Ngày hôm sau, lúc người đại diện thấy Ôn Nhan, vẻ mặt đầu tiên của hắn chính là khiếp sợ.
" Em thế này là sốt tới bao nhiêu độ rồi ?"
Bọn họ ba giờ sáng là phải tới sân bay rồi, bởi vì chỉ bay trong nước nên cùng lắm là mất hai tiếng đồng hồ là tới nơi. Thế thì lúc tới nơi ước chừng mới 5 giờ sáng, lúc này chắc vẫn chưa nhiều người tới sân bay lắm.
Chỉ là hắn không nghĩ tới lúc hắn nhìn thấy Ôn Nhan lại là thấy trong bộ dáng như này.
Môi vừa trắng nhợt đi lại còn khô nứt, gương mặt thì đỏ ửng hết cả lên, nhìn thế nào cũng thấy đây là bệnh nặng chưa khỏi được.
Ôn Nhan lắc lắc đầu, vỗ vỗ gương mặt mình, cô lên tinh thần cho mình một chút, rồi thở ra một hơi, giọng nói có hơi khàn khàn : " Em đã đo rồi, chỉ là sốt nhẹ thôi."
Có một số người chỉ cần sốt là mặt sẽ đỏ ửng lên, cô chính là người như vậy đấy.
Nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ mới có 38 độ, không tới nỗi sốt nặng không đi được.
Ôn Nhan chớp chớp mắt, mở cửa : " Đồ đạc em đã thu dọn xong hết rồi, bao giờ thì xuất phát ?"
Vẻ mặt người đại diện như kiểu cô coi hắn là đứa ngốc sao, hắn cầm lấy cổ tay cô muốn kéo cô tới bệnh viện, tức giận không có chỗ xả : " Đi cái gì mà đi ! Em nhìn lại sắc mặt của em đi rồi nói chuyện với anh."
Ôn Nhan sờ sờ trán, có chút dở khóc dở cười : " Lý ca ! Lý ca !"
" Em sẽ không lấy sức khỏe của bản thân ra để đùa đâu, thật đấy." Cô nghiêm túc bảo đảm sức khỏe cho mình, cô thoát ra khỏi tay hắn, đi lấy nhiệt kế cho hắn xem : " Đây, anh xem."
Người đại diện lúc này mới tạm tin tưởng cô, do dự một chút, hắn lại hỏi : " Vậy em đã uống thuốc hạ sốt chưa ?"
Trở về đoàn làm phim trễ là không tốt đâu !
Tim Ôn Nhan như hẫng một nhịp, cô cứ do dự mãi, muốn nói mà lại thôi, cuối cùng vẫn sờ sờ trán, nói : " Vẫn chưa uống."
Cô thật sự đã coi Lý ca như là một trưởng bối* trong nhà, cô cũng không có ý định gạt hắn để hắn lo lắng hơn.
Trưởng bối : là người bề trên, người lớn hơn mình.
" Dưới khu có tiệm thuốc, mở bán cả 24 giờ trong ngày, em sẽ đem theo nước ấm, chút nữa mua thuốc rồi uống là được."
Thật không ngờ mấy lời hôm qua mà hắn nói cô lại như đem vứt cho chó gặm.
Lý Cường tức tới bật cười, hắn mặt lạnh trừng mắt nhìn cô một cái, sau khi đảm bảo cô đã mặc ấm mới xoay người đi mua thuốc cho cô : " Anh đi trước xuống mua thuốc cho em, em mặc ấm vào một chút đi, tí nữa cứ thế xách hành lý xuống dưới là được rồi."
Người này bình thường hiền lành không hay tức giận, nhưng mà khi tức giận rồi cũng rất dọa người đó.
Ôn Nhan bọc mình như bọc cái bánh chưng, đi theo người đại diện mặt lạnh, cả đường đi cô chẳng dám nói gì.
Mãi cho tới khi tới sân bay, người đại diện mới khôi phục sắc mặt bình thường, hai người gặp lại Thường Tâm Tâm ở sân bay, hắn dặn dò Thường Tâm Tâm một chút rồi còn đưa cho một ít đồ nữa.
Hắn giờ xem như hiểu rõ, con bé Ôn Nhan đúng là người không thể tin cậy, khi nhận sai thì rất nghiêm túc, thái độ đáp ứng yêu cầu cũng nghiêm túc, nhưng cuối cùng... chẳng làm theo lời hắn dặn tí nào.
Lúc lên máy bay, cả Ôn Nhan và trợ lý đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác như kiểu rốt cuộc mình cũng thoát khỏi vùng nguy hiểm. Sau khi máy bay hạ cánh, hai người lại đi tàu hỏa tới chỗ quay phim.
Bất quá giờ này chưa chắc đã có xe.
