Sau khi kết thúc việc tính giờ, sáu người kia đã biết được thứ hạng của mình.
Tổ nhanh nhất thì mỗi người lấy được bốn phần, tổ về nhì mỗi người sẽ được ba phần, còn tổ về cuối cùng chỉ lấy được mỗi người hai phần mà thôi.
Rồi sáu người đó tiếp tục rút thăm một lần nữa, rồi chia thành hai tổ.
" Được rồi, giờ mọi người đã có trong tay số điểm của mình, tiếp theo, nhân viên công tác sẽ đưa tiền sinh hoạt cho mọi người." Mấy nhân viên công tác đi tới, đem mấy phong bao chia cho mọi người.
Đạo diễn cười cười : " Đây chính là tiền sinh hoạt phí của mọi người dùng trong hai ngày tiếp theo."
Ôn Nhan đưa tay ra nhận lấy phong bao kia, cô mở ra, nhướn mày, cô rút số tiền trong bao ra để hai người còn lại có thể nhìn thấy.
" Được 150 đồng."
Hai người còn chưa nói gì, người đứng cạnh đó đã kêu lên, giọng như không thể tin được : " Làm sao mà có ít thế này."
" Chỉ có mấy chục đồng thế này thì tiêu thế nào ?"
" Đạo diễn, anh cũng keo kiệt quá đấy ?"
Cứ tôi một lời anh một lời mãi, lúc sau Hà Từ quay qua nhìn về phía đội Ôn Nhan, rồi nói : " A ! Đạo diễn, không công bằng chút nào hết !! Sao đội của họ lại được nhiều tiền như thế chứ !"
Bộ dáng Hà Từ lúc này cũng không biết miêu tả sao nữa : " Họ còn có cả một tờ in hình Mao gia gia* đấy."
Là hình chủ tịch Mao Trạch Đông in trên tờ tiền TQ đó ạ ^^
Ngữ khí như muốn nổi nóng : " Anh có biết chỉ cần một tờ hình Mao gia gia là có ý nghĩa như nào không ?" Hắn phẩy phẩy bàn tay đang cầm tiền, mặt bày ra dáng vẻ đanh đá : " Chỉ cần một tờ thôi, là đã nhiều tiền hơn bọn tôi rồi đấy."
" Vì sao đội tôi lại được ít như thế này ?"
" Số lượng tiền có liên quan tới số điểm trong tay mọi người, mỗi lần bốc là được 10 đồng đấy." Đạo diễn cười ha ha một tiếng : " Còn vì sao cậu lại được ít tiền nhất à, chắc là tại cậu chỉ có hai lần bốc thăm thôi."
Hà Từ : " ..."
Rồi cả hai thành viên tổ hắn cũng nhìn về phía hắn.
Hắn đi tới chỗ Ôn Nhan rồi dừng lại một chút, sau đó ha ha hai tiếng rồi quay người về chỗ đầy khó hiểu, cứ tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy : " A ha ha, ơ, tôi là ai ? Đây là đâu ? Mọi người sao lại nhìn tôi thế ?"
Thành viên trong đội : ... Ha ha bố nhà anh.
Náo loạn một trận, vài người cũng bắt đầu di chuyển sang chỗ khác.
Chỗ triển lãm tranh này được xây dựng bên cạnh một hồ băng. Ngay từ đầu, địa điểm ghi hình đáng lẽ phải là hồ băng đó, nhưng không biết vì sao tin tức đó lại bị rò rỉ ra bên ngoài.
Vì để có thể ghi hình an toàn, bọn họ buộc phải đổi địa điểm quay, hơn nữa, địa điểm thứ hai cũng thuận tiện đổi luôn.
Cách nơi này cũng không xa lắm, nhưng hơi vòng vèo, rẽ trái rồi lại rẽ phải, tương đối an toàn.
Bây giờ đã là tháng hai, chồi non trên cây đã bắt đầu nảy nở. Mắt hướng về phía xa là thấy được khung cảnh những mặt hồ yên ả, rồi ở đây cũng có những đầm nước đã cạn, nhìn vào khiến người khác cảm thấy hứng thú.
Nhân viên công tác bận rộn dỡ đồ vật ra khỏi xe, chuẩn bị máy quay phim.
Ôn Nhan xuống xe, vươn người một cái.
Không khí ở đây thực sự rất trong lành.
Cố Cảnh Ngự đi tới phía sau cô, tay để lên mái tóc cô, thanh âm thấp thấp trong trẻo : " Có lạnh không ?"
Gió thổi tới nơi này, thổi bay mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô. Ôn Nhan nheo mắt lại, cô quơ quơ tay lên đầu muốn hất tay anh xuống : " Không lạnh."
Vào tháng hai, nhiệt độ ở phía nam đã trên mười độ rồi, dưới ống tay áo dán thêm một miếng giữ nhiệt là ổn rồi.
