Chương 35

Ảnh đế rất thích phát đường

Bán Hạ Lương Lương 11-10-2023 10:47:09

" Thái sợi hay thái miếng ?" " Thái sợi." Ôn Nhan nhường chỗ đứng, đi ra tủ lạnh lấy mấy quả trứng gà, cô chuẩn bị chảo để xào, thuận miệng hỏi một câu : " Anh biết làm không ?" Tán gẫu một câu, lại đổ dầu lên chảo. Nếu như anh nói không thì ... Động tác nấu của cô vô cùng ung dung, Ôn Nhan nhớ hình như trong nhà cô có đồ chuyên dùng để thái sợi. Lần trước cô đi siêu thị, thấy nó cũng thú vị nên liền mua một cái mang về. Mày hơi nhếch lên lên, ánh mắt đen láy của Cố Cảnh Ngự nhìn chằm chằm cô. Anh cười nhạt một tiếng, lia dao mấy đường tạo thành một bông hoa, ngữ khí nhẹ nhàng : " Em nói xem ?" Lão tử là thiên hạ đệ nhất, lão tử sao có thể không biết làm chứ. Ôn Nhan cảm giác cái ngữ khí này có phần không đúng, ánh mắt cô rời khỏi nồi xào rau, cô quay sang nhìn anh một cái, ngay sau đó khóe miệng giật giật, bật cười. Đây chính là kiểu không phục khi bị nghi ngờ năng lực đấy, cư xử thật giống một đứa nhóc. Cô đưa mắt nhìn tư thế của anh, ngữ khí đặc biệt chân thành : " Tôi cảm thấy anh làm được, dù sao con người sư huynh tư chất phi phàm, thông tuệ vô song, không gì là không làm được." " Gọi tên của tôi." Ngữ khí anh nhẹ nhàng bâng quơ, đôi mắt mị mị, môi mỏng khẽ mở, con dao trong tay bổ khoai tây một đường hoàn mỹ : " Nhưng mà, sao tôi cứ cảm thấy em như đang châm biếm tôi ?" Cảnh Ngự ? A Ngự ? Da đầu Ôn Nhan tê rần, toàn thân cô nổi da gà. Ngay sau đó cô phản ứng lại, làm như không nghe thấy yêu cầu gọi tên của anh, khụ một tiếng, tiếp tục nấu đồ ăn, ngữ khí lanh lảnh đầy sức sống : " Sao có thể chứ !" " Sư huynh, anh không tin tôi sao ?" Lông mi cô chớp chớp, thật sự là, đúng như kiểu cô kêu oan không thấu. Cố Cảnh Ngự hạ một dao xuống rồi dừng động tác lại, anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, cho tới khi cả người cô đều cảm thấy không được tự nhiên, mới cong môi lên, bật cười : " Tôi tin." Hai mắt như chứa hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, ẩn ẩn trong đó là ý cười và sự dịu dàng xẹt qua, khiến cho người khác muốn chìm đắm trong đó. Giây tiếp theo liền trở về như bình thường, nhún vai, mắt cũng không buồn chớp, giương khóe miệng : " Hai chữ sư huynh này thường quá, tôi là người độc nhất vô nhị, làm sao có thể gọi giống người khác được ?" " Gọi tên tôi lần nữa, tôi sẽ tin." Ngữ khí anh vô cùng tự nhiên, chẳng cảm thấy xấu hổ tí nào về câu nói của mình, hoàn toàn không cảm thấy bảo người khác khen mình là một hành động xấu hổ. Da mặt là cái gì ? Nó theo đuổi được vợ anh à, nó có tác dụng gì để theo đuổi vợ ? Làm gì có. Cố Cảnh Ngự đối với ánh mắt không thể tin được của Ôn Nhan, anh làm như không thấy, đã