Anh giương khóe miệng lên vô cùng sung sướng, hừ nhẹ một tiếng, làm ra vẻ trầm ổn bình tĩnh : " Xem như em có chút lương tâm."
Ôn Nhan trừng hai mắt nhìn anh, sau đó tự dưng nghĩ lại, nở một nụ cười : " ... Việc nên làm mà."
Cô xin lỗi : " Trưa nay là tôi không đúng, tôi xin lỗi, là do tôi phản ứng thái quá, hiện tại Cố sư huynh cảm thấy thế nào rồi ?"
Cố Cảnh Ngự trách một tiếng, nụ cười bên khóe miệng rất nhanh biến mất, anh làm bộ bình tĩnh, vô cùng trầm ổn : " Vẫn tốt, không tới nỗi quá đau."
Ừm, hiện tại Cố đại lão vẫn không biết mình nên tỏ ra yếu thế một chút.
Ôn Nhan thì không biết là anh đang tỏ vẻ thôi, anh nói gì thì tin đấy, cô đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy anh nói tiếp, nhàn nhạt : " Nhưng mà Tiểu Nhan, đúng là em phản ứng hơi thái quá."
Cố Cảnh Ngự lúc này khoác lên mình cái vẻ tiền bối, cong cong khóe môi, nhanh chóng phản ứng lại, ngữ khí vô cùng trầm ổn : " Em là diễn viên, khi diễn em phải tập quen với việc này, nếu như em còn phản ứng như vậy nữa, chỉ sợ sẽ làm chậm tiến độ quay phim rất nhiều."
Đương nhiên, anh lựa chọn việc quên đi, đã nhiều năm như vậy rồi anh chưa diễn cảnh nào thân mật như này.
Ôn Nhan có chút cứng đờ nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Ngự, bộ dáng của anh lúc này chính là lấy thân phận tiền bối ra để dạy dỗ cô, khóe miệng anh hơi cong lên, cô thật muốn lột luôn lớp da mặt của anh ra để xem xem anh đang nghĩ cái gì.
Vấn đề này có hơi mơ hồ, thật tốt.
Vấn đề giữa hai người, hẳn không phải là vấn đề thói quen của cô rồi.
Từ tận đáy lòng mà nói, cô không thích diễn cảnh thân mật như này. Bộ phim tiên hiệp lần trước thì cô vào vai một tiểu tiên nữ băng thanh ngọc khiết*, còn bộ phim cung đấu kia thì nhân vật của cô yêu người khác, cả hai bộ phim đều không có cảnh diễn thân mật. Nhưng cô có thể xác định là, cho dù cô không thích diễn cảnh này, nhưng cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Băng thanh ngọc khiết : trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Cô phản ứng như vậy, không phải là vì anh không chịu buông tay sao ?
Anh có rằng cô là đứa ngốc sao ?
Cố Cảnh Ngự không biết ý nghĩ của mình bị nhìn thấu, môi mỏng hơi nhếch lên, ngữ khí dù trầm ổn nhưng vẫn nghe ra được sự vui sướng, nói : " Tiểu Nhan ?"
Trợ lý nhỏ phía sau vẻ mặt mờ mịt, đột nhiên cảm thấy người mình không ổn.
Hóa ra... Nam thần của cô... Lại là một nam thần như này.
Ôn Nhan có chút cứng họng, mãi cô mới nói ra được : " ... Không biết xấu hổ."
Nụ cười trên gương mắt Cố Cảnh Ngự cứng đờ lại, có phải anh nghe nhầm hay không ?!
Ôn Nhan cũng phản ứng lại, chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa sáng ngời, cô hít vào một hơi, nhanh chóng nói : " Tôi nói là, tôi đã biết, cảm ơn sư huynh đã dạy dỗ."
Cô nói rõ từng câu từng chữ : " Tôi sẽ tập làm quen."
" Vậy được rồi." Cố Cảnh Ngự hài lòng gật gật đầu, anh sung sướng nở một nụ cười, đôi bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay cô, kéo vào bên trong phòng : " Vào đây rồi nói, đứng ở cửa làm gì."
Rầm một tiếng, cửa phòng đã bị đóng lại.
Thường Tâm Tâm lúc này mới phản ứng lại, mẹ nó, cô còn ở bên ngoài mà.