Anh híp mắt một cái, hai tay không nhanh không chậm buông xuống, anh che hai lỗ tai cô lại, hừ nhẹ một tiếng : " Cho nên em muốn để hai lỗ tai em đỏ lên sao ?"
Ôn Nhan nghẹn lời trong chốc lát.
Độ ấm ở lòng bàn tay anh không ngừng truyền tới tai cô. Cuối cùng, cô cũng hừ một tiếng, lắc lắc đầu : " Đúng vậy, để thế đi, cẩn thận không là lại tới tay anh đấy."
Cố Cảnh Ngự cười nhẹ một tiếng, bàn tay càng ấn chặt hơn, rồi cùng cô nhìn cảnh tượng bận rộn phía trước : " Khó có thể làm được, tôi thích trên tay tôi có mùi hương của em."
Ôn Nhan : " ..."
" ... Không biết xấu hổ."
Khương Văn đang muốn xuống xe thì bỗng dưng dừng lại, hắn đứng ở cửa xe, lúc sau yên lặng dịch chuyển tới cửa bên kia mà xuống xe.
Đáng sợ !
***
Nhưng mà trong chốc lát, đồ đạc đều được mang xuống cả rồi.
Đạo diễn cùng một số nhân viên công tác vào bên trong quan sát một chút. Chỉ một lát sau, ở chỗ sân trống đó đã xuất hiện một cái bể bơi làm bằng cao su, đây là một loại bể bơi thường dùng để cho trẻ con chơi. Nhưng cái bể bơi này đã được sửa lại một số chi tiết, để phù hợp cho cả người lớn cũng có thể chơi.
Bể bơi bằng cao su đó khá lớn, ở hai đầu bể bơi để các đồ khác nhau. Một đầu bể bơi dựng một cái giá để nguyên liệu nấu ăn, một đầu để ba cái bàn tương ứng với màu sắc của từng đội, trên bàn, đầy đủ dụng cụ nấu ăn.
Ma nhân viên công tác dường như đang cho thêm cái gì đó vào trong bể. Hình như là nước xà phòng.
Nhìn tình cảnh trước mặt thế này, cũng có thể hiểu ra vài phần rồi.
Người tham ăn nhất là Hà Từ, hắn liếc mắt một cái liền thấy bên kia có một con cua, hắn nóng lòng muốn lấy, hắn nói với đồng đội đứng ở bên cạnh : " A, chút nữa phải lấy được con cua lớn kia, về làm món cay thì thực sự rất ngon."
Người đồng đội tên Đại Dũng âm thầm liếc mắt nhìn hắn một cái : " Cậu làm được hả ?"
Trong nháy mắt sắc mặt Hà Từ cứng lại : " ... Không biết làm."
Giờ chỉ còn chút hy vọng đều đem gửi gắm vào Lục Lâm : " Cô thì sao ?" Là con gái chắc cũng biết làm một chút nhỉ ?
Lục Lâm : " Tôi cũng không biết làm."
Rồi Đại Dũng cười lạnh một tiếng : " Tôi cứ làm trứng xào cà chua vậy."
" A !" Hà Từ ôm mặt, hắn muốn phát điên luôn.
Món cua cay của hắn ! Tôm hùm nhỏ xào cay của hắn ! Canh xương heo nấu ngô của hắn !!
Đùa giỡn một lúc, đạo diễn bắt đầu đọc quy tắc trò chơi : " Giờ trong tay mọi người đã có tiền. Việc mọi người cần làm bây giờ là cầm số tiền trong tay đó đi mua nguyên liệu nấu ăn cho trưa nay."
Ông cầm loa, ngồi xổm ở một bên nói : " Giờ nhiệm vụ được chia thành hai phần, mỗi đội đều phải có đầu bếp, người còn lại sẽ đi mua đồ."
" Đầu bếp yêu cầu phải chứng minh bản thân mình. Họ sẽ phải chứng minh mình bằng cách uống thử đồ uống được chuẩn bị sẵn, sau đó nói xem đó là gì."
" Những người đi mua nguyên liệu nấu ăn phải đi qua đó bằng cách vượt qua bể bơi cao su này, mọi người chỉ có thời gian mười phút để mua đồ ăn mà thôi. Đương nhiên, để có được đồ ăn mọi người phải mua, nguyên liệu nấu ăn chỉ có hạn, mọi người tự ước chừng."
Nói xong, đạo diễn phẩy phẩy tay : " Được, hiện tại mọi người trong đội có thể thương lượng với nhau một chút, hôm nay ai sẽ là người nấu cơm."
Ôn Nhan và Cố Cảnh Ngự liếc nhìn nhau, sau đó lại quay sang nhìn Khương Văn.
Khương Văn rụt rụt cổ lại : " Hai người nhìn tôi làm gì chứ, dù sao tôi cũng không nấu cơm đâu."
Hắn giỏi nhất có lẽ chỉ nấu được mì sợi, chỉ mì không thôi chứ đồ bỏ vào còn không có.
