Buổi tối ngày hôm nay, Ôn Nhan ở lại Cố gia.
Chủ yếu là mẹ Cố nhiệt tình hiếu khách, ngay cả phòng ngủ cho khách cũng đã chuẩn bị xong hết rồi. Nếu lúc này cô mà từ chối thì có điểm không thích, may mà mấy ngày hôm nay cô cũng không có việc gì làm.
Cố đại ca và bố Cố thì khá bận rộn, ngày đầu tiên hai người họ xin nghỉ ở nhà, tới ngày thứ hai họ đã phải tiếp tục đi làm rồi. Lúc này, trong nhà chỉ còn lại Ôn Nhan, Cố Cảnh Ngự và mẹ Cố thôi, chỉ còn lại ba người.
Ở chung chính là cách thức phát triển tình cảm tốt nhất, mẹ Cố và Ôn Nhan chính là như vậy. Hai người đều có ý muốn thân thiết với đối phương hơn, lại cũng nhân nhượng cho nhau, có thể nói, tình cảm của hai người họ phát triển rất nhanh.
Tới ngày thứ ba, mẹ Cố đã đưa cô đi ra khắp ngõ nhỏ đường lớn rồi, đối với người ngoài, bà luôn thể hiện ra bộ dáng cô chính là con dâu của bà.
Người khác hỏi, bà vô cùng vui tươi hớn hở trả lời, đây là con dâu của bà.
Cái gì ? Có đính hôn không ?
Ngay cả nhẫn đính hôn cũng đeo rồi, chắc là hai đứa nhỏ này chỉ trở về để hỏi ý kiến chúng tôi một chút thôi, xem xem lễ đính hôn khi nào tổ chức thì được...
Yên tâm, mấy ngày nữa nhất định sẽ gửi thiệp mời cho mấy người.
Mọi người cứ xì xào bàn tán với nhau không dứt, ngay cả thời gian tổ chức lễ đính hôn cũng có thể xác định được rồi.
Ôn Nhan: " ..."
Không phải, bọn họ muốn đính hôn lúc nào chứ ?
Ấn đường Ôn Nhan hơi giật một cái, trên mặt cô vẫn thể hiện vẻ tự nhiên lễ phép, người khác nhìn vào vẫn thấy ánh mắt cô trong sáng như thường, hoàn toàn không nhìn ra được có điểm nào khác.
Đương nhiên cô không thể phản bác lại, làm thế là ném hết thể diện của mẹ Cố đi. Cô chỉ có thể ngầm thừa nhận quan hệ giữa hai người, đương nhiên, không phải chỉ có thế, khóe miệng Ôn Nhan hơi giương lên.
Đối với gia đình như bọn họ mà nói, một khi đã nói danh phận ra thì việc sửa lại vô cùng khó khăn.
Cho dù là mẹ Cố tin tưởng ánh mắt nhìn người của Cố Cảnh Ngự hay là thật sự tin tưởng vào bản thân cô thì điều này cũng không thể thay đổi, sự thật thì đây là một trách nhiệm nặng trĩu... Muốn đoạt được nó, trước tiên phải cho đi một chút.
Cố phu nhân là một người thông minh, cũng là một người hết sức dũng cảm.
Mà trùng hợp thay, Ôn Nhan là một người hiểu lý lẽ, biết lòng người.
Không thể không nói, mẹ Cố quả thật là một người giúp đỡ cho Cố Cảnh Ngự rất nhiều.
***
Một lúc sau, sau khi mẹ Cố đạt được mục đích rồi thì không lôi kéo Ôn Nhan phải đi cùng mình nữa.
Cố phu nhân buông tay ra, bà đứng trò chuyện cùng với mấy người khác, ôn tồn cười, rồi bà còn bảo Ôn Nhan đừng có đi theo bà nữa, đi tìm Cố Cảnh Ngự rồi bảo Cố Cảnh Ngự đưa đi chơi đi.
Đạt được mục đích rồi, bà liền cùng với mấy người chị em của mình trò chuyện. Bà chiếm thời gian của cô làm gì chứ, có thời gian không bằng để con bé chạy đi bồi dưỡng tình cảm với con trai mình...
Có nên nói là, mẫu tử liền tâm* không sai chút nào không...
*Mẫu tử liền tâm: Tim của mẹ và con liền nhau, ý chỉ sự hiểu ý ngầm.
Ôn Nhan vừa mới bước ra khỏi cửa tứ hợp viện thì gặp ngay một người đàn ông đang đứng ở đó, dáng vẻ vô cùng lười biếng, nhưng khí chất trên người anh lại là một khí chất không cho phép người khác chạm tới, thờ ơ nghịch nghịch điện thoại trong tay.
Thấy cô ra, anh ung dung chào cô: " Ra rồi à."
Khóe miệng anh cong lên, hiện ra ý cười, sự sắc bén trên gương mặt cũng được thay bằng sự dịu dàng.
Trong ánh mắt Ôn Nhan chợt lóe qua vẻ nhu hòa, khóe môi cô cong lên, duỗi tay về phía anh, nhưng lời cô nói thì ngược lại: " Sao lại đi ra đây rồi, mẹ Cố không phải đã bảo anh đợi ở nhà rồi sao ?"