Bọn họ đã tính thời gian rất tốt rồi. Hiện tại đang là mùa đông, trời còn ít mây, mà mới 5 giờ sáng cho nên trời vẫn còn tối. Người đi qua đi lại giờ này rất thưa thớt, giờ này cũng chưa có chuyến xe buýt nào đi qua. Bất quá ở nhà ga tuy rằng giờ này không có người mấy nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe taxi chạy qua đây.
Thường Tâm Tâm dậm dậm chân cho bớt lạnh, cô duỗi tay vẫy vẫy xe taxi, xong cô lại quay đầu nhìn về phía người đang bọc mình kín mít : " Ôn tỷ, chị lạnh không ?"
" Hay là gọi một chuyến DiDi vậy ?"
DiDi : tương tự như Uber hay Grab.
" Không sao đâu, chị không lạnh." Từ đầu tới chân Ôn Nhan đều bọc kín mít, cô không lạnh chút nào, lúc cô đi ngang qua cửa kính có nhìn thoáng qua, thật sự chính cô còn không nhận ra được người đang bọc kín mít này là mình.
Khăn quàng cổ dày quấn quanh khiến giọng nói cô phát ra có hơi ồm ồm : " Em có sao không ?"
Cô biết nặng nhẹ, cô càng biết khi bị cảm cúm sẽ không được thoải mái, nếu như không mặc đủ ấm thì bệnh sẽ càng nặng hơn. Mà một khi bệnh nặng hơn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới quá trình quay phim.
Thường Tâm Tâm dậm dậm chân, tay để trong túi áo khoác : " Em không sao đâu."
Thật ra thì trong lòng cô đang âm thầm rơi lệ, ai mà biết được trời sẽ lạnh như này.
Ôn Nhan đương nhiên biết Thường Tâm Tâm đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Cô nhìn trái nhìn phải một chút liền phát hiện ở đây có máy bán nước tự động, cô túm lấy tay Thường Tâm Tâm, đi về phía bên kia, giọng cô khàn khàn : " Có mang theo tiền xu không ?"
Máy bán nước tự động vào mùa đông sẽ chỉnh nhiệt độ cao hơn, như vậy khi uống cũng cảm thấy dễ chịu hơn, lại còn ấm nữa.
" Có có có !" Ánh mắt Thường Tâm Tâm sáng ngời, vội vàng lấy tiền xu từ trong túi ra. Tới khi cầm được một chai nước ấm cô bỗng cảm thấy như mình sắp khóc tới nơi, nhìn về phía Ôn Nhan với ánh mắt sùng bái. Ôn tỷ của cô chính là người đẹp thông minh có tâm hồn lương thiện như vậy đấy, còn biết chăm sóc người khác. Thế mà cô lại không nghĩ tới điều này !
Cái người gần như sắp đóng băng giữa trời đông lạnh giá này đang đứng ôm một chai nước trước ngực với vẻ mặt kích động.
Ôn Nhan cũng không biết uống nước thế này thì ấm hơn được bao nhiêu, cô liền đi tìm một nơi tránh gió lạnh, đứng đó một chút để chờ xe đi qua...
Có thể nói vận khí của các cô hôm nay đúng là không tồi.
Không tới hai phút sau có một chiếc xe đi tới.
Nhưng hình như cái xe này ... Cô nhìn thoáng qua cái xe, mày hơi chau lại, mím môi, cô quan sát người đang ngồi trên ghế lái trong xe, day day cái trán.
Không nói tới việc bắt xe này đi có thích hợp hay không, chỉ là, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái kia, trên người anh ấy có một loại khí chất rất đặc thù. Đó là khí chất của quân nhân.
Thường Tâm Tâm thì lại không có phản ứng giống cô, cô ấy chẳng cần quan sát xe giống như Ôn Nhan, cứ thế ngồi thẳng vào trong xe, ngồi vào mới thấy vô cùng dễ chịu. Ngay sau đó liền kéo Ôn Nhan vào xe : " Ôn tỷ, còn phải đi một chút nữa mới tới được phim trường, chị ngủ một lát đi, lúc nữa tới nơi em sẽ gọi chị dậy."
Ôn tỷ của cô còn đang bị cảm đấy.
Ôn Nhan sốc lại tinh thần cho mình, như có như không ừ nhẹ một tiếng. Cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chỉnh lại khăn quàng cổ cho mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi...
Mặt khác.
Gió lạnh cứ thế thổi tới, Dương Phàm vươn tay ra để vẫy xe, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông đang đứng bên cạnh, thấy anh ngẩn ngơ chắc tâm hồn bay lên tới tận trời rồi, hắn hậm hực chẳng nói được câu nào.
Lúc hai người xuống máy bay vừa lúc thấy Ôn Nhan. Chẳng hiểu giờ Cố Cảnh Ngự đang phát điên cái gì nữa, rõ ràng là lo lắng tới đứng ngồi không yên mà cả đoạn đường chỉ duy trì khoảng cách tương đối với cô, tuyệt nhiên không lại gần quá.
