tay thon dài ghét bỏ thả chén canh vào trong thùng rác. Cô đột nhiên mở miệng: " Vấn đề vừa nãy anh nói, tôi cảm thấy có thể."
Động tác của anh ngừng lại: " Em vừa nói cái gì ?"
Ánh mắt đào hoa tràn đầy ý cười, ngữ khí cô bình tĩnh: " Em nói, em cảm thấy có thể."
Không nói tới những chuyện khác, giờ tự hỏi chính mình vậy. Khi anh hỏi vấn đề vừa nãy, trong lòng cô có chút nào kích động và vui sướng không ?
Có.
Đương nhiên là có.
Không ai có thể phủ nhận được mị lực của Cố Cảnh Ngự.
Ngay từ đầu, thành tựu của anh, địa vị cao cao tại thượng của anh, những thứ đó đã làm cô thở không nổi rồi. Khoảng cách giữa hai người không giống nhau, địa vị không ngang nhau, khi anh ở trước mặt cô chỉ khiến cô áp lực hơn, căng thẳng tới không tự nhiên nổi.
Cô không thích cái cảm giác này.
Ngay từ đầu là do tính tình, về sau là do thuận theo tự nhiên, theo bản năng trốn tránh anh. Rồi tới lúc cô biết được sao anh lại hành động như vậy, xét tới cùng, vẫn là khoảng cách giữa hai người quá lớn.
Cô không chắc chắn được ở trước mặt anh, cô là đang tức giận hay là giận dỗi. Mà từ sâu trong đáy lòng cô lúc đó không tin, anh động lòng.
Mà hiện giờ thì sao ?
Ôn Nhan nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa cong lên, thật ra biểu hiện của cô đã đi trước lý trí của cô một bước, đưa ra quyết định... Cô không sợ hãi, vì anh yêu cô nên cô mới cảm thấy tự tin hơn.
Bởi vì tin tưởng anh thích cô, cho nên mới không sợ hãi.
Đôi mắt cô cong lên, tốn thời gian vào việc dây dưa với nhau, không phải là tính cách của cô.
Ôn Nhan hẳn nên tự tin mà dứt khoát.
Không cần phải băn khoăn nhiều làm gì, cũng không cần lo lắng đề phòng anh làm gì, thích, thì đồng ý thôi!...
Nên hình dung tâm tình hiện tại như thế nào đây.
Giống như là khi còn bé mong đợi được nhận quà vậy. Bỗng một sáng sớm thức dậy, thấy một hộp quà được đặt trên đầu giường mình, trong lòng như có pháo hoa đang nổ tưng bừng, đầu óc bỗng dưng trống rỗng.
Cố Cảnh Ngự chớp chớp mắt, có thể là chỉ một lúc, hay có thể là rất lâu sau đó. Im lặng lúc lâu, hàng mi anh hơi run run, anh xốc lại tinh thần, yết hầu hơi di chuyển: " Em ..."
Khi anh nói, anh mới phát hiện ra là cổ họng mình khô khốc.
Anh hơi run rẩy đút bàn tay vào trong túi áo, im lặng tự véo bàn tay của mình một cái. Thế nhưng trên mặt anh vẫn giữ vẻ mặt vô cùng ưu nhã, cẩn thận gật đầu, hơi cong môi: " Ôn tiểu thư, em đã đưa ra một quyết định chính xác."
Tuy là nói như vậy, nhưng hành động của anh rất nhanh. Bước đầu tiên vô cùng thong thả ung dung, để bàn tay trở lại trước mặt cô.
Rồi lại còn vòng sang, rút tay cô từ trong túi áo khoác ra, chậm rãi cầm lấy tay cô, vô cùng chân thành, hơi tách những ngón tay của cô ra.
Mười ngón tay đan chặt.
Rõ ràng là một động tác rất chậm rãi, nhưng nó lại khiến đáy lòng Ôn Nhan nóng lên.
Đây là một loại cảm giác, khi có một bàn tay lớn hơn nắm lấy, có thể bao bọc lấy bàn tay cô. Trong lòng bàn tay còn có một lớp chai mong... rất có cảm giác cảm giác an toàn.
Lòng bàn tay này dính chặt lấy lòng bàn tay kia. Giờ anh hoàn toàn cầm được bàn tay mềm mại của cô, đại ảnh đế rũ mắt, khóe môi hơi giương lên: " Giờ đi chứ ?"
Ôn Nhan hít sâu vào một hơi, cô cảm giác hình như lỗ tai cô lại đỏ lên rồi. Liếc xéo anh một cái, khóe môi cô cũng hơi giương lên: " Đi chứ."
Nhập vai cũng thật nhanh đấy.