Lúc sáng nay, khi mẹ Cố đi ra ngoài còn kéo theo cả Ôn Nhan, chủ yếu là để khoe con dâu với người khác.
Đương nhiên, bà không muốn để anh đi theo. Ra khỏi cửa mà đưa cả con trai lẫn con dâu đi theo, thì mục đích của bà được thể hiện quá rõ ràng rồi.
Trước khi ra cửa, bà ghét bỏ để anh ở nhà trông nhà.
Cố Cảnh Ngự cầm lấy tay cô, còn thuận tiện nhét tay cô vào trong túi áo khoác mình: " Còn không phải là sợ em không tìm thấy đường về nhà sao ?"
Túi áo của anh vô cùng ấm áp, Ôn Nhan không chút khách sáo mà càng dán vào bàn tay ấm nóng của anh hơn, cô thở một hơi: " Em ngốc như vậy chắc ?"
Hai cửa chỉ ở trong một ngõ nhỏ, ngay cả một con đường vòng vèo cũng không có.
Cố Cảnh Ngự bật cười, đè nén nội tâm của mình: " Được rồi, thật ra là anh nhớ em."
Một mình anh ở nhà, tự mình không kiềm chế được mà suy nghĩ tới bảy tám tình huống khác nhau, anh nghĩ, liệu cô ra đó có bị khinh bỉ không ? Cô có bị khẩn trương không ? Hoặc là, cô có bị mất tự nhiên không ?
Dù anh biết ở đó còn có mẹ anh nữa, những tình huống đó không có khả năng xảy ra, nhưng anh vẫn không nhịn được sự lo lắng trong lòng.
Anh híp mắt lại, đưa tay búng một cái vào trán cô: " Nói, em đã làm gì với anh rồi ?"
Không thì nguyên nhân nào khiến anh biến thành dáng vẻ như thế này.
" Nguyên nhân chỉ có một thôi..." Ôn Nhan hất cằm lên, cô đè xuống việc khóe miệng mình sắp giương lên, suy nghĩ trong chốc lát, cô nói: " Đó nhất định là vì em quá đẹp."
Cái người đang bày ra cái vẻ khởi binh vấn tội kia cũng dừng lại, anh khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Anh ôm người cô vào trong ngực, còn tiện thể xoa xoa trán cô nữa, bật cười.
" Ừm, anh cũng cảm thấy như vậy."
Sao cô có thể đáng yêu như thế chứ.
Thật ra, có thể bước được tới bước cuối cùng hay không thì không thể biết được, điều đó chỉ xuất hiện khi đối phương cho các cô một cảm giác an toàn, đối phương đã hoàn toàn thuộc về mình.
Nếu là trước kia, việc nói thẳng ra như thế này sẽ khiến Ôn Nhan cảm thấy xấu hổ và mất tự nhiên. Nhưng giờ thì khác, nghe thấy những lời nói thẳng thắn như thế, cô có thể thản nhiên đối mặt rồi, tuy rằng vẫn có chỗ hơi xấu hổ, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn chiếm phần lớn hơn.
Đương nhiên, tác dụng khi gặp được người lớn trong nhà là không thể bỏ qua. Được người nhà chúc phúc, đoạn tình yêu này mới có thể bén rễ nảy mầm, trở nên càng kiên định hơn, có sức mạnh hơn.
Ít nhất, thì đó là khoảng cách giữa Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan. Bởi vì thời gian quen biết nhau quá ngắn nên đem lại cảm giác không chân thực, giờ nó đã chậm rãi biến mất rồi, hai người càng thêm thân mật hơn.
Hai người ôm nhau một lúc, sau đó mới nắm tay cùng nhau đi ra ngoài. Yên lặng mà bước từng bước trong ngõ nhỏ.
Ngày hôm qua, không phải là bọn họ không ra đây, mà lúc ra là lúc trời tối rồi. Lúc đó trong ngõ nhỏ chỉ còn lại chút ít ánh hoàng hôn chiếu vào. Không gian xung quanh mờ ảo, yên tĩnh mà vắng lặng, bóng người đi qua đi lại in trên mặt đất, giống như là một bức tranh thủy mặc thưa thớt.
Mà vào giữa trưa thì ngõ nhỏ không giống như thế. Ánh nắng mặt trời rọi xuống từng ngóc ngách trong ngõ, tia nắng còn tụ lại thành một chùm, tới cả bụi trong không khí cũng nhìn thấy được rõ ràng. Cả con ngõ nhỏ đều được phủ lên một màu sắc ấm áp, yên tĩnh mà vui vẻ.
Lúc này, ánh nắng mặt trời sưởi ấm người đang đi trên đường, đây chính là điều thoải mái nhất.
Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự tay trong tay, hai người đi tới một gốc cây đại thụ lớn, Cố Cảnh Ngự vừa kể cho cô nghe những chuyện anh trải qua khi còn nhỏ, vừa đưa tay vuốt ve phần thân cây.