hạ quyết tâm muốn kéo gần khoảng cách hai người lại, tiết tháo và da mặt còn quan trọng sao ? Chỉ cần là cách làm hữu dụng, căn bản là không cần suy nghĩ nhiều, dùng trước rồi tính sau. Da mặt là cái gì ? Căn bản là không tồn tại. Ôn Nhan day day trán, thở sâu một hơi, đưa cho anh một trái ớt xanh : " Ngoan, mau băm ớt đi." Không tin thì thôi, có ai bắt anh tin đâu ! Cố Cảnh Ngự : " ..." Đây là lần đầu tiên có người bảo anh ngoan đi, Cố Cảnh Ngự sửng sốt một chút, sau đó khóe môi không nhịn được mà giương lên. Dường như đã trôi qua một thời gian dài rồi mới có giọng nói tràn đầy từ tính vang lên : " Được." Nếu như vào lúc này ở đây có người quen của Cố Cảnh Ngự, khẳng định là sẽ ngạc nhiên muốn rớt con mắt ra ngoài, đáng tiếc ở đây lại không có người ngoài. Sau tiếng đáp lại của anh, không biết sao Ôn Nhan lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô hắng hắng giọng, nói sang chủ đề khác : " Cái gì, cái gì nhỉ, quên mất tôi không hỏi anh, anh có ăn được cay không ?" Ý cười của anh vẫn chưa tiêu tan : " Đương nhiên là có thể." " À, vậy được." " Vậy anh mau cắt hết chỗ ớt này đi." Ôn Nhan lấy từ trong túi ra một chút ớt nữa, rồi đưa cho anh. Cô không phải là người đặc biệt thích ăn cay, nhưng món ăn có thêm vị cay vào ăn vẫn thấy ngon hơn. Cố Cảnh Ngự : " ..."... Hai người nấu thật sự là nhanh hơn rất nhiều so với một người. Trong căn phòng bếp nhỏ, hai người câu được câu không nói chuyện với nhau. Mùi thơm của thức ăn quanh quẩn trong không gian, cùng với không khí chuẩn bị đón năm mới, tất cả làm cho không gian xung quanh trở nên ấm áp, hài hòa hơn rất nhiều. Nhưng mà, Ôn Nhan phát hiện ra, lúc đầu còn tưởng Cố Cảnh Ngự là người rất quen thuộc với bếp, nhưng thực ra chỉ được một nửa, lúc dùng dao trông vô cùng nhẹ nhàng ung dung, đẹp trai ngất trời... Nhưng mà giới hạn cũng chỉ có thế thôi, tới lúc cần xào rau thì không biết làm. Ừm... Lúc cô đi lấy đồ thấy Cố Cảnh Ngự đang thêm dấm vào khoai tây xào, lúc về rồi vẫn thấy đang thêm dấm, ngay sau đó vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm chai dấm, do dự một chút, lại tiếp tục đổ thêm vào rồi đảo. Ôn Nhan trừng lớn mắt, khó khăn lắm mới nhịn cười được, cô sợ cô mà cười thì Cố Cảnh Ngự lại cảm thấy mất mặt. Cô bước thêm bước nữa, phát hiện người mặt mày đang hết sức khó hiểu kia bỗng chốc khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cong cong môi cười, không nhanh không chậm đem chai dấm về vị trí của nó. Ôn Nhan : " ..." Thời tiết hôm nay, đẹp thế. Nhịn xuống. Cảm giác như toàn bộ hình tượng của anh trong lòng cô đều đóng băng rồi. Cô quả thật không thể tưởng tượng được, cô phải nỗ lực như thế nào mới nhịn không cười... Làm xong bữa cơm tôi