Mấy ngày nay, nếu nói cái gì là hot nhất, thì đơn giản đó là Tiên Hiệp Đạo.
Ở trường học, hay ở mọi nơi có thể thấy các bạn trẻ đi đâu cũng đang bàn tán về bộ phim Tiên Hiệp Đạo, bàn tán về nhân vật Như Tuyết, Minh Lan, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng nghe thấy nhạc phim, hình ảnh của Như Tuyết, Minh Lan cũng được treo khắp nơi.
Thậm chí nếu người nào không biết đến Tiên Hiệp Đạo thì không có cách nào có thể xen vào cuộc nói chuyện.
Mấy ngày nay, mỗi bước chân của người đại diện Lý đều mang theo gió, tinh thần sảng khoái cầm điện thoại, ngay cả lúc ăn cơm cũng không bỏ xuống được.
"... Thực ngại quá, thời gian này lịch trình không kịp sắp xếp... Đúng đúng, nếu có cơ hội, hẹn lần sau có thể hợp tác."
Cuộc gọi vừa kết thúc, người đại diện Lý còn chưa kịp chuyển máy, đã có một cuộc điện thoại khác gọi tới, lúc này người đại diện Lý lại một lần nữa nhấc điện thoại để bên tai, lên tinh thần," Alo? Chào ngài..."
" Ui da, đúng đúng..."
Không biết bên kia nói gì, vẻ mặt Lý Cường tràn đầy mừng rỡ,"... Đương nhiên là có thời gian, ngày mai chúng tôi sẽ tới công ty."
" Được, hẹn lúc đó gặp."
Cúp điện thoại xong, Lý Cường nắm tay, bắt đầu gọi điện cho Ôn Nhan.
Ngược lại Ôn Nhan có chút kinh ngạc, cô biết là gần đây Tiên Hiệp Đạo nổi tiếng, nhưng mà cô không nghĩ ra, chuyện gì mà khiến Lý ca không kịp đợi đến lúc trời tối, thời gian trễ như vậy lại gọi đến.
Xoa xoa bàn tay, lúc này Ôn Nhan mới nhận điện thoại," Lý ca."
" Hey!" đừng nhìn vẻ ngoài Lý Cường mà đánh giá, tính tính vô cùng hòa nhã, là một người hiền lành ấm áp, nhưng công việc mà lại để đến ngày mai tuyệt đối không phải là tính tình của hắn," Tiểu Nhan, có biết hệ liệt < Tâm lý > của Lý đạo diễn không?"
Ôn Nhan hơi kinh ngạc," Đương nhiên em có nghe qua."
Lý Vệ là đạo diễn, đạo diễn số một của quốc nội, cho dù là ở nước ngoài cũng có địa vị nhất định.
< Tâm lý > là một trong những bộ phim của ông, cũng là bộ phim kinh điển nhất của ông, năm đó ở trong nước Cố Cảnh Ngự đột nhiên xuất hiện, càn quét các giải thưởng trong nước, nhờ vào bộ phim < Tâm lý > này.
Ôn Nhan do dự một lúc, mới nói: " Sao vậy, Lý ca, anh có tin gì sao?"
" Đúng vậy!" Người đại diện ha ha cười," Công ty chúng ta có một cơ hội để thử sức, cuối cùng quyết định lần thử sức này dành cho em."
" Thế nào, ngạc nhiên vui mừng không?"
" Kinh ngạc vui mừng chứ." Dĩ nhiên là Ôn Nhan ngạc nhiên, nhưng mà trong đầu cũng đồng thời đưa ra nghi vấn," Tại sao lại đưa cho em vậy?"
Dù nghĩ thế nào thì cơ hội cũng chẳng tới lượt cô. Tinh Vũ thành lập chưa lâu, nhưng nghe đồn rất có thế lực, nên nó dần dần đã trở nên vững chắc hơn và cạnh tranh với hai nhà khác, số nhân viên cũng không ít.
Đã có diễn viên thần thánh nào đó nói rằng họ không cần tài nguyên của công ty cũng có thể tự lấy được cơ hội thử sức này.
Tuy nhiên trong công ty cũng có nữ minh tinh nổi tiếng, chính là Diệp Như Ca tiểu hoa đán nổi tiếng nhất gần đây, trong tay cũng chỉ thiếu một cái cup diễn viên, dù nghĩ thế nào cũng không tới lượt cô.
Trừ khi.
Diệp Như Ca xảy ra chuyện.
Lý Cường nghe lời cô nói, vẻ mặt hơi cứng lại, nhưng trong sự kích động cũng nhanh chóng khôi phục, do dự một lúc." Không có việc gì, cơ hội này không được phép bỏ qua, cho dù như thế nào thì chúng ta vẫn cứ nhận là được rồi. Về phần nguyên nhân, ngày mai tôi đi thăm dò một chút."
" Được." Ôn Nhan cũng không hỏi nhiều vấn đề này, bản thân cô cũng chỉ là tiện hỏi một câu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cơ hội này chắc chắn phải bắt được.
