Cô giơ điện thoại ra cho hắn xem, thành thật nói : " Weibo bùng nổ rồi."
Người đại diện mở to mắt : " Bùng, bùng nổ ?"
Từ nãy giờ nhiều lắm chắc chỉ 15 phút thôi, số người biết cũng không phải là ít nhưng vậy mà đã bùng nổ sao ?
" Ừm, thật đó." Ôn Nhan gật gật đầu, cô bỏ điện thoại xuống đi ra rót cốc nước uống, rồi quay lại : " Anh cứ trực tiếp nói cho em biết chuyện gì xảy ra là được rồi."
" Ừ." Khóe miệng người đại diện giật giật, bắt đầu óc của mình tỉnh táo hơn, điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, sắp xếp lại câu chuyện rõ ràng.
" Sự việc là do video của cuộc họp báo được tải lên nhận được nhiều sự quan tâm, giờ thì có cả fan cp* luôn rồi đó."
Fan cp ( couple ) : là fan ghép đôi hai người lại với nhau ( có thể nam x nữ, nam x nam, nữ x nữ cũng có)
" Sau đó thì một bộ phận fan khác lại không tiếp nhận chuyện này, tìm tới weibo của em làm loạn, chuyện này còn bị đẩy lên hot search nữa."
Hắn trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói.
Ôn Nhan nhíu mày lại, không cần hắn phải kể chi tiết thì cô cũng mường tượng được chuyện này như thế nào rồi, cô chỉ gật đầu ý bảo hắn tiếp tục, cũng không có ý định cắt ngang lời hắn.
" Đương nhiên, điều này không quan trọng."
Người đại diện nhìn Ôn Nhan đang nhíu mày, hắn xoa xoa hai tay vào nhau, cười nói : " Cố Cảnh Ngự giải quyết rồi."
" Giải quyết như thế nào ?" Ôn Nhan nheo mắt lại.
" Cậu ấy đi mắng những người đã chửi em, rồi giận dỗi bỏ đi." Ánh mắt người đại diện bỗng sáng lên, hiển nhiên, đối với cách làm của anh, hắn vừa bội phục vừa cảm thấy kích động.
Mí mắt Ôn Nhan giật liên tục, dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng mới nói ra được một câu : " Nhỏ nhen ?"
" Sao có thể như thế được ?" Người đại diện liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đầy vẻ hứng thú : " Nếu không phải cậu ấy làm một việc đàn ông như vậy, thì đoán chắc mình không thể trụ được quá ba lần biến chuyển như vậy."
Người đại diện lúc này có chút cảm khái : " Tuy rằng cuộc họp báo chuyện như vậy không nên xảy ra, nhưng có lẽ Cố Cảnh Ngự không cố ý, nhưng vì thích cho nên có chút không kiềm chế được."
Người đại diện vô cùng bình tĩnh nói ra lời này, nhưng qua tai Ôn Nhan thì nó như sét đánh giữa trời quang, đầu cô trong chốc lát trống rỗng.
Gặp nhau như thế nào ư...
Ôn Nhan cầm chặt cái ly trong tay, ánh mắt như có một khoảng trống mờ mịt, rồi từng chút một cô nghĩ tới những chuyện trước, tất cả đều là anh trêu chọc cô.
Nếu là vì thích ...
" Tiểu Nhan !"
" Tiểu Nhan !"
Người đại diện đứng ở trước mặt cô hua hua tay, cao giọng gọi : " Ôn Nhan !"
Ôn Nhan giờ mới phản ứng lại : " Làm sao vậy ?"
Người đại diện trừng mắt, hắn lại ngồi xuống ghế sofa : " Em có nghe rõ anh đang nói gì không đấy ?"
Ôn Nhan nhấp một ngụm nước nhỏ, thân thể cô hơi cứng lại, nhưng thanh âm lại vô cùng bình tĩnh, ngón tay hết duỗi lại khum vào : " Cứ như vậy đi."