Ôn Nhan ngó ngó qua mấy cái cốc đen đen đằng kia. Rồi cô cảm nhận được tầm mắt Cố Cảnh Ngự đang dừng trên người mình, ánh mắt cô giật giật, vội vàng cười lấy lòng : " Cái gì nhỉ, đại ảnh đế, anh muốn ăn gì ? Tôi giúp anh lấy đồ nhé."
Lúc đầu cô nghĩ mình sẽ nấu cơm... Nhưng cái chỗ uống thử kia chắc là có dấm hay thứ gì đó tương tự vậy, cô không muốn uống đâu.
Cố Cảnh Ngự : " ..."
Anh rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang lấy lòng của cô, Cố Cảnh Ngự hơi cong cong khóe môi, nghĩ một đằng nói một nẻo : " Nhưng nấu cơm sẽ rất mệt."
Anh day day trán, đột nhiên chuyển đề tài : " Buổi tối tôi muốn ra ngoài đi dạo, em muốn đi không ?"
Ôn Nhan : " ..." Mẹ nó ! Biết ngay cái người này sẽ nhân lúc cháy nhà mà hôi của mà !
Mắt Ôn Nhan hơi giật giật, cô nhìn Cố ảnh đế đang diễn trò, tới khóe miệng cũng giật giật vài cái. Nhưng cô lại nghĩ tới mấy mùi hương kia, cô cắn chặt răng, thôi, đâm lao thì phải theo lao thôi : " Đương, nhiên, muốn."
Cố Cảnh Ngự nhìn biểu cảm của cô, trong mắt anh tràn ngập ý cười. Anh cũng không trêu cô nữa, anh cầm lấy cái tạp dề bên cạnh, ngữ khí dịu dàng hơn hẳn : " Muốn ăn cái gì, em định lấy cái gì ?"
Ôn Nhan nhất thời còn chưa tiêu hóa hết thông tin, liếc anh một cái : " Muốn gì anh cũng làm sao ?"
Cố ảnh đế hơi dừng lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó : " Em muốn nghe nói thật hay là nghe nói dối ?"
Mẹ nó chứ !
Ôn Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh một cái : " Đương nhiên là nói thật."
Cố Cảnh Ngự nhìn cô chăm chú, sau đó vòng tay ra sau lưng, buộc tạp dề lại, nhún vai, môi mỏng hơi cong lên : " Nói thật thì là... tốt nhất em cứ lấy đồ em thích ăn nhất ấy."
" Ừm..." Ngữ khí anh vô cùng bình tĩnh : " Thật sự thì, ngoại trừ mấy món em thích ăn ra, những món còn lại tôi đều không biết làm."
Mục đích mà anh nấu cơm trước nay chỉ có một mà thôi.
Lời nói của anh nhẹ nhàng bay tới tai cô, nó giống như là một viên đường, từng chút một được hòa tan vậy. Cứ dần dần thấm vào.
Ôn Nhan sửng sốt, một lúc sau cô mới khôi phục lại tinh thần. Tai cô hơi đỏ lên, cô trừng mắt liếc anh thêm cái nữa : " Đừng có mà nói năng tùy tiện."
Người bên cạnh đang muốn hỏi chúng ta chuẩn bị nấu món ăn gì, Khương Văn : ... Im lặng mà nuốt câu kia trở lại bụng thôi.
Được rồi, hắn hiểu rồi.
***
Ôn Nhan cởi giày, cô mặc một bộ đồ liền thân bên ngoài để không làm bẩn quần áo, cô đang muốn bước thử lên bể bơi kia.
Cố Cảnh Ngự đứng một bên nhíu mày, anh muốn duỗi tay ra đỡ cô.
Ôn Nhan cầm lấy tay anh, hơi chuyển động một chút, lập tức trượt chân.
" Cẩn thận !" Bởi vì có người đỡ cô, thế nên trượt chân một cái cô vẫn có thể đứng vững. Cô chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, ổn rồi, có thể tiếp tục đi về phía trước.
" Vẫn đi được." Cô nắm chặt tay Cố Cảnh Ngự, thử nhích thêm vài bước.
Đúng là có trơn đấy, nhưng đi từ từ thì vẫn có thể di chuyển được.
Khương Văn thì thảm hơn cô, bước vào thì té ngã, giờ trên mặt hắn dính toàn xà phòng. Hắn đưa tay lau xà phòng trên mặt đi, vẻ mặt vô cùng thê lương.
Đó là vì cô có người đỡ...
Thử một lượt, cuối cùng ba đội cũng cho ra quyết định cuối cùng. Đạo diễn thổi còi, đồng thời bấm đồng hồ tính giờ : " Chuẩn bị xong chưa ?"
Đôi mắt đào hoa của Ôn Nhan sáng lên, cô nóng lòng muốn thử rồi.
Khương Văn vươn cánh tay giữ chặt lấy cô, chân thành nở một nụ cười : " Người anh em, có thể nói trước cho tôi biết, cô thích ăn cái gì không ?"