Người đại diện sau khi thông báo thời gian ngày mai cô phải đến công ty thì liền tắt điện thoại, suy nghĩ một lúc gọi đi một cuộc điện thoại. . . .
Ngày thứ hai.
Ở công ty.
Cô gái ở đại sảnh cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, đưa mắt nhìn bóng lưng dài đi xa, chỉ vào lúc không có người, ánh mắt không kiềm chế được liền sáng rực.
Cố ảnh đế!
Không biết hôm nay có chuyện gì tốt, mà ngay cả Cố ảnh đế quanh năm không tới công ty cũng tới.
Thang máy trực tiếp đi lên tầng cao nhất, Cố Cảnh Ngự tháo kính râm tùy ý ném trên bàn, có chút lười biếng ngả ra phía sau, lại nhìn sang thư ký đứng bên cạnh, giọng nói trầm thấp," Cho tôi một ly cà phê, không thêm đường."
Người ngồi phía sau bàn làm việc liếc mắt," Cậu đúng là không khách khí gì cả." nói ra ra hiệu bảo thư ký nghe theo.
Nhịp tim của thư ký đập mạnh, cố gắng bình tĩnh đi ra ngoài, đậu má, thanh âm thật dễ nghe!
Cố Cảnh Ngự nhấp một ngụm cà phê trong tay, ngón tay thon dài đảo qua vành cốc, không đếm xỉa tới cái liếc mắt của hắn ta: " Có việc thì nói."
Đôi mắt nam nhân trừng lớn," Tôi nói này Cố Cảnh Ngự, cậu còn nhớ tôi là anh em không vậy hả?"
Công ty còn một nửa là của hắn, hắn muốn gặp cậu ta một lần thì cần phải có chuyện gì sao?
Cố Cảnh Ngự cong môi, đôi mắt nheo lại uống một hớp trà, trêu đùa nói," Không nhớ rõ."
Tần Phi Vũ trừng mắt nhìn anh một cái, liền bật cười.
Đúng là xấu tính.
Hắn bắt đầu nói chính sự," Diệp Như Ca trèo lên Tống thị, muốn đổi công ty cậu biết chưa?"
Nguyên nhân Diệp Như Ca muốn đổi công ty cũng là vì hắn, trong vòng giải trí Tống thị là hạng nhất nhì, tuy hắn đã sớm đoán trước được rồi, không chắc chắn sẽ có ảnh hưởng gì, nhưng cứ chuẩn bị trước cũng tốt.
" Ừ."
" Bây giờ cậu định làm gì?"
Cố Cảnh Ngự bộ dáng hời hợt, hơi chuyển động cái chén, thanh âm lười nhác, mang theo chút giọng mũi,"... Hả?"
Làm cái gì?
" Vậy mà cậu lại phản ứng như này?" Tần Phi Vũ hơi bất ngờ, nhưng lại giống như dự đoán, cảm giác xấu ngày càng lớn.
" Cậu muốn tôi phản ứng thế nào?"
Tần Phi Vũ tốn hơi thừa lời nói," Cậu cũng không xem, đến lúc đó nói với truyền thông như nào sao?"
Cố Cảnh Ngự nhấc chân dài như là chuyện đương nhiên, phát ra tiếng cười trầm thấp.
" Cứ đến thôi."
Đúng như dự đoán.
"... Cậu còn mong chờ?" đột nhiên Tần Phi Vũ cảm thấy nhức đầu," Không phải cậu lại muốn oán giận trực tiếp chứ!?"
Mẹ kiếp trong bọn họ cuối cùng ai mới là đương sự ?
Hắn xoa bóp trán, đột nhiên hiểu ra vì sao anh cả lo chuyện gia đình nghiêm túc như vậy, chưa già mà đã yếu rồi.
Cố Cảnh Ngự đặt cốc xuống, két một tiếng, nhíu mày nói," Không có việc gì đâu." suy nghĩ một lúc lại thờ ơ nói thêm một câu," Đừng lo lắng."
Đừng lo lắng! Đúng là tức chết!
Tần Phi Vũ trợn mắt tức giận, khoát tay một cái," Đi thôi đi thôi."
Biết là sẽ như vậy.
Suy nghĩ một lúc lại làm mặt lạnh, người anh em của Tần Phi Vũ vậy mà lại Diệp Như Ca tính kế. . . .
Dương Phàm đang ở ngoài cửa, thấy anh đi ra liền hỏi xảy ra chuyện gì.
Cố Cảnh Ngự đeo kính lên, cũng không nói dối hắn, Dương Phàm là đi theo Cố Cảnh Ngự đã lâu, chút chuyện này cũng không để trong lòng, vẫn còn có tâm tình đến phòng nghỉ đối diện để lấy đồ.
Hắn luôn cảm thấy, trái tim mình đã luyện tập được nhiều, muốn làm cho hắn hoảng sợ e rằng cũng khó.
Bất quá nói xong lời này giây tiếp theo liền thay đổi sắc mặt.