" Em không có vấn đề gì cả."
" Chuyện như này mà em còn có thể bình tĩnh được sao ?" Người đại diện thấy thái độ dửng dưng của cô nhất thời sửng sốt, không nói tới chuyện lớn do Cố Cảnh Ngự gây ra, chỉ riêng chuyện Cố Cảnh Ngự thích cô thôi, cô không rung động chút nào sao ?
Như vậy có lẽ hắn biểu hiện cảm xúc hơi quá rồi.
Lý ca thuận miệng nói một câu : " Vậy mà anh tưởng là em không nghe rõ."
Cô đúng thật là không nghe rõ.
Ôn Nhan hơi rũ mắt, cô chỉ cần đoán một chút cũng có thể biết, câu mà Lý ca vừa nói là muốn hỏi cô xử lý như nào. Đơn giản thôi, không làm sáng tỏ nhanh thì chuyện này càng được thổi phồng lên.
Xoay xoay cái ly trong tay, Ôn Nhan hỏi : " Vậy anh tưởng em sẽ có phản ứng gì đây ?"
" Kích động ? Cảm động ?"
Sao có thể như thế được.
Tuy rằng địa vị của cô ở giới giải trí giờ tương đối thấp, nhưng trong sinh hoạt thường ngày, cô cũng không keo kiệt với chính mình. Cô với anh, là hai cá thể hoàn toàn tách biệt.
Vì anh mà kích động không kiềm chế được bản thân sao ? Không có khả năng.
Nếu như là cảm động, cô mà nói không có thì chắc hẳn là nói dối rồi, dù sao thì phụ nữ cũng là thuộc loài nhạy cảm, việc anh làm đương nhiên cô rất cảm động.
Dù cảm động thế nào đi chăng nữa thì lý trí luôn nhắc nhở cô rằng, đây vốn là chuyện do Cố Cảnh Ngự gây ra đương nhiên anh phải là người giải quyết, sao cô lại phải cảm động chứ.
Đôi mắt đào hoa trong veo, như mặt hồ nước yên ả, lông mi cô hơi run : " Không cần phải nghĩ nhiêu làm gì, anh ta có thích hay không không cần biết, huống chi chuyện cũng chẳng liên quan tới em."
" Coi như đây là một scandal bình thường đi."
Cô không hiểu rõ tình huống trên mạng bây giờ, nhưng cô đoán lần này cô sẽ thu hoạch được không ít, scandal với Cố Cảnh Ngự, riêng cái này thôi đã khiến độ nổi tiếng của cô tăng nhanh chóng, sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
Muốn đạt được cái này thì đành mất cái kia, nếu như cô được lợi nhiều quá, ắt sẽ kiêu ngạo, thôi thì hậu quả kia đi theo thanh danh sau này, coi như là trả giá vậy.
Ôn Nhan chớp chớp mắt, nếu như bây giờ làm sáng tỏ mọi chuyện, có lẽ những người khác sẽ chọn cách nói thẳng sự thật ra, từ chối dùng tai tiếng để đổi lấy sự nổi tiếng, mười phần thanh cao.
Nhưng cô sẽ không làm vậy.
Cô thừa nhận, cô chính là một kẻ tiểu nhân ích kỷ, cô chưa bao giờ nhận mình là quân tử cả.
Hiện tại coi như là đa số mọi người đều vừa lòng chuyện này, nếu giờ cô mà đi phanh phui sự thật thì chính là làm ngược lại điều họ muốn, có thể nó sẽ khiến cô bị hủy hoại. Mà giờ không làm sáng tỏ có khi còn có lợi, đợi một thời gian sau chuyện này dần chìm xuống, cô làm rõ cũng không tính là muộn, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nếu như tốt vậy, cô dại gì mà không làm chứ ?
Người đại diện muốn nói thêm nhưng lại không biết nói thế nào cho tốt, nên thôi : " Được được được, như vậy cũng được."