Ôn Nhan đương nhiên cũng nghĩ tới điều này, cô muốn thoát ra khỏi tay anh, ai mà ngờ anh lại thả tay ra trước, làm như không có việc gì xoay người đi rót nước.
Khóe miệng Ôn Nhan hơi giật giật : " Trợ lý của tôi còn đang đứng bên ngoài, có thể cho cô ấy vào trong này không ?"
Cố Cảnh Ngự lần này dừng hẳn lại : " Bên ngoài còn có người sao ?"
Ôn Nhan bình thản đáp : " Có."
Cô trợ lý của cô, nhỏ bé tới vậy sao ?
Cố Cảnh Ngự ấn ấn vào ấn đường mình, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn cô, anh bưng ra hai cốc nước, một cốc để ở trước mặt cô, sau đó đi ra mở cửa : " Em có hiểu lầm gì với tôi à, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy chứ ?"
Anh thật sự là không tới mức đem nhốt người ngoài cửa đâu !
Ôn Nhan nhanh chóng phản ứng lại, cô khụ một tiếng rồi lại lắc đầu, rồi dùng ánh mắt chân thành nhìn anh : " Không có, là tôi tiểu nhân để bụng mà thôi."
Trợ lý nhỏ dường như muốn tạc mao rồi, nhưng thấy cửa mở ra cô liền sờ sờ mũi mình, nhanh chóng bước vào đi tới bên cạnh Ôn Nhan, thiếu chút nữa cô cho rằng nam thần của mình ngay một chút hình tượng cũng không cần nữa, cũng may nam thần vẫn còn tiết tháo, chưa muốn làm bá vương ngạnh thượng cung.
Ôn Nhan : ...
Cố Cảnh Ngự lúc này cũng hiểu vì sao cô mang theo trợ lý tới đây, tuy rằng anh không vui lắm nhưng cũng chẳng nói gì, ngồi xuống.
Anh khẽ hừ một tiếng : " Em đứng đấy làm gì, tôi có phạt em đứng đâu ?"
Khóe miệng Ôn Nhan hơi giật giật, cô cầm cốc nước ngồi xuống, Cố Cảnh Ngự nhìn thoáng qua trợ lý của cô, cô ấy tự giác kéo cái ghế sofa đơn ngồi xuống.
Anh uống một ngụm, rồi để cái cốc sang một bên, nghe giọng anh nói chẳng biết đang vui hay đang giận : " Được, nói đi, em tới đây làm gì ?"
Giờ anh nhận ra cô không đơn giản là tới đưa thuốc thôi.
Thật là một chút lương tâm cũng không có.
Ôn Nhan rũ mắt, cô nở nụ cười lấy lòng, lấy kịch bản ra : " Cố sư huynh, giờ chúng ta đối diễn một chút được không ?"
Khi cô cười rộ lên trông thật đẹp, đôi mắt đào hoa của cô trông càng trong veo hơn, hơi cong cong như vầng trăng, như ẩn chứa hàng ngàn ngôi sao trong ánh mắt, sức hấp dẫn rất mạnh, khi nhìn vào nó chẳng ai dám nặng lời cả.
Cố Cảnh Ngự bất tri bất giác sờ sờ lỗ tai mình, một cỗ hỏa khí trong bụng không hiểu sao đã biến mất, hừ nhẹ một tiếng : " Đã thuộc lời thoại rồi sao ?"
Vừa hỏi xong, anh liền nhận lấy tờ kịch bản trong tay cô xem một chút, trên kịch bản rất nhiều chỗ cô chú thích vào đấy, đáy mắt Cố Cảnh Ngự bỗng xẹt qua tia nhu hòa.
Từ lúc anh xuất đạo đã không ít người bảo anh có tài năng thiên phú, nhưng trên thực tế, anh vẫn luôn âm thầm nỗ lực. Có tài năng thiên phú được nhiều người hâm mộ, nhưng anh vẫn luôn cho rằng, chỉ có cố gắng thì mới có thể vận dụng tốt tài năng đó.
Ôn Nhan gật đầu, cô cứ tự nhiên mà thuộc lời thoại thôi, dù sao trí nhớ cô cũng không tồi.
Ngón tay thon dài nhịp nhịp trên ghế sofa, anh lật qua lật lại tờ kịch bản : " Là đối diễn đoạn ngày mai sao ?"