đã là 9 giờ tối. Trên bàn cơm, được bày biện rất nhiều đồ ăn, nhưng cũng chỉ có hai người ngồi ăn. Ôn Nhan ngồi xuống, ý bảo Cố Cảnh Ngự không cần khách khí. " Ừm." Cố Cảnh Ngự làm như không để ý, xới cho cô một bát cơm : " Không cần phải mời tôi đâu, mau ăn đi." Ôn Nhan nhìn bát cơm anh đưa cho cô, cảm thấy bất đắc dĩ, day day trán : " Anh cho rằng tôi là thùng cơm đó hả ?" Cố Cảnh Ngự biết hiện tại đã là buổi tối, cũng không ép cô phải ăn hết : " Có thể ăn ít đi một chút." Ánh mắt anh liếc qua cô một cái, anh vẫn cảm thấy cô gầy lắm, xương như muốn lộ ra rồi, cân nặng quá nhẹ thực sự là không tốt cho cơ thể đâu. Anh vẫn kiên trì cho rằng, dáng người chuẩn là do rèn luyện mang tới, không nên vì muốn giảm cân mà nhịn ăn tới gầy trơ xương. " Được rồi." Ôn Nhan hơi buồn cười. Quan hệ giữa hai người họ không tính là thân thiết nhưng để ngồi chung một bàn mà ăn cơm cũng không có gì quá ngại ngùng. Không cần Ôn Nhan phải mời, Cố Cảnh Ngự vừa ngồi xuống đã ăn. " Lần này ớt cay thêm vào quả không tồi." Ôn Nhan kêu lên một tiếng, uống thêm ngụm nước, ánh mắt cô chớp chớp, ý muốn bảo anh ăn thịt trên bàn đi, cũng không tệ lắm : " Anh mau nếm thử cái này đi." Hương vị chính tông, lại thêm chút cay, quá mĩ mãn rồi. Gương mặt Cố Cảnh Ngự cứng đờ, mặt không đổi sắc gắp thử một miếng. Sau đó Ôn Nhan trơ mắt nhìn người đàn ông trầm ổn ngồi trước mặt mình mặt mũi đỏ bừng, hình như là cay quá, muốn giả bộ bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi. Tuy rằng cô cảm thấy... Nếu như không phải có cô đang ngồi trước mặt, chắc anh đã nhổ luôn miếng vừa rồi ra. Ôn Nhan : Sao vừa rồi còn bảo có thể ăn cay cơ mà. Cô lần này nhịn không được nữa, cười tới nỗi muốn rút gân luôn, lần này xem như đã biết, hình như anh không thể ăn cay. Hình tượng đại thần gì đó ... sụp đổ hết rồi ! Cô nhịn cười, không nói tới việc ăn cay nữa, càng không giới thiệu những món cay cho anh. Cô im lặng đem món ' dấm ' xào khoai tây đẩy đẩy tới trước mặt anh : " Ăn nhiều một chút." Đơn giản là làm nhiều, lại còn không cay. Khóe môi anh hơi giương lên, Cố lão đại khôi phục lại vẻ bình thản ừ một tiếng, cầm lấy đũa, gắp một miếng đưa vào trong miệng. Nhìn cho tới khi anh ăn hết một miếng, Ôn Nhan : " ..." Vận may của anh cũng tốt ghê. Lúc này bỗng nhiên trong đầu Ôn Nhan xuất hiện một câu, con gái có thể vừa ăn cay vừa ăn chua thì nên gọi là nữ nhi song toàn. Cô hít một hơi thật sâu, làm cho não ngừng hoạt động một chút, cố gắng áp chế sự chờ mong của mình, nuốt một ngụm nước miếng : " Cảm thấy hương vị thế nào ?" Cố Cảnh Ngự bị vị chua của nó làm nghẹn lời, nhưng sau đó liền bình tĩnh nuốt xuống : " Tạm được." Anh im lặng uống nhiều hơn hai ngụm nước. Răng ê muốn