Trình Cấm mới trở về từ nước ngoài. Lúc về còn bị cảnh vệ ngăn lại, còn đòi kiểm tra xe của cô.
Cô xuống xe để cho cảnh vệ kiểm tra, sau đó mặt lạnh nhấn ga đến cửa nhà mới dừng lại.
"Mẹ?" Khi về nhà, cô vừa bước vào đã cảm thấy có gì không đúng.
Bên trong truyền tới âm thanh nói chuyện, cô suy nghĩ, đem kính râm đưa cho người hầu, bước vào.
"Bác gái?" Cô vừa bước vào đã thấy Cố phu nhân ngồi trên ghế salon, mẹ của mình ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt bình thường nhưng sau đó dừng một chút, lại hiện lên vẻ lo lắng.
Lo lắng?
Trình Cấm cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra ung dung, bình tĩnh, cô đi qua, cầm hai hộp quà: "Lâu ngày không gặp, bác gái trông trẻ hơn trước rồi."
Cô cười nói: "Lúc ở nước ngoài con đã thấy hai trước khăn lụa này, cảm thấy rất thích hợp với bác và mẹ."
"Đứa nhỏ này..." Mẹ Trình nhận lấy, bà dường như đang cố ý ám chỉ, hắng giọng: "Đi tới đâu cũng nhớ tới hai người già này, có khi còn đối tốt với bà hơn với tôi đấy, tôi là mẹ còn thấy ghen tị."
Trình Cấm cười dịu dàng ngồi bên cạnh bà: "Nào có!"
Mẹ Cố cười tủm tỉm, vỗ cỗ tay cô, ôn hòa nói: "Trong lòng bác từ lâu vẫn luôn coi Tiểu Cấm như con gái mình."
Mẹ con Trình Cấm đều cứng đờ, mẹ Trình nhìn thoáng qua con gái của mình, cũng không nói về đề tài này nữa.
"Bác gái cùng mẹ con đang nói về gì mà vui vẻ vậy? Có thể kể cho con nghe nữa không?"
Cố phu nhân cũng không chú ý xem có điều gì bất thường không: "Là đang nói về buổi tiệc đính hôn hai ngày nữa.
Bà hớn hở nói: "Hai ngày nữa Cố Cảnh Ngự cùng con dâu sẽ tổ chức lễ đính hôn. Hai nhà chúng ta quan hệ thân thiết nên tôi đem chuyện này nói trước cho hai người biết."
Đính hôn?
Trình Cấm sắc mặt cứng đờ, không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, câu sau cô không nghe rõ, hung hăng bấm vào lòng bàn tay, cô vẫn nở nụ cười ôn hòa, nói: "Là thiên kim nhà ai mà được Cảnh Ngự để mắt đến vậy? Ngược lại con rất muốn gặp."
Có ai... thích hợp với anh ấy hơn cô?
Ánh mắt mẹ Cố lóe lên, cảm thán một tiếng, ngữ khí ôn hòa mà đoan trang: "Cái gì mà thiên kim với không phải thiên kim, gia đình cô cũng không để ý đến vấn đề này, chỉ cần Cảnh Ngự thích là được."
Bà đối với con dâu của mình khen không dứt miệng.
Vì sao bà phải ra uy trước với gia đình này ? Những gia đình bọn họ giữ quan hệ tốt không chỉ có một hai nhà, xa thì không nói, vậy nói tới Nghiêm Nhị nhà họ Nghiêm từ nhỏ đã chơi cùng với Cảnh Ngự đi. So với nhà họ Trình mà nói, quan hệ của bà với nhà họ Nghiêm tốt hơn nhiều.
Chỉ là...
Cái nào nên tháo bỏ, thì phải lập tức tháo bỏ luôn.
Bà không phải kẻ mù, con gái Trình gia hết mực nịnh nọt bà là thật tâm hay giả vờ bà nhìn ra được, thật ra cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là tâm tư Cảnh Ngự không ở chỗ này, chưa bao giờ để ý những vấn đề này. Bà ít nhiều cũng chú ý những người theo đuổi anh, về sau liền phát hiện, những người theo đuổi Cảnh Ngự không bị gì nặng thì cũng nhẹ, nặng thì ngã gãy chân, nhẹ thì toàn thân dị ứng.