Vừa lấy điện thoại ra xử lý một vài công việc, tiện cùng Cố đại tổ tông nói tiếp theo là lịch trình đi liên hoan phim, đúng lúc này thang máy đinh một tiếng, Dương Phàm phát hiện nam nhân bên cạnh đột nhiên lại dừng chân...
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái cùng người đại diện béo mập đi ra, đưa lưng về phía bọn hắn đi ra ngoài.
Trong mắt Dương Phàm thoáng qua một tia kinh ngạc, tiếp theo lại phát hiện điều gì không đúng.
Con gái người ta cũng đã đi xa, vậy mà đại ảnh đế vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng ấy không biết suy nghĩ điều gì, Dương Phàm liền sửng sốt, trêu đùa nói," Sao vậy, không định đi sao ?"
Cố Cảnh Ngự cười thầm nhìn hắn," Đúng vậy."
Dương Phàm không nghĩ tới anh sẽ thừa nhận, vẻ mặt từ từ cứng lại, lập tức chấn động," Cậu nói cái gì... ?!"
Ý thức được âm thanh của mình quá lớn, Dương Phàm liền hạ thấp giọng nói," Không phải cậu trêu tôi chứ? Hai người sao lại biết nhau, sao tôi không biết?"
Nhớ lại sinh hoạt của anh còn sạch sẽ hơn so với cẩu, một cái suy nghĩ liền xuất hiện trong đầu, hắn có chút hả hê nói," Không phải là cậu thầm mến người ta chứ!?"
" Sao lại biết nhau vậy?" Cố đại ảnh đế cười như không cười, thanh âm trong giọng nói như mang theo sự hấp dẫn mê người : " A, quen biết trong thang máy."
Không để ý vẻ mặt cứng đờ của Dương Phàm, đôi mắt tràn đầy sóng nước của Cố đại ảnh đế như suy nghĩ, lại cười híp mắt quăng thêm một câu : " Tôi nhất kiến chung tình."
Dứt lời liền đeo kính lên, chân dài chuẩn bị bước về phía phòng làm việc của tổng giám đốc...
Dương Phàm vẻ mặt vặn vẹo, nhào tới," Tổ tông của tôi ơi!"
Sao không để hắn chết đi!!!. . .
Lý Cường và Ôn Nhan được tổng giám đốc khích lệ, cũng không lâu lắm, lời ra lời vào ý tứ đều là công ty đối với hai người tốt như vậy không muốn bị phản bội, còn ẩn ý rằng những người phản bội đều không có kết quả tốt.
Cặp mắt đào hoa của Ôn Nhan hiện lên một mảnh sương mù, che khuất đáy mắt như có điều gì phải suy nghĩ.
Lý Cường nhìn bộ dáng của cô không biết đang suy nghĩ điều gì, cho rằng cô hơi khẩn trương, liền an ủi nói," Không cần để trong lòng, miễn là chân trước không định rời khỏi công ty, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay công ty cũng sẽ không ngăn cản."
Ôn Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu, thoải mái nhìn người đại diện, có chút dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể gật đầu.
" Được, em biết rồi."
Sợ hắn lại tiếp tục, Ôn Nhan tạm thời buông tha chuyện này, liền nói sang chuyện khác," Lý ca, công ty chúng ta có giáo viên dạy vũ đạo không?"
" Bộ kịch cung đình nữ diễn viên số ba thông thạo vũ đạo, thời gian thử sức còn vài ngày, em muốn tập luyện một chút."
Trước đây cô cũng từng học qua vũ đạo, nhưng đã lâu không luyện tập, nên cảm thấy không quen.
" Có chứ." người đại diện liền bật cười," Phòng tập công ty chúng ta nổi tiếng là tốt nhất, hôm nay em tự mình tập luyện một chút, ngày mai tôi sẽ tìm giáo viên cho em."
Đúng như người đại diện nói, phòng tập rộng rãi sáng sủa, những đạo cụ cần đến đều có, phần lớn trong phòng cũng không nhiều người, cũng chỉ có một hai gương mặt lạ đang tập trước gương, Ôn Nhan tìm một phòng tập trống, đẩy cửa đi vào.
Hít vào một hơi, đầu tiên vận động cơ thể, sau đó bắt đầu mở nhạc cần dùng.
Từng chút một hồi tưởng lại vũ đạo, hướng về phía gương thay đổi tư thế.
Đè chân dưới thắt lưng, xoay tròn.
Lúc bắt đầu vẫn còn chậm, từ từ kỹ thuật tiến bộ, càng múa càng cảm thấy hài lòng, bàn chân di chuyển nhẹ nhàng theo nhịp, tay áo cánh sen để lộ ra cánh tay trắng, chân váy giản dị, mỗi động tác đều tự nhiên mà trôi chảy, đơn thuần như có một loại độc.
Mà đúng lúc này.
Cố đại ảnh đế vừa thoát khỏi người đại diện nhà mình đang đứng ở cửa.