chết. " Thật sao ? Anh không cần phải cậy mạnh đâu." Ôn Nhan khụ một tiếng, cố gắng áp chế không cười. Ngón tay thon dài của Cố Cảnh Ngự gõ nhịp nhịp lên bàn, rất tự nhiên rót thêm cốc nước nữa : " Đương nhiên." " Tôi sẽ không cậy mạnh." " Như vậy à." Cơ hồ cô nhịn cười muốn nội thương luôn rồi, Ôn Nhan khống chế không được, tiếp tục trêu chọc : " Tôi cũng tin tưởng Cố sư huynh, vậy thì để tôi nếm thử món ăn anh làm nhé." Ừm... Cô tựa hồ hiểu được sở thích của mấy cô gái mới lớn. Rất thích xem bộ dáng người khác khó khăn. Vốn dĩ đang ra vẻ bình tĩnh nhưng Cố Cảnh Ngự vẫn dừng động tác lại. Anh nhìn thẳng vào hai mắt cô, tựa hồ như muốn nhìn thấu nó, đột nhiên anh cong môi cười. Đợi đã, sao nó không giống với những gì cô tưởng tượng, anh phải ngăn cô không ăn chứ, sai rồi, thế mà anh còn đem khoai tây thái sợi đó đẩy tới trước mặt cô, nhướn mày : " Được chứ." Ngữ khí anh trầm thấp, còn gắp cho cô một miếng khoai tây : " Ăn nhiều một chút." Ôn Nhan : " ..." Ôn Nhan sửng sốt nhìn đĩa khoai tây thái sợi, ấn đường cô giật giật. Phản xạ đầu tiên của cô là nhìn nét mặt anh, trong đầu cô đột nhiên nhảy lên mấy chữ — bị phát hiện rồi hả ? Ôn Nhan day day trán, đem miếng khoai tây vừa rồi gắp trở lại, đôi mắt đào hoa cong cong lên như vầng trăng khuyết, động tác không hề chậm chút nào : " Tôi không thích ăn khoai tây thái sợi, vẫn là để cho anh ăn đi." " Không thích thật sao ?" Ngón tay Cố Cảnh Ngự gõ gõ xuống mặt bàn, trầm ngâm trong chốc lát. Trong ánh mắt anh như có hàng ngàn ngôi sao, anh nhìn thẳng cô, còn rất nghiêm túc đề nghị : " Bằng không em gọi tôi một tiếng Cảnh Ngự, tôi sẽ ăn thay em, được không ?" Ôn Nhan : " ..." *** Cuối cùng, Ôn Nhan thật sự phải nếm hương vị của khoai tây thái sợi, ăn vào cái cả khuôn mặt cô không chịu được liền nhíu lại, miễn cưỡng lắm mới nuốt miếng khoai tây xuống, ăn xong miếng thứ nhất tuyệt đối không ăn miếng thứ hai. Ăn cơm xong, cũng gần tới 12 giờ rồi. Cố Cảnh Ngự nói muốn thức đêm, đương nhiên, anh cũng đảm bảo sau 12 giờ sẽ về. Không phải anh không nghĩ tới việc ở lại đây, anh muốn ở lại đây tới phát điên luôn rồi. Nhưng mà anh hiểu, anh không thể làm như vậy, một khi nói thẳng ra thì anh lại vượt quá giới hạn, tới lúc đó chỉ có thể nhận được lời từ chối. Còn không thể nói được. Ôn Nhan thấy anh đề nghị như vậy cũng không tiện từ chối, thu dọn bát đĩa để vào chỗ rửa, rồi bê một đĩa hoa quả ra. Ngoài cửa sổ, pháo hoa ở xa xa thật xinh đẹp, chiếu sáng một khoảng không, cách lúc giao thừa càng lúc càng gần, chuẩn bị đếm ngược. 10, 9, 8, ... 1... Bùm một tiếng, pháo hoa tỏa sáng cả bầu trời, đẹp tới không thể tưởng tượng. Phía sau có tiếng cười trầm thấp, giọng nói dịu dàng : " Năm mới vui vẻ."