Cố Cảnh Ngự nhìn nhìn cô, đột nhiên mày kiếm hơi chau lại, một tia sáng nhàn nhạt chợt lóe lên trong ánh mắt thâm thúy: " Có muốn lên ngồi thử trên đó không ?"
Cái cây này tuy khá thô nhưng cũng không tính là cao, cành cây chìa ra thấp nhấp cũng chỉ cao hơn anh một chút, đại khái là chỉ khoảng hai mét thôi. Cho nên, khi còn nhỏ, mấy đứa trẻ con mới có thể trèo lên trên cây.
Mắt Ôn Nhan mở to đầy vẻ kinh ngạc, cô nhìn cây: " Làm sao mà ngồi được ?"
Nói là chỉ có hai mét nhưng hai mét cũng phải là thấp đâu. Có khi so với tường còn cao hơn đây, thân cây còn thô thế này, một vòng tay của cô cũng không thể ôm hết được. Càng không phải nói tới việc quần áo hôm nay cô mặc có tiện để leo trèo hay không, chỉ cần nói tới vấn đề cô có thể trèo lên cây không thôi... Đúng là cô không trèo được đâu.
Cô ho khan một tiếng, trong lòng có chút lung lay: " Em không trèo lên đâu."
Cố Cảnh Ngự thấp giọng bật cười, anh tiến lên một bước, bao lấy vòng eo của cô: " Anh giúp em, không cần trèo."
" Nhưng mà..." Anh để chóp mũi mình tì lên chóp mũi cô, cọ cọ, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt cô, môi giương lên, giọng nói từ tính, đầy mê hoặc: " Anh yêu cầu phải có thù lao."
Ôn Nhan khẽ giật khóe miệng, cô liếc mắt một cái.
Có lẽ anh biết cô muốn nói cái gì, anh cười khẽ một tiếng, trực tiếp ôm lấy eo cô, môi mình áp lên môi cô, tùy ý nhiệt tình mà hôn, môi lưỡi thân mật vang lên tiếng ái muội nho nhỏ, anh đem người trong ngực ra hôn một cái thật cuồng nhiệt.
Thật lâu sau, anh mới thỏa mãn buông cô ra, đẩy người trong ngực ra một chút, rồi đưa cô ra phía sau.
Đôi mắt đào hoa của Ôn Nhan như phủ một tầng hơi nước, cô trừng mắt liếc anh một cái, cô thở dốc. Sau đó cô mới phát hiện, hóa ra phía sau cây đại thụ này còn có một bàn đá, rồi còn có thêm ba cái ghế đá nữa.
Cố Cảnh Ngự được ăn no uống say thì tinh thần đặc biệt sung sướng. Anh thấy ánh mắt cô dừng ở vật trước mặt, anh dùng giọng nói khàn khàn giải thích cho cô nghe: " Chỗ này là nơi đón đầu gió, chờ tới khi thời tiết ấm áp hơn một chút thì sẽ có mấy ông lão tới đây ngồi chơi cờ đấy."
Vào mùa hè, lá cây bên trên tản ra khắp nơi, nơi này sẽ vô cùng mát mẻ.
" Bọn họ chơi cờ..." Cố Cảnh Ngự suy nghĩ, anh đang cố tìm ra một từ để hình dung lúc đó, chân dài bước tới, anh còn đưa tay kéo Ôn Nhan đi theo, cười nói: " Rất có ý nghĩa... đến lúc đó anh sẽ đưa em về đây để em xem."
Có mấy ông già ngồi đánh cờ với nhau, chỉ vì nước đi quân cờ... có thể làm nũng, chơi xấu, dùng bất cứ thủ đoạn nào có thể dùng.
Ừm, anh có thể tự nhận là, độ dày da mặt anh còn không bằng một phần nhỏ của bọn họ.
Ôn Nhan có hơi nghi ngờ, nhưng cô vẫn đưa tay ra cho anh. Cô để anh kéo mình lên cái bàn, dù sao thì... thù lao cũng đã trả rồi, không lên thì hình như hơi thiệt đó.
Đúng không ?
Cô cúi đầu nhìn xung quanh, khụ... sẽ không có người nhìn thấy cảnh này chứ.
Cố Cảnh Ngự nhìn thấy bộ dáng của cô, ý cười trong ánh mắt lại hiện lên, anh hôn một cái lên mặt cô: " Bảo bối, chuẩn bị xong chưa ?"
Bàn tay to của anh đặt ở bên hông cô, anh hơi dùng sức. Cánh tay hữu lực dễ dàng nâng người cô lên, anh cong cong môi, ý cười nơi đáy mắt như muốn tràn ra bên ngoài, anh nhấc bổng cô lên cao: " Đi thôi."
Ôn Nhan kinh ngạc hô lên một tiếng, mông cô lập tức tiếp xúc với cành cây, tay cô để lên thân cây mà cô vẫn còn ngơ ngác, cô nhìn người đàn ông đang đứng ở dưới tán cây mỉm cười nhìn cô, mí mắt cô hơi giật.
Cô cứ như vậy... mà ngồi lên trên này rồi sao ???
Ôm ôm ấp ấp rồi nâng lên cao.
Mẹ nó, sức lực của anh còn lớn như thế nào nữa đây ?