Cố Cảnh Ngự giúp cô đeo khẩu trang vào, để tay cô vào trong túi áo khoác của mình, mà bàn tay anh đang nắm chặt không nhịn được bắt đầu xoa tới xoa lui.
Ôn Nhan quơ quơ tay, kéo dài giọng ra: " Cố tiên sinh, không được giở trò lưu manh."
Cố tiên sinh cúi xuống nhìn cô, tâm tình anh lúc này quả thật không tồi. Sau đó anh còn khẽ cười một tiếng, hôn một cái vào trán cô: " Không phải đang giở trò lưu manh."
Anh hơi ngừng lại một chút, môi mỏng hơi cười, cách một lớp khẩu trang anh hôn lên môi cô: " Ôn tiểu thư, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của anh."
Lông mi người đối diện càng lúc càng gần, trong gang tấc, trong đôi mắt của anh hoàn toàn phản chiếu gương mặt cô.
Cách một lớp khẩu trang mỏng, anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng, mềm mại, mơ hồ còn có thể cảm nhận được độ ấm, một luồng điện như chạy thẳng vào người.
Tim trong lồng ngực bỗng đập thình thịch.
Thật lâu sau đó, tay cô nắm chặt thành nắm đấm, hai người tách ra, Cố Cảnh Ngự giúp cô chỉnh lại mũ lưỡi trai nữa.
Ôn Nhan thở một hơi, im lặng vỗ vỗ gương mặt mình.
Lúc này, Dao Dao và người bạn cùng bàn đó vốn là không để ý lắm, nhưng khi hai người kia đứng lên rời đi, hai cô lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Rõ ràng chỉ là xem người khác thân mật thôi mà, sao mặt bọn cô lại đỏ lên thế này ? Thậm chí còn suýt không khống chế được mà hét lên ?
Có phải là mình bị bệnh không đấy ?
Hai cô nữ sinh đó suy nghĩ cái gì, đương nhiên là Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan không biết.
Lúc hai người nắm tay nhau đi tới nơi là đã gần chín rưỡi, âm nhạc trên quảng trường dần tiến vào đoạn cao trào. Tiết tấu này giống như một cây châm vậy, nó khiến lòng người điên cuồng, khiến người khác không nhịn được mà lắc lư theo.
Dòng người ồn ào náo nhiệt dần đổ xô tới quảng trường.
Đa số mọi người tới là vì tò mò, thấy một số người vây quanh ở đây, sẽ hấp dẫn rất nhiều người tò mò tới xem.
Nhà hàng Vương nằm ở trung tâm của con đường ăn vặt, ở ngay đối diện với quảng trường. Lúc này thì mặc kệ là tới đây xem náo nhiệt hay thực sự thích hoạt động này, ở đây bắt đầu đông đúc, người kéo tôi tôi đẩy người một cái. Mỗi người cầm một chén đậu hũ thối, nói nói cười cười, cùng nhau đi về phía quảng trường.
" Muốn đi xem một chút không ?" Thanh âm anh trầm thấp từ tính, anh quay đầu lại nhìn cô.
" Không cần." Ôn Nhan lắc lắc đầu: " Không có gì đẹp..."
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì đã nghẹn ở trong cổ họng cô rồi. Trong lúc cô đang nói, đồng hồ ở quảng trường vang lên báo hiệu đã tới chín rưỡi. Ở chính giữa quảng trường, âm nhạc lên tới cao trào cùng với đài phun nước bắt đầu phun, ánh đèn bật lên, nước bắn lên trông thật đẹp mắt, từng giọt nước cứ như một hạt chân trâu vậy.
Đột nhiên trên quảng trường vang lên những tiếng hoan hô, rồi sau đó, một đôi nam nữ đứng đối diện hai người bắt đầu ôm nhau.
Trong chốc lát Ôn Nhan đứng đờ tại chỗ, trong lòng rối loạn.
Anh đứng bên cạnh bỗng lấy tay cô chặt hơn, Ôn Nhan không tự chủ được mà nhìn về phía anh, nhiệt độ trong ánh mắt kia làm cô nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Cô dời tầm mắt đi chỗ khác, lúc này lại phát hiện, ở cách hai người không xa, có một đôi nam nữ nữa đang ôm nhau, còn ôm hôn rất cuồng nhiệt, khó có thể tách rời.
" A, chúng ta đi thôi."
Anh đứng bên cạnh cũng nhìn theo ánh mắt của cô tới chỗ đó, nhìn tới đôi mắt anh càng lúc càng âm trầm.
Thanh âm anh có chút khàn khàn, nắm chặt tay cô: " . . Được."
Anh kéo Ôn Nhan đi xuyên qua dòng người đông đúc, đi tới một cái hẻm nhỏ. Sau đó, lập tức anh xoay người lại, anh đẩy cô vào vách tường, kéo khẩu trang xuống, đưa tay nâng cằm cô lên, trực tiếp hôn lên.