Ôn Nhan ngừng một chút, lắc đầu : " Không, từ đoạn thoại hôm nay đi."
" Tôi vừa mới xem lại đoạn diễn hôm nay, cảm thấy mình diễn còn chưa như ý." Cô cảm thấy có chút áy náy : " Cho nên có thể phiền sư huynh diễn lại đoạn đó với tôi một lần nữa."
Tuy nói như vậy thì sẽ không mấy ai từ chối, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy mình đang làm lãng phí thời gian của người khác, cho nên Ôn Nhan vẫn thấy hơi ái ngại.
Bàn tay anh đang nhịp nhịp trên sofa ngừng lại, anh ngẩng lên nhìn cô : " Diễn lại ?"
Xác định rằng cô không phải đang nói đùa, anh liền tập trung lại, bộ dáng anh lúc làm việc thực sự rất khác với bình thường, anh trầm ngâm một lúc : " Tôi không có vấn đề gì cả, có thể diễn lại mà khắc phục được chỗ chưa tốt thì tôi càng hài lòng, nhưng mà em cảm thấy mình nên khắc phục lỗi gì ?"
Anh đúng là đang chọc vào chỗ ngứa của cô, Ôn Nhan bỗng im bặt, kỳ thật cũng không biết nói sao nữa.
Cô biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng lại không biết phải sửa như thế nào.
Nếu cho cô chút thời gian, học hỏi khả năng diễn xuất của Cố Cảnh Ngự thì chắc chắn cô sẽ tiến được một bước rất lớn. Nhưng không có việc gì đạt được khi không cố gắng cả, nếu nói trong thời gian ngắn có thể học được Cố Cảnh Ngự thì đúng là nói chuyện viển vông.
Thậm chí nếu như để cô sửa, mà sau đó lại càng không thích hợp thì càng khó xem hơn.
Nhưng đạo diễn bảo cô nên tới tìm Cố Cảnh Ngự, thì hẳn là anh phải có cách nào đó.
Ôn Nhan cười, cảm thấy hơi xấu hổ : " Cho nên giờ không phải tôi đang thỉnh giáo sư huynh sao ?"
Trên thực tế, cách diễn của cô đã làm đạo diễn hài lòng rồi, không cần phải diễn lại cũng ổn.
Nhưng ai mà biết được Cố tam có phương pháp gì không.
Ôn Nhan là một hạt giống tốt, đạo diễn đối với tác phẩm của mình cũng vô cùng nghiêm khắc, ông biết có thể diễn tốt hơn nữa cho dù hiện tại đã ổn rồi. Nhưng sau khi xem lại cảnh quay ông cũng cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhưng ông cố tình không động vào, nhỡ đâu sửa xong lại hỏng thì sao.
Đạo diễn cảm thấy phiền não, ông từ đầu không nói gì cả, chỉ là muốn Cố Cảnh Ngự giúp cô khai phá tài năng của mình, hiện tại chính Ôn Nhan cũng đã nhìn ra. Ừm, Cố Cảnh Ngự muốn theo đuổi người ta, hẳn là sẽ quan tâm tới Ôn Nhan, sự phiền lòng này cứ để cho cậu ta đau đầu một mình đi.
Nhưng xem lại đúng là có vấn đề !!
Cố Cảnh Ngự bị hố một phen, liếc thấy ánh mắt tràn đầy vẻ tin tưởng của cô, thôi được rồi. Tần suất nhịp nhịp tay của anh giảm đi không ít, khóe miệng không tự chủ được hơi giương lên, nghĩ một lúc, anh vẫy vẫy tay với cô : " Lại gần đây một chút."
Ôn Nhan trợn tròn hai mắt, bỗng dưng thấy rối rắm, có cần phải tới gần vậy không ? Nhưng lúc sau cô vẫn tin tưởng anh, ngồi dịch vào một chút.
Cố Cảnh Ngự cảm nhận được hương thơm từ người bên cạnh, vô cùng hài lỏng, khẽ cười, một ý niệm xẹt qua trong đầu anh. Ngay sau đó anh khôi phục vẻ bình tĩnh, cầm lấy tờ kịch bản của cô, xem phân cảnh của Minh Hi từ đầu tới cuối, trầm ngâm nói : " Em lý giải nhân vật này như thế nào ?"
