Thành Đức Thao bị câu nói của Quân đại thiếu gia làm cho tức giận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. Nước da hắn vốn đã trắng bởi vậy càng giống như vôi.
- Ha ha, tam thiếu à, đây là thiếu chủ của Thành thị gia tộc. Quân công tử không nhớ cũng có gì là lạ.
Từ khi Quân Mạc Tà đến, Phương Bác Văn chưa hề rời mắt khỏi khỏi hắn, đối với từng cử chỉ, từng hành động, từng câu nói đều quan sát rất kỹ lưỡng.
- Thành Đức Thao, là ai?
Quân Mạc Tà lé mắt nhìn hắn :
- Thành gia hả?
Toàn thân Thành Đức Thao run lên vì giận dữ, cắn chặt răng mà nói:
- Quân công tử, vốn nghe danh Quan gia nổi tiếng đã lâu, uy danh của lệnh tôn như sấm rền bên tại. Hôm nay gặp mặt, Quân công tử quả nhiên là có phong cách quý phái.
Những lời này của Thành Đức Thao rất xảo quyệt, rõ ràng là có ý chế giễu Quân Mạc Tà từ nhỏ đã không có cha, không có lấy nữa điểm giáo dục.
Mọi người nghe vậy đều hoảng hồn, những lời này không chỉ xúc phạm Quân đại thiếu gia mà còn đụng chạm đến toàn bộ Quân gia nữa. Trong nháy mắt mồ hôi của Nhị hoàng tử đã rơi lộp độp như hạt mưa rào, mẹ nó chứ cái tên Thành đại công tử này đúng là yêu tinh đi gây rối, chỉ cần một câu nói đã đẩy Quân gia về phía đối lập. Trong lòng hắn lầm ràm cầu thần bái phật, các ngài hãy hát bài nối vòng tay lớn khiến cho tên công tử bột Quân Mạc Tà này có nghe mà đừng hiểu ý ẩn của câu nói đó.
Nhưng tiếc một điều, chư vị thần phật hôm nay đi chơi hết nên không có nghe lời cầu khấn của Nhị hoàng tử.
Quân đại sát thủ làm sao mà không hiểu được cơ chứ, hắn khẽ khịt mũi, nói:
- Hoá ra là thiếu chủ của Thành gia, thất kính, thất kính! Vừa rồi có chút thất lễ, hôm nay lần đầu gặp nhau, trước hết hãy thăm hỏi nhau một chút mới phải lễ. Ờ, Thành Đức Thao con mẹ ngươi khoẻ chứ???
Quân Mạc Tà dằn giọng nhả từng chữ thật dài và rõ.
Cái này thật là... so với việc chỉ thằng hói đầu mà chửi hoà thượng thì cũng chả khác là mấy.
Thế này thì giống như con mẹ hàng tôm hàng cá chanh chua cong cớn lại còn ân cần hỏi thăm lệnh đường của người ta nữa chứ.
Làm người sao lại vô sỉ đến thế được nhỉ?
Cái được gọi là phong thái của đệ nhất công tử bột của Thiên Hương thành, đến hôm nay mọi người mới được mở rộng tầm mắt. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, quả thật chính xác à.
Thành Đức Thao giận đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng đứng lên đối mặt với Quân Mạc Tà. Ai ngờ tên công tử bột này xuất thân cao quý mà chả khác gì một tên lưu manh, tính cách y hệt như một tên du côn, nên cái cao ngạo là đệ tử thế gia của hắn thành ra không có đất dụng võ. Huống chi, tuy gia thế của Thành Đức Thao không nhỏ, cũng có thể được xem là cường hào một phương nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một huyền khi thế gia trên giang hồ mà thôi. So với vị thế rực rỡ của Quân gia trên trường chính trị và quân đội thì đúng là không đáng để nhắc tới.
Cũng may là đám người của Nhị hoàng tử căn bản là không để lời thề hùng hồn tiêu diệt Quân gia của Thành đại công tử trong lòng. Éch ngồi đáy giếng, thì cũng chỉ biết miệng giếng mà thôi làm sao biết được thế nào là trời cao đất dày.
