Người cầm máy quay chậm rãi thu chân về, từng bước từng bước lui về phía sau, làm như không có việc gì tiếp tục quay phim.
A, vừa nãy hắn quay quá gần sao ?
Không thể nào, sao hắn quay mà hắn không biết được chứ.
Ôn Nhan: " ..." Quan trọng là ở chỗ, trong thời gian đang thay đồ, hẳn là không cần thiết phải quay đâu.
Cố Cảnh Ngự thật ra không để ý lắm, anh vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo Ôn Nhan tới chỗ mình, cùng nhau đi tới chỗ mọi người tập hợp.
Lúc đó, anh còn không quên quay lại cười cười với người cầm máy quay.
****
Người bạn vùng quê này thoạt nhìn có vẻ là người không giỏi ăn nói, trên gương mặt rám nắng hơi ửng hồng. Nhưng nếu đụng tới vấn đề chuyên ngành của người này thì hiệu quả làm việc không tồi.
Người đó đứng dưới ao sen, hái một củ sen làm mẫu cho mọi người, sau đó giải thích qua: " Muốn hái được củ sen từ dưới bùn lên thì bạn phải kết hợp cả hai tay, tay phải đỡ lấy phần sau của củ sen, tay trái thì đỡ phần giữa thân, chậm rãi kéo nó từ dưới bùn lên."
" Sau khi thu được củ sen thì vẫn phải đỡ phần đằng sau, đề phòng việc củ sen bị gãy làm đôi." Người đó tiếp tục nhắc nhở: " Bằng không để nó gãy và rơi xuống bùn thì rất khó tìm lại, vì chúng bị tách ra rồi."
Ở trong giới giải trí, người có thể thể đạt được vị trí như hiện tại tuy không phải người quá thông minh nhưng tuyệt đối không phải loại người ngu ngốc gì. Nghe người bạn này nói qua hai lần, mọi người đều hiểu rồi.
Hà Từ giờ nóng lòng muốn thử: " Đã hiểu đã hiểu, để tôi biểu diễn cho mọi người xem một chút."
Hắn là người sinh ra ở vùng nông thôn, vào những ngày lễ tết hắn cũng thường trở về nhà giúp mọi người lột ngô, còn có cả ảnh chụp. Mấy việc làm nông như thế này hắn tương đối có ưu thế.
" Từ Từ!" Khương Văn giống như ngộ ra cái gì đó, vội vàng ngăn cản hắn, vẻ mặt có vẻ rất lo lắng: " Để cậu đi xuống, lúc sau không sợ bị ngập trong nước luôn sao ?"
Hiện trường yên lặng, lúc sau có vài vị khách mời bật cười.
— Thứ Thứ của chúng ta, cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi lùn chút xíu. Đương nhiên, hiện tại còn hơi béo nữa. Đây là chính miệng fan nói chứ không ai khác.
Hiển nhiên, Khương Văn khi nói những lời này là lo rằng Hà Từ đi xuống đó sẽ ngập nước, ngập tới tận cổ.
" Cậu, nói, lại, xem, nào !! Tôi sẽ bị ngập trong nước ?" Hà Từ gằn từng chữ một, sau đó trực tiếp nhào tới.
Đây không phải là đang ám chỉ hắn lùn sao ?
Thực ra mà nói thì Hà Từ không phải người quá lùn, nhưng mà mọi người hay bảo hắn lùn, thôi thì cứ coi như đó là một đặc điểm nổi bật của mình trong chương trình thực tế đi. Nếu như bản thân không có nhiều nhân khí thì trong các chương trình tham gia tốt nhất là nên có một đặc điểm. Điều này có thể làm người xem nhớ kỹ bạn.
Nếu như ở trong cuộc sống bình thường, có người nói hắn như vậy thì sẽ bị coi như là đang công kích. Nhưng ở trong chương trình thì khác, mọi người nhắc đi nhắc lại đề tài này, chỉ là muốn giúp hắn mà thôi, để cho khán giả khi xem chương trình sẽ nhớ được hắn là ai.
Cho nên Hà Từ vốn dĩ là không muốn so đo. Nhưng từ trong miệng khách mời nói, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình thật thấp.
" A! A! Làm cái gì thế ?" Khương Văn không tránh kịp, bị Hà Từ kẹp cổ một cái, hắn hô to: " Tôi đây là đang lo lắng cho cậu mà. Cậu không cảm kích tôi thì thôi, sao cậu lại có thể... khụ khụ, làm tổn thương tôi thế này."