Hắn cảm thấy giờ mình giống như một người bố vậy, biết con gái mình đang gặp chuyện, thấy có một người đàn ông tốt liền muốn xúc tác cho hai người, nhưng mà con gái từ chối ý định đó nên chỉ có thể thở dài mà thôi...
Nói xong, người đại diện đi ra ngoài, cô lúc này bắt đầu cảm thấy mơ mơ màng màng.
Cô vẫn luôn cho rằng mình vô tình đắc tội với Cố Cảnh Ngự, nhưng không biết đã đắc tội ở điểm nào, cho nên anh mới trêu đùa cô. Nhưng giờ xem ra, anh trêu đùa cô hình như không phải là do cô đắc tội. .
Mà cô sau này... nên làm cái gì giờ ?
Bây giờ, cảm xúc của cô rối loạn, không biết nên nói như nào nhưng cô khẳng định cô giờ không có ý định chấp nhận nó.
Nói cô không tức giận cũng không hẳn. Cô tức giận vì anh hành động mà không nghĩ tới hậu quả về sau, nhưng nếu anh đã giải quyết rồi thì cô cũng không ra vẻ nữa. Sự tức giận coi như cứ như thế mà biến mất.
Cô tin việc nhất kiến chung tình*, nhưng cũng tin tưởng việc ở bên nhau hay không còn do một số chuyện tác động tới.
Nhất kiến chung tình : vừa gặp đã yêu.
Bọn họ không như thế.
Ôn Nhan buông ly nước xuống, day day trán, có nên tránh chuyện này đi không ?
Đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại cô vang lên.
Tay Ôn Nhan run run, từ chối cuộc điện thoại, sau đó lại tiếp tục dứt khoát tắt máy luôn.
Bỗng nhiên cô nhận ra có phần không đúng, đã từ chối cuộc gọi lại còn tắt luôn máy, đây không phải biểu hiện quá rõ rồi sao ?
Đôi mắt đào hoa của cô khẽ chớp, hỏng bét rồi, cô ném điện thoại trở lại trên bàn rồi chính mình thì ngã ra giường.
Cô vậy mà không phát hiện ra...
Bên này, nhìn thấy weibo đang bùng nổ, Cố Cảnh Ngự híp mắt lại, bẻ tay vài cái rồi đóng máy tính lại.
Nghĩ thế nào, anh cầm điện thoại lên gọi cho người đại diện. Chắc là giờ người đại diện cũng biết tin rồi, nghĩ xong khóe miệng anh hơi giương lên.
Đúng lúc ...
Anh cầm cốc nước lên, từng ngụm từng ngụm, có thể tưởng tượng nước đang chảy xuống dọc theo yết hầu gợi cảm, uống xong anh lại tùy ý để cốc nước sang một bên.
Sau đó lấy chìa khóa, đi về phía cửa.
Ha, cô nhóc lừa đảo đó chắc là trở về rồi, anh có nên đi nói với cô một tiếng nhỉ.
Tầng 15 bên trái chỉ có hai căn hộ, anh đi về phía căn hộ thứ hai bên trái, nhấn chuông.
Kinh coong kinh coong...
Kinh coong kinh coong...
Chuông cửa cứ thế vang lên, nhưng không có ai đáp lại hay mở cửa.
Cố Cảnh Ngự nhíu mày, anh ấn chuông cửa thêm lần nữa, cô vẫn chưa về nhà sao ? Anh lấy di động ra, gọi cho cô một cuộc.
Vừa mới gọi xong, anh còn chưa chờ quá hai giây thì đã nghe tiếng từ chối cuộc gọi, anh gọi lại thêm lần nữa lại nghe thấy một giọng nữ, rõ ràng là người đầu dây bên kia cố ý không nghe điện thoại.
Anh nghĩ nghĩ một chút, gọi thêm một lần nữa đi.