Anh đúng là không có cách nào để trực tiếp giúp cô sửa, nhưng anh có thể thử tưởng tượng ra cách diễn nhân vật này, sau đó nói cho Ôn Nhan xem cô đang thiếu cái gì.
Ôn Nhan bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút : " Ừm... Tôi cảm thấy Minh Hi trừ bỏ vẻ hồn nhiên như bề ngoài, nhưng cô ấy đối với hành động của bác sĩ Quý không có phản ứng gì nhiều. Chính là kiểu, thuần khiết nhất, nhưng cũng tà ác nhất."
Cô nhìn về phía Cố Cảnh Ngự, thấy anh gật gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói đi, cô nghĩ nghĩ : " Còn có, cô ấy..."
Chờ cô nói xong, anh gõ gõ ngón tay, anh suy nghĩ một lúc rồi đúc kết ra một kết luận vô cùng ngắn gọn : " Em đã quên mất một điều, Minh Hi có tình cảm với bác sĩ Quý."
Ánh mắt anh đen nhánh, thâm thúy nhưng toát lên vẻ cơ trí : " Bản thân em nghiên cứu về nhân vật Minh Hi vô cùng tốt nhưng lại xem nhẹ mối quan hệ của bác sĩ Quý với Minh Hi, Minh Hi với bác sĩ Quý, tuyệt đối không đơn giản là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân."
Có lẽ khi biết anh là người đóng vai bác sĩ Quý, cô đã không nghĩ tới phương diện tình cảm này.
" Minh Hi tin tưởng anh ta, cũng ỷ lại vào anh ta, thứ tình cảm này không phải là tình yêu nhưng cũng lại là toàn bộ tình cảm của Minh Hi, vô cùng sâu đậm."
Giọng nói anh nhàn nhạt, lọt vào tai cô, cô cảm thấy từng lời anh nói đều chấn động như sấm đánh ngang tai, như là một thế giới mới mở ra trước mắt cô, đúng, Minh Hi có cảm tình đối với bác sĩ Quý.
Chẳng trách !
Chẳng trách cô cảm thấy cốt truyện có điểm kỳ quái, giờ thì toàn bộ cốt truyện cô đã hiểu rồi...
[ Tâm lý ] khắc họa những mặt chìm nổi trong tính cách, là tâm lý con người đang đấu tranh.
Cốt truyện được phát triển theo cái nhìn của nữ chính, từ một án kiện bình thường điều tra ra được sự biến thái ẩn sâu bên trong bác sĩ Quý, làm mắt nối chặt chẽ tới toàn bộ phim, có thể nói trong câu chuyện này bác sĩ Quý chính là phần tối của tính cách, mà vai Ôn Nhan diễn thì hoàn toàn thuần khiết, trong trắng.
Bác sĩ Quý hy vọng Minh Hi tới giúp đỡ anh ta, mà bởi vì có tình cảm nên Minh Hi mới chịu để cho anh ta dẫn đường, cũng bởi vì thế... Cho nên sau đó... Đây cũng là điểm rõ ràng nhất mà cũng dễ bị xem nhẹ nhất.
Cho nên lúc đó cô diễn, chính là thiếu sót phần này.
Anh thấy đôi mắt cô như sáng lên, cả người như là được ánh sáng chiếu tới. Cố Cảnh Ngự dừng một chút, không nhịn được hơi cong khóe môi, sự dịu dàng trong ánh mắt anh bỗng xẹt qua rồi biến mất, im lặng mà nở nụ cười.
Vật nhỏ không có lương tâm này... Khi cười lên vẫn là đẹp nhất !
Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, anh mới vẫy vẫy tay, ý bảo cô tới thử một chút cảnh ngày mai diễn : " Lại đây, chúng ta thử xem."
Ôn Nhan gật gật đầu, thậm chí tự nhiên tiến tới gần hơn.
Ánh mắt Cố Cảnh Ngự bỗng tối sầm lại, yết hầu gợi cảm hơi chuyển động, anh bỗng nhìn thẳng vào cô : " Nhìn tôi."
Ánh mắt anh thâm thúy, giọng nói anh hữu lực tràn đầy mê hoặc, chạm tới tận đáy lòng cô : " Hiện tại, tới gần tôi, ỷ lại tôi, . ."
Và cuối cùng, yêu tôi.