Hai người náo loạn một lúc, một số khách mời đứng một bên thấy vẫn chưa đủ loạn, còn châm thêm lửa vào cuộc chiến.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra.
Khương Văn dùng hai tay xoa lấy cổ mình, hắn ngồi xổm trên mặt đất, ho khan tới nổi cả cổ tưởng chừng như đỏ lên, ho xong còn không cam lòng nói: " Còn không muốn để người khác quan tâm mình, không tin cậu thử hỏi đồng đội cậu mà xem, xem xem có phải tôi nói sự thật không ?"
Đồng đội của Hà Từ hết ngó trái lại ngó phải, làm như là mình không tồn tại.
Không phải lời thật lòng thì thật có lỗi với lương tâm của bản thân.
Còn bảo đây là lời nói thật, ... nhưng hắn là đồng đội của bọn họ mà.
Vẫn là nên nhìn con kiến đang bò trên mặt đất đi. Đại Dũng và Lục Lâm nhìn con kiến xong lại nhìn nhau, sắc mặt Đại Dũng đầy vẻ suy ngẫm, cậu mở miệng: " Cô thấy không, con kiến này có cái đầu rất to."
Lục Lâm: " Đúng vậy, tôi cũng không ngờ đấy."
Khương Văn: " ..."
" Mấy người cứ nói thật ra xem nào !" Khương Văn cả giận nói: " Đại Dũng, cậu phải có khí khái của đàn ông chứ."
Ôn Nhan đứng một bên xem vô cùng vui vẻ, cô thấy không ai nói tiếp liền mở miệng: " Hắc ca, anh đừng hỏi thế, lần này là anh không đúng rồi."
Khương Văn: ...
Chúng ta cùng một đội cơ mà !!!
Hà Từ cười thành tiếng: " Ha ha ha ha ha ha ha. Thấy không ! Ánh mắt của Ôn Nhan mới là sáng suốt."
Đối mặt với ánh mắt lên án của đồng đội, Ôn Nhan vẫn tiếp tục nói, đôi mắt cô ánh lên vẻ nghiêm túc: " Sao anh lại chỉ nói mà không làm chứ, lúc này anh nên đưa cho Thứ Thứ một cái phao bơi."
Hà Từ: ...
Khương Văn và khách mời: Phụt... ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
" Ha ha ha, là tôi sai, tôi sai." Khương Văn cười tới không dừng được, lấy tay đập mấy phát vào đùi mình để kiềm chế. Hắn nghe cô nói vậy thì thực sự đi tới chỗ đạo diễn tìm cái phao, gương mặt cố gắng biểu hiện sự nghiêm túc, trịnh trọng đưa phao cho Hà Từ: " Từ huynh, phụt, tự chiếu cố bản thân mình cho tốt..."
Giống như là đưa cho chiến hữu một khẩu súng, để chiến hữu đó xông pha chiến trường.
Lời còn chưa nói xong, tự bản thân hắn đã không kiềm chế được, bắt đầu cười.
Ngay cả Cố Cảnh Ngự cũng hơi nhếch miệng cười.
Hà Từ cúi đầu. Đây như kiểu giây phút yên lặng trước khi bom nổ vậy. Ngực hắn cứ phập phồng, cả người hắn như sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào, tới khi lên chương trình, tổ hậu kỳ còn ưu ái chèn thêm hiệu ứng cho hắn, đỉnh đầu hắn là hình một quả bom đang đếm ngược.
Mười, chín, tám, bảy, ... Những người xung quanh đều cười nghiêng ngả, làm gì có ai chú ý tới hắn đâu. Bùm một tiếng, bom nổ mất rồi !
" Khương, Văn !!!!" Hà Từ gằn từng chữ qua kẽ răng, mặt hắn đầy giận dữ, hắn giơ phao bơi trong tay ra, nhào tới: " Tôi, giết, mấy người !!!!"
Hắn coi phao bơi như là vũ khí, trái đành một cái, phải lia một cái, cứ thế múa may liên tục mấy vòng.
Mọi người xung quanh đó liền giải tán.
Sân vườn ở nông thân khá rộng, nhưng máy quay phim chỉ cố định được ở một phạm vi nhất định. Mà Khương Văn với Hà Từ cũng coi như là người có tuổi rồi, đương nhiên sẽ không chạy ra khỏi phạm vi máy quay. Ở trong cái vòng tròn nhỏ hẹp đó đuổi tới đuổi lui, Khương Văn sẽ không trốn được, vì thế mà chẳng mấy chốc Hà Từ đã đuổi kịp.