Nói cách khác, cho dù Quân Mạc Tà vẫn quần là áo lụa, vẫn phá phách thì cái thứ Thành Đức Thao, Thành đại công tử nhà ngươi căn bản cũng không đủ tư cách để nói chuyện. Lại còn dám đụng chạm đến tổ tiên Quân gia, kiểu này dễ dẫn đến hoạ diệt tộc như chơi, tất cả cũng là do Thành đại công tử xưa nay quá kiêu ngạo, không suy nghĩ mà cứ buột miệng thốt ra.
Mà giờ đây Quân Mạc Tà đã phản kích một cách thẳng thừng. Nếu Thành Đức Thao dám mở miệng mắng trả thì tất cả mọi người đều có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Đại binh của Quân gia sẽ lập tức làm gỏi Thành thị gia tộc.
Đó là lý do tại sao Quân Mạc Tà có thể chửi loạn không thèm e ngại nhưng Thành Đức Thao tuyệt đối không được.
Nhưng mà rốt cuộc Thành đại công tử không phải tuýp người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, dù giờ đây bị Quân Mạc Tà sĩ nhục nhưng cũng không dám trực tiếp trả đòn. Tuy nhiên, cả khuôn mặt đỏ bừng như máu heo, toàn thân phừng phừng lửa giận.
Mấy người còn lại tuy có vẻ thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong lòng vẫn có chút hả hê: Sướng chưa con? Quân Mạc Tà là ai cơ chứ? Cho dù hắn vẫn là một tên hoa hoa công tử nhưng hắn là hậu nhân duy nhất đời thứ ba của Quân gia, một cái Thành gia nho nhỏ như ngươi mà dám vuốt râu hùm ư? Không biết thân biết phận nhảy ra trêu chọc hắn để rồi ăn phải quả đắng này, đúng là tự rước lấy nhục.
Đúng lúc này, một trận làn gió thơm lượn lờ chung quanh, một thanh âm ôn nhu khẽ cười nói:
- Các vị quý khách quang lâm, Nguyệt Nhi đặc biệt mang theo chúng tỷ muội vội tới để trợ hứng cho các vị.
Lập tức năm sáu mỹ nữ thướt tha đi tới, trong phòng mấy nam nhân đều là có chút thú huyết sôi trào.
Quân Mạc Tà thu liễm sự kiêu ngạo lại, khi nghe thấy mỹ nhân nói chuyện, trong mắt bắn ra dâm quang, há miệng thật to, nước miếng nhỏ tong tong.
Hắn đương nhiên là nhìn vị kia Nguyệt Nhi cô nương.
Quân Mạc Tà lần này tới đến Nghê Thường Các, hơn phân nửa lý do là vì nàng ta mà đến, nếu không, ba vị hoàng tử song song mở tiệc chiêu đãi, hà tất chỉ cần đáp ứng Nhị Hoàng Tử? Hôm nay nàng dám xuất hiện trước mặt mình, cơ hội thế này, Quân Mạc Tà làm sao buông tha được.
Mọi người thấy hình dạng này của Quân Mạc Tà thì trong lòng khinh bỉ cực kỳ. Đức hạnh thế này sao gọi là danh môn thế gia công tử được? Nguyệt Nhi cô nương có xuất sắc đến đâu dù sao cũng là gái thanh lâu, lẽ nào vị Quân đại thiếu gia này muốn làm chuyện xấu mang tiếng khắp thiên hạ?
Nhị Hoàng Tử càng nhíu mày, hắn có ý với Nguyệt Nhi sớm đã không phải bí mật gì, chỉ bất quá Nguyệt Nhi này biết ý nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, vẫn có ý cự tuyệt, làm cho Nhị Hoàng Tử trong lòng ngứa ngáy. Với thân phận của hắn, đương nhiên không thể cưới hỏi đàng hoàng, thậm chí là lấy về làm tiểu thiếp cũng là tuyệt đối không được, nhưng trong