" Xin chào quý khách, hiện tại điện thoại này đã tắt máy..."
Cố Cảnh Ngự lần nữa nghe thấy giọng nữ này, ánh mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm...
Nhá nhem tối.
Trước cửa khu biệt thự.
Chú chó Teddy ngay lập tức bổ nhào về phía anh, anh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu chú chó, vẻ mặt ghét bỏ : " Đã mấy ngày mày không tắm rồi ?"
Bẩn muốn chết.
Teddy dường như nghe hiểu anh nói gì, vẻ mặt đầy vẻ ủy khuất, hai chân trước đặt lên vai anh, như là muốn cãi lại.
Người đàn ông phía sau đuổi theo con chó, cố gắng kéo con chó lại, oán hận nói : " Đúng là kiêu ngạo."
Mỗi lần Cố Cảnh Ngự đi đóng phim đều là hắn chăm sóc chú chó này, mỗi ngày hầu hạ nó chẳng khác nào hầu hạ anh, kết quả vừa mới thoải mái được một chút, thấy Cố Cảnh Ngự tới con chó này liền biến mất dạng, vui mừng điên cuồng chạy tới chỗ anh... Giờ chỉ thiếu con chó này nhảy lên liếm mặt anh thôi.
Teddy quẫy quẫy đuôi vài cái, hướng mông về phía cánh tay Cố Cảnh Ngự, mắt ươn ướt sủa gâu gâu như làm nũng.
Cũng là cảnh cáo hắn, đừng có mà kéo đuôi nó nữa.
Người đàn ông kia cười thành tiếng, trợn mắt lên : " Họ Cố, từ lần sau đừng có mà đem con chó trắng này ném cho tôi nữa."
Người đàn ông ôm chó tâm tình không tốt nhíu mày, ánh mắt thâm thúy, thờ ơ nhìn hắn, giọng nói trầm thấp lười biếng," Cậu có tắm cho Teddy không đấy?"
Người đàn ông thản nhiên ngáp một cái, sờ bộ lông của Teddy, sao anh lại cảm thấy bẩn bẩn nhỉ.
Teddy nằm trong vòng tay anh, để cho anh thoải mái vuốt ve, đồng thời cũng hung hăng quay đầu đi, giống như là đòi nợ, phụ họa với chủ nhân.
Nhà ngươi sao không tắm cho ta!
Tần Tấn kinh ngạc nhìn một người một chó bộ dáng như là chuyện đương nhiên, sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại,"... Đại gia của tôi ơi."
Hắn thiếu nợ hai tổ tông này chắc!
Cố Cảnh Ngự hừ một tiếng, tâm trạng không tốt, liếc mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt Tấn Tần tối sầm, nét quyến rũ trên mặt gần như là bị bóp méo," Ánh mắt đấy của cậu là ý gì! Tôi đã tắm sạch cho nó rồi!"
Một ngày tắm hai lần, còn tắm nhiều hơn cho cả bản thân mình luôn rồi!
Cố Cảnh Ngự không quan tâm mấy việc này, tháo kính xuống đưa cho hắn, lộ ra khuôn mặt đẹp trai," Đồ đạc của nó đâu, tôi tắm lại cho nó."
Tần Tấn:...
Mẹ kiếp Cố Cảnh Ngự!!!
Hắn tức muốn chết, xoay người đi lấy đồ rồi ném vào trong ngực anh." Đi nhanh lên! Về nhà cậu mà tắm!"
Hắn đã tạo nghiệt gì nên mới có anh em như vậy chứ!!...
Người đại diện vừa chật vật từ trên máy bay xuống, tâm trạng rất xúc động.
Từng cái từng cái thùng chất đống dưới chân hắn, mà lúc này hắn đang đỡ hông mình quạt gió, rất giống mấy lão thái thái gần đất xa trời.
" Anh Dương?" Trợ lý lái xe đến bên cạnh hắn suýt chút nữa là không nhận ra.