Hắn chạy tới trốn phía sau Đại Dũng, nuốt nuốt nước miếng, vươn tay từ chối, nói: " Hà Từ, Hà Từ, cậu mà đánh tôi là tôi tức giận đấy."
Hà Từ cười đầy giận dữ, hắn giơ phao bơi lên.
" A!" Khương Văn kêu lên đầy sợ hãi, cả người trong nháy mắt đều trốn tiệt sau lưng Đại Dũng: " Quân tử động khẩu không động thủ, dừng lại đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Người đứng ở đằng trước là Đại Dũng cũng giơ tay ra che chắn, chuyện này không liên quan tới hắn nha.
Đáng tiếc, Đại Dũng cũng không ngăn được, hắn khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi hai người kia. Hai người lại tiếp tục một màn gà bay chó sủa, người chạy ta đánh, còn tức giận hét lớn nữa: " Kiểu tóc, kiểu tóc của tôi, đừng có mà đánh vào đầu."
Phao bơi chỉ là đồ được bơm hơi, đánh vào đầu cũng chẳng đau gì, nhưng mà Khương Văn vẫn kêu rất to, cơ hồ như cả trường quay đều là tiếng của hắn. Nghe muốn phát điên lên được.
Lúc này, Ôn Nhan với Cố Cảnh Ngự đứng ở một góc, cười tới không dừng được. Sau đó thì Khương Văn phản ứng lại, hắn thấy được hai người bọn họ, cơ hồ mắt hắn sáng như đèn pha, hắn chạy như điên tới chỗ bọn họ: " Đồng đội !! Cứu mạng !!"
Bọn họ là một đội mà, mau tới cứu hắn đi.
Trong lúc hắn nói, đầu hắn lại bị đập thêm một phát, đập tới thiếu chút nữa là nước mắt hắn chảy xuống rồi.
Hắn thấy càng lúc mình chạy càng gần. Cố Cảnh Ngự đứng đó, anh nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, dường như cũng có ý muốn cứu lấy hắn, hai mắt Khương Văn sáng ngời, hạnh phúc tới mức nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
Cứu tinh đây rồi !!
Người tốt đây rồi !!
Nửa đời sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu !!
Nhưng mà chỉ giây tiếp theo thôi, ... Vị cứu tinh của hắn bỗng dịch chân sang bên trái một bước, chắn trước mặt Ôn Nhan, sau đó lại tiếp tục nhìn hắn với ánh mắt đồng tình.
Ừm, chắn trước mặt Ôn Nhan.
Chắn trước mặt Ôn Nhan...
Phía trước Ôn Nhan ...
Không phải chứ, nước mắt Khương Văn nhất thời đông cứng lại. Giờ hắn hận không thể xông lên lay lay bả vai Cố Cảnh Ngự, cậu thấy rõ mà đại ca, người đang bị đánh là hắn ! Là tôi đấy, cậu có hiểu không !!
Cậu, sao, lại, chắn, trước, mặt Ôn Nhan làm gì cơ chứ, a a a a a a a !!!
Cô ấy có bị đánh đâu !!
Khương Văn suy sụp tinh thần, hắn ngã thẳng xuống đất. Hắn nằm liệt trên mặt đất như muốn hòa với bãi bùn bên dưới, hắn thở hồng hốc, hai mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh. Cả người hắn như muốn nói rằng hắn không luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
— Thế giới này, không bao giờ đối xử tốt với một cẩu độc thân.
***
Đôi mắt đạo diễn nhìn vào camera tựa như phát sáng vậy. Đặc biệt là khoảng cách của Cố Cảnh Ngự và Ngụy Diên trong đây. Hai người đó tự dưng tạo thành hiệu ứng vùa chắn vừa che, rõ ràng là một hành động mờ ám, cái kiểu ngọt ngào này làm một ông già như ông cũng muốn nảy nở tâm hồn thiếu nữ.
Mẹ nó, ông rõ ràng là một người đàn ông.
Bọn họ nhất định là có độc.
Nhưng là độc tốt !
Đạo diễn đồng tình nhìn về phía đó, ông vừa bảo cho thêm người đi theo tổ Khương Văn, rồi lại bảo tổ quay phim điều thêm người quay tổ Khương Văn nhiều một chút.
Còn Khương Văn, ai da, ăn nhiều cẩu lương cũng tốt, ông đây là vì muốn tốt cho hắn thôi !
***
Mọi người ầm ĩ một lúc rồi cũng bắt đầu xuống nước làm nhiệm vụ.