" Ngoan, anh chờ ngày hôm nay rất lâu rồi." Thanh âm mơ hồ biến mất trong khi môi lưỡi chạm vào nhau.
Cánh tay anh ôm bên hông cô, bàn tay còn lại cố định sau ót cô. Nụ hôn của anh có chút ngây ngô, nhưng lại có chút mãnh liệt, giống như là muốn đem cô nuốt vào trong bụng. Anh đem toàn bộ tình cảm của anh dành cho cô, khiến cho anh thích toàn bộ con người cô, đều dồn vào nụ hôn này.
Ở trong bóng tối, nụ hôn triền miên khiến hô hấp của hai người trở nên dồn dập, loáng tháng, có thể thấy như bóng của hai người chồng lên nhau. Thân hình cao lớn gắt gao đè lên một bóng người bé nhỏ xinh xinh, hận không thể đem người đó hòa vào xương cốt của mình, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa phóng túng.
Không khí ở đây dường như cũng nóng lên.
Qua lúc lâu, tiếng âm nhạc ngoài quảng trường cũng tắt, dòng người lại một lần nữa di chuyển trên đường.
Có người đi qua hẻm nhỏ, lại còn nhìn vào bên trong, người đó thấy trong hẻm có hai thân hình đang đứng dựa vào nhau, đỏ mặt vội vàng kéo bạn mình đi nhanh hơn.
" Ai da, nhìn cái gì ! Đi mau !"
Thật lâu sau, thật lâu sau đó.
Cuối cùng Cố Cảnh Ngự cũng dừng lại, dịu dàng cọ cọ đôi môi đã bị mình hôn tới sưng đỏ, giọng nói có chút khàn, cười nhẹ: " Ngoan, hô hấp đi."
Bất luận là người đàn ông nào đi chăng nữa, nếu đã ôm trong lòng người mình yêu thương, thì cho dù muốn bao nhiêu cũng cảm thấy không thỏa mãn.
Mà cô chỉ thấy sợ, cô không biết là anh đã bao nhiêu ngày thương nhớ cô nữa rồi.
Mà nay, điều anh muốn đã thành sự thật.
Lúc này, trong lòng Cố Cảnh Ngự cảm thấy mềm mại như có một dòng nước chảy qua. Cảm xúc vui sướng tràn đầy khắp thân thể, ngón tay anh sung sướng mà vân vê đôi môi sưng đỏ của cô, cười nhẹ: " Cố phu nhân, em cần phải luyện tập hô hấp nhiều đấy."
Ánh mắt Ôn Nhan có chút mê man, khóe mắt cô hơi đỏ lên, bỗng chốc đôi mắt cô như giăng một lớp sương mù lên, thực sự là rất hấp dẫn người khác.
Cả người cô gần như mềm nhũn dựa vào ngực anh, cô thở sâu một hơi, dần dần khôi phục hô hấp của mình. Cô thẹn quá hóa giận, lấy chân dẫm lên chân anh: " Cút !"
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận, giá như cô không đâm thủng tầng giấy mỏng giữa quan hệ hai người, so với lúc trước, giờ anh càng không biết xấu hổ.
Cố tiên sinh quả nhiên không phụ sự đánh giá của Ôn Nhan.
Anh một chút cũng không tức giận, anh tươi cười nhìn người phía trước đang cẩn thận rụt rè, ngược lại anh còn tùy hứng, vừa cảm thấy thỏa mãn vừa thích thú, một lần nữa hôn lên môi cô: " Anh giúp em luyện tập."
Ôn Nhan: " ..."
Bỗng nhiên cô nhớ tới vẻ mặt anh ghét bỏ chén đậu hũ thối. Ánh mắt Ôn Nhan di chuyển, cô chống tay lên ngực anh, thở hổn hển, nhếch môi: " Cố tiên sinh, anh có cảm nhận được chút nào hương vị đậu hũ thối không ?"
Môi đỏ cô nhếch lên: " Chẳng lẽ Cố tiên sinh còn thích sao ?"
Nghe thấy chuyện này bỗng nhiên Cố Cảnh Ngự ngừng lại, nhưng anh không có đen mặt lại như dự đoán của cô. Mặt mày anh sáng lên, tiến gần thêm rồi dừng lại, khóe môi hơi gợi lên, trực tiếp hôn thêm một cái: " Đúng thật ..."
Lúc sau thanh âm mơ hồ biến mất khi môi lưỡi giao nhau: " Là rất thích."
Mơ hồ, Ôn Nhan nghe thấy được tiếng cười trầm thấp của anh vang lên... Rất thích rất thích... Còn vô cùng hiểu hương vị của nó... Không nghĩ rằng lần đầu tiên lại nếm hương vị này.