Bà cũng không có lòng dạ nào mà đi bóc trần tâm tư của cô, nhưng bà không tha thứ cho thủ đoạn này của Trình Cấm, cho nên mới âm thầm ra tay cho cô xuất ngoại một thời gian ngắn.
Vài ngày trước có nghe nói cô hôm nay trở về, bà cố ý chọn hôm nay đến Trình gia, chính là nói rõ bà đối với con dâu của mình vô cùng hài lòng, để cho cô thu lại thủ đoạn của mình.
Hơn nữa...
Bà thấy rõ con mình đối với Ôn Nhan có bao nhiêu là tâm tư, cũng biết thủ đoạn của con trai mình, nó đối với con gái tuyệt đối sẽ không thương hoa tiếc ngọc, nếu Trình Cấm thật sự ra tay với Ôn Nhan...
Mẹ Cố trong mắt lóe lên, quan hệ giữa hai nhà đoán chừng sẽ không có biện pháp nào tiếp tục được nữa.
Không để tình cảm bị tổn thương chính là hướng giải quyết tốt nhất, nếu như không thể... thì bà cũng đã nhắc nhở chút rồi, sau đó... con dâu đương nhiên là quan trọng hơn người ngoài rồi.
Tâm tư này của mẹ Cố, bà không cần mẹ Trình Cấm phải hiểu. Dù sao bà ấy cũng không biết được hết những chuyện mà con gái mình đã làm, nhưng Trình Cấm chắc chắn sẽ hiểu.
Chỉ là đã hiểu, chứ không nhất định đã thực hiện.
Mẹ Cố nhìn Trình Cấm nói muốn ra ngoài đi dạo, cũng không nói gì thêm. Đi xem cũng tốt, tận mắt nhìn để sau này nhanh hết hy vọng.
Huống hồ... Có đôi khi ăn dấm chua thì tình cảm sẽ tốt hơn không phải sao?
****
Trình Cẩm dần dần đi đến đầu hẻm, nụ cười trên mặt từ từ nhạt dần.
Từ khi còn nhỏ cô đã thích Cố Cảnh Ngự. Tuy nhiên anh cho tới bây giờ vẫn không có chú ý tới cô, nhưng so với những người khác thì cô là người thân thiết với anh nhất.
Trong đại viện cô là cô gái ưu tú xuất sắc nhất, nếu anh muốn tìm người kết hôn, cô chính là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là lúc trở về thì đã nghe tin anh đính hôn, làm sao điều này có thể xảy ra được ? Rõ ràng một năm trước khi cô rời đi thì một dấu hiệu cũng không có...
Cô không tin, với tính cách của anh, trong một thời gian ngắn như vậy đã thích người khác.
Điều đó không có khả năng.
Đi theo dọc con ngõ nhỏ, cô vốn tưởng rằng chuyện mình lo lắng khi tới nhà mới có thể thấy được, lại không nghĩ rằng khi ngẩng đầu lên đã chứng kiến một bóng người đứng dưới cây ở phía xa.
Rất giống anh.
Chỉ có một mình anh sao?
Trình Cấm tăng tốc độ, lúc cô chưa tới gần thì cô đã nhìn thấy anh đang dang hai tay lên về phía cây. Cô vô ý thức nhìn theo, chỉ thấy một người từ trên cây nhảy xuống, hướng lòng ngực anh mà nhào tới.
Anh tiến lên một bước ôm lấy cô ấy, xoay một vòng trên mặt đất, ôm eo cô ấy, đưa lưng về phía cô, đem người đó ôm vào trong ngực, không biết đang nói cái gì.
Bước chân Trình Cẩm dừng lại, quả thực không dám tin những gì mình vừa nhìn thấy.
Đây là... Cố Cảnh Ngự?!
Từ trước tới nay, người Trình Cấm thấy là một Cố Cảnh Ngự cao cao tại thượng. Cô chưa từng thấy anh như những người con trai bình thường khác, biết vui vẻ người khác chơi đùa?
Đứng ở phía sau nên không thấy khuôn mặt của cô ấy, chỉ thấy cô ấy nâng hai tay lên ôm cổ anh, hôn anh.