Cố Cảnh Ngự xuống nước trước, đợi tới khi anh đứng vững ở bên dưới rồi mới đưa tay kéo Ôn Nhan ở bên trên xuống.
Ôn Nhan cũng không lấy đó làm xấu hổ, đưa tay để anh đỡ xuống, cô cẩn thận đưa chân xuống dưới. Cố Cảnh Ngự liếc nhìn cô một cái, cong cong môi, trực tiếp đưa tay đỡ lấy eo cô, giọng nói của anh mang theo tiếng cười trầm thấp: " Anh giúp em nhé !"
Có điểm nói hơi nhiều rồi đó. Đầu Ôn Nhan như muốn to ra.
Giây tiếp theo, Ôn Nhan cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, tới lúc cô định thần lại thì đã thấy mình ở trong ao.
Ở trong hồ có rất nhiều bùn, chúng mềm nhẹ không có chút lực nào. Người vừa mới đứng bên trên mà đi xuống dưới sẽ cảm thấy không an toàn, Ôn Nhan theo bản năng túm lấy tay Cố Cảnh Ngự.
Cố Cảnh Ngự cúi đầu nhìn cánh tay cô đang túm lấy tay anh, bỗng dưng lông mày anh dãn ra, khóe môi cũng chậm rãi cong lên, ý cười tràn đầy trong mắt: " Sợ sao ?"
Ôn Nhan một lúc sau cũng thích nghi được, cô đứng vững chân dưới bùn, học anh nhướn mày lên một cái: " Anh sợ á ?"
Đại ảnh đế vừa cong lưng, đưa tay hua hua cái gì đó dưới bùn, lại vừa như đang suy nghĩ gì đó: " Giờ nếu anh nói sợ, anh có được nắm tay em không ?"
Ôn Nhan cạn lời, cô học theo động tác của anh, đưa tay lần mò dưới nước một chút, cô trừng mắt: " Đương nhiên là không rồi."
" Anh cho rằng anh mới được ba tuổi à ?"
Anh dễ dàng lấy được từ dưới lên một củ sen, động tác vô cùng ung dung. Anh im lặng một lúc, sau đó mở miệng, tiếng nói trầm thấp: " Anh có thể giả làm Cố ba tuổi."
— Nếu như cô nắm tay anh, anh hoàn toàn có thể giả thành một đứa trẻ ba tuổi.
— Nghiêm túc đó.
Môi mỏng anh hơi nhếch lên, vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc: " Em cảm thấy thế nào ?"
Ôn Nhan bị hành động không biết xấu hổ của Cố ảnh đế dọa cho ngây người.
Thật lâu sau cô mới phản ứng lại được, cô đưa tay che đi mí mắt đang giật giật của mình, cô cảm giác như mỗi lần cô lại khám phá ra một giới hạn mới của Cố Cảnh Ngự.
Hoặc là, cái giới hạn đó bị chó tha mất rồi.
Khương Văn đứng bên cạnh đó ném củ sen vào rổ cũng nghe thấy.
Khương Văn: " ..."
Nghiêm túc nhé, hắn thật sự muốn chửi bậy !!!
***
Ôn Nhan quay đi quay lại tìm kiếm, cuối cùng cô cũng sờ thấy một cây gì đó dài dài, tay cô hơi dừng lại một chút. Đôi mắt đào hoa cong lên, tay cô hơi dùng sức một chút... Không xê dịch chút nào.
Ấn đường Ôn Nhan giật giật, còn rất ... cái gì nhỉ.
Cô dứt khoát đưa hai tay lên, nắm tay lại, hít một hơi thật sâu, cắn răng mà dùng sức.
Cố Cảnh Ngự đứng bên cạnh cô thấy thế, anh liền cong cong môi, đưa tay vứt củ sen mình vừa nhổ được vào sọt, anh xoay người tới gần, cười nhẹ: " Anh tới ..."
Lời anh nói còn chưa xong, mắt đã thấy Ôn Nhan rút được củ sen ra rồi, thuận tiện cô còn làm văng lên một đống bùn, mà đứng gần đó, anh hứng trọn đống bùn vào mặt.
Cùng lúc đó, vì Ôn Nhan dùng nhiều sức quá nên hiện tại đứng không vững nữa, cô loạng choạng một bước, bước sau đã đặt mông ngồi dưới ao.
Nước bùn tự nhiên sẽ lắng xuống, nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là Ôn Nhan sợ quá nên bẻ gãy luôn củ sen, theo bản năng cô nhắm mắt lại.
" Cố Cảnh Cảnh !!!"