Đặc biệt là vừa rồi đấy.
Hắn mới nãy cũng không nghĩ để Ôn Nhan đứng lạnh ngoài đó nhưng hai người không thể cùng nhau đi sao ?
Cố Cảnh Ngự không nói hai lời, lúc đó anh liền bước xuống xe, chỉ để lại một câu với tài xế : " Đưa cô ấy đi trước đi."
Mẹ nó, lạnh lắm rồi !
Một trận gió lạnh nữa thổi qua, trong lòng Dương Phàm chửi Cố Cảnh Ngự nhiều hơn một chút, hắn run rẩy cả người, liếc mắt nhìn người đứng bên cạnh một cái.
Người đàn ông này một thân mặc áo gió dài, đôi tay đút vào trong túi áo, yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống, ánh mắt đen nhánh của anh vô cùng thâm thúy. Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến người khác không thể nào rời mắt khỏi anh được.
Nhưng mà Dương Phàm sờ sờ mũi, yên lặng mà đứng xa hơn một chút.
Xem ra bộ dáng bây giờ của Cố Cảnh Ngự cũng không vui vẻ gì.
Hắn đi theo Cố Cảnh Ngự nhiều năm như vậy, ít nhiều hắn cũng hiểu anh. Anh có thể khiến mọi người cung kính cúi đầu trước mình, trở thành một đại ma vương tùy hứng, đó không chỉ là vì anh là tam thiếu gia của Cố gia... Rất lâu rồi không thấy không khí xung quanh Cố Cảnh Ngự đạt áp suất thấp như này.
Đừng chê hắn nói nhiều, lúc này mà mở mồm ra trò chuyện thì đúng là không biết ai chết trước đâu.
Bất quá, không biết là ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Dương Phàm run lên một chút, hắn không khống chế được tò mò nhìn Cố Cảnh Ngự một cái... Hình như là ... Chuyện này không nhỏ đâu...
Lúc Ôn Nhan tới thì vẫn còn khá sớm.
Bởi vì hôm nay 10 giờ sáng bắt đầu quay tiếp nên có lẽ cô sẽ được nghỉ ngơi thêm hơn tiếng đồng hồ nữa, cô chào hỏi mọi người ở trường quay xong lập tức trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Mặt trời dần dần lên, những tia sáng nhàn nhạt đang lấp ló. Ôn Nhan nghĩ nghĩ một chút liền rót một ly nước ấm rồi lấy hai viên thuốc ra uống.
Ôn Nhan uống thuốc xong liền chìm sâu vào giấc ngủ, lúc ngủ cũng đổ ra không ít mồ hôi. Nhờ vậy mà lúc cô tỉnh lại đã thấy người mình nhẹ đi không ít, thân thể khá hơn, may mắn hơn chính là mặt cô không còn ửng đỏ lên nữa. Bằng không chỉ sợ tới lúc trang điểm có khi cô phải dùng rất nhiều phấn lót.
Cảnh quay đầu tiên khi trở về, là cảnh quay của cô và Cố Cảnh Ngự.
Người tới muộn nhất lần này không nghi ngờ gì nữa chính là Từ Tuệ Lâm, trong nhà cô ấy có em bé thế nên một khi về là muốn ở lại nhà lâu thêm chút nữa.
Trong lúc hai người đang trang điểm thì đạo diễn liền gọi Trương Phi Phàm tới, ông dò hỏi một chút xem trong kỳ nghỉ này diễn xuất của hắn có điểm gì đột phá không. Sau khi có được câu trả lời, ông lại xác nhận một lần nữa, giờ ông mới cảm thấy yên tâm hơn chút, ông vỗ vai hắn bảo hắn đi chuẩn bị cho cảnh quay của mình.
Trong đầu Ôn Nhan không ngừng hiện đi hiện lại nội dung kịch bản, cô cần xác nhận nội dung chủ yếu của phân cảnh, vừa suy nghĩ về kịch bản, một bên cô vẫn để chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình.
Vì quay phim hiện đại cho nên phần chuẩn bị cũng khá nhanh, sau khi Ôn Nhan đọc qua mấy lần kịch bản thì đã trang điểm xong. Thường Tâm Tâm dán xong mấy miếng giữ nhiệt vào bộ quần áo bệnh nhân liền đưa cho Ôn Nhan thay đồ.
Ôn Nhan buông kịch bản ra, bàn tay lạnh của cô vỗ vỗ vào mặt mấy cái. Lên tinh thần cho mình một chút, thay trang phục xong, cô hít một hơi thật sâu rời khỏi phòng trang điểm.
Giữa phim trường, một người mặc áo blouse trắng đang đứng ở đó, cả người đều toát lên vẻ cấm dục, anh nghe thấy tiếng bước chân của cô liền ngẩng mặt lên nhìn.