Hô hấp Trình Cấm như ngưng lại, bước nhanh hơn.
"Có phải anh cố ý không ?"
Anh đưa lưng về phía cô cúi đầu hôn người trong lòng, Trình Cấm rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "A Cảnh?"
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, quan sát người trong ngực anh, vẻ mặt tươi cười ôn hòa: "Thật là anh nha, A Cảnh, đã lâu không gặp."
Nói xong, không cho anh có cơ hội mở miệng liền chuyển hướng sang Ôn Nhan, ưu nhã đem tóc vén ra sau tai, thấp giọng mở miệng lần nữa: "Cô chính là vợ chưa cưới của A Cảnh sao?"
Đôi mắt hoa đào của Ôn Nhan cong lên một độ cong vừa phải, mỉm cười khách sáo, gật đầu: "Chào cô."
"Chào cô." Trình Cấm vươn tay: "Không biết A Cảnh có nhắc với cô về tôi không. Tôi là Trình Cấm, khi còn bé thường xuyên lẽo đẽo theo sau mông bọn họ cùng nhau chơi đùa, lại nói một năm rồi tôi không có trở về, đoán chừng Nghiệm Nhị cùng A Cảnh mấy người bọn họ đã quên tôi rồi."
Ha ha, còn có khi còn bé nha.
Đôi mắt hoa đào của Ôn Nhan đã trở lại bình thường, lại âm thầm ghi nợ Cố Cảnh Ngự, nhàn nhạt nhìn cô ta, vốn đã chìa tay ra lại chậm rãi thu về.
Biết rõ anh có vợ chưa cưới rồi mà còn gọi thân thiết như vậy, lại còn là bạn thân khi còn bé, nói gần nói xa trước mặt cô khiêu khích, tưởng cô nghe không hiểu?
Cho rằng đây là kịch cung đấu sao? Rõ ràng không muốn còn phải miễn cưỡng chìa tay với mình?
Ha ha, cô không bị bệnh đâu, cô rất không thích người này.
Bộ dáng tươi cười của Trình Cấm trở nên cứng ngắc, ủy khuất nhìn qua Cố Cảnh Ngự, tựa hồ không biết rõ cô làm sao, cô vẫn nhếch môi lên nhìn Ôn Nhan, nhưng miệng lại xin lỗi: "Tôi đã nói sai cái gì sao?"
Dù thế nhưng trong lòng cô vẫn âm thầm cười nhạo. Quả nhiên không phải là người có gia thế, không có được sự giáo dục của tầng lớp thượng lưu, sự nhẫn nại và chịu đựng cũng không có, còn ngay lập tức thể hiện thái độ của mình.
Phải biết rằng không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình keo kiệt, hay ghen ghét đố kị.
Thật là một con người 'tốt', cô ta rõ ràng cố tình gây sự, còn giả bộ ủy khuất ôn nhu xin lỗi. Ôn Nhan cười như không cười nhìn cô ta một cái, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của người bên cạnh.
"Đúng là nói sai rồi."
Sắc mặt Trình Cấm cứng đờ.
Vẻ tươi cười của Cố Cảnh Ngự đã biến mất, môi mỏng nhếch lên, cau mày, con ngươi thâm thúy, lạnh lùng xa cách: "Trình tiểu thư, chúng ta không quen biết nên không cần gọi thân thiết như vậy, vợ chưa cưới của tôi như vậy sẽ hiểu lầm."
Trình Cấm cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Lời nói này quá mức trắng trợn, không giữ một chút mặt mũi nào cho cô, quả thực là đem tấm màn che của cô từ trong ra ngoài lột ra hết, để lộ ra chân thật nhất tâm tư xấu xa của cô.
" Lời Trình tiểu thư nói đã mang đến hiểu lầm." Cố Cảnh Ngự môi mỏng như đao, đôi lông mày kiếm mang theo sự rét lạnh: "Hy vọng cô sẽ xin lỗi Nhan Nhan."
Nụ cười trên mặt Trình Cấm tắt hẳn, trái tim như bị ai nhéo, xin lỗi?!
Muốn cô xin lỗi?!