Trợ lý không giấu được vẻ mặt kinh ngạc, Dương Phàm sắc mặt cứng đờ, mở cửa xe ngồi vào, tựa lưng vào ghế cho thắt lưng thoải mái, chỉ chỉ vào mấy cái thùng," Tiểu Vu này, làm phiền cậu mang mấy cái thùng này lên."
Tiểu Vu sờ sờ mũi, quét mắt nhìn hông hắn, không nói hai lời đã đi xuống mang mấy cái thùng kia lên.
Sau đó nhẹ nhõm ngồi lên xe." Cũng nặng lắm đấy, anh Dương mua về làm gì?"
Nói rồi tiểu tử kia đạp cần ga," Bây giờ về nhà sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này Dương Phàm liền đau đầu," Không về, đi nhà anh Cố của cậu."
Hắn trợn mắt nói," Tất cả đều là nho, không thể bị dập, anh Cố của cậu bị động kinh, bắt tôi phải đi thật xa mang nhiều nho như vậy mới được về."
Các loại thực phẩm nhập khẩu cũng không đi máy bay giống con người, đơn giản là mua một tấm vé, quá trình cũng không phức tạp lắm.
Chưa nói đến xét duyệt nhãn hiệu, còn phải kiểm tra qua các cơ quan, chờ thông báo an toàn vệ sinh, hàng thì còn phải nguyên tem dán gốc, rồi thêm cả tem bằng tiếng Trung nữa, sản phẩm còn phải được tiêu thụ ở những nơi được cấp giấy phép bán nữa chứ, rắc rối vô cùng.
Nếu chỉ có một ít cũng dễ dàng nhận được giấy chứng nhận an toàn vệ sinh, nhưng cậu ta bị động kinh nên muốn mua nhiều.
Sau đó hắn chỉ có thể chọn những chùm tươi mới nhất.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm những việc này, ở California Cố Cảnh Ngự có quan hệ rộng nhưng hắn lại không, hắn nói nhưng người ta cũng không tin. Mấy ngày nay cuối cùng cũng làm xong mới có thể trở về.
" Nho?" Trợ lý sửng sốt," Không phải anh Cố không thích ăn đồ ngọt sao?"
" Ừ." Dương Phàm dựa người vào ghế, trong mắt có hơi nước, uể oải nói," Cậu ta muốn tặng quà."
Tặng quà?
Trợ lý bỗng nhiên hiểu ra," Tặng cho Ôn Nhan tiểu thư?"
" Ừ..." Dương Phàm gật đầu qua loa, bỗng nhiên như hiểu ra, mở choàng mắt," Sao cậu biết?"
Vừa nãy rõ ràng hắn còn cố ý không nói ra tên của cô.
Trợ lý a một tiếng, phải mất một phút mới kịp phản ứng," Anh Dương, anh không biết sao?"
" À đúng vậy." Trợ lý gật đầu, nghĩ đến lúc đó Dương Phàm vẫn còn ở trên máy bay, quả thực cũng không thể biết chuyện gì xảy ra, đồng tình nói," Anh Dương lên weibo sẽ biết."
" Anh trở về cũng thật khéo, Weibo đã bùng nổ ba lần rồi, may mà vừa sửa xong."
Bùng nổ một lần sau khi sửa xong không bao lâu lại tiếp tục bùng nổ.
Nổ? Còn tận ba lần? Dương Phàm khóe miệng giật giật, có dự cảm xấu.
Tổ tông Cố Cảnh Ngự của hắn... sẽ không làm chuyện quái quỷ gì chứ?
Sau khi thấy chủ đề trên Weibo, lại thấy lời nhắn của Ôn Nhan ở phía dưới, Dương Phàm chỉ cảm thấy ánh mắt tối sầm, dường như nhìn thấy tương lai tối tăm không có ánh mặt trời của chính mình.
Hắn đã tạo nghiệt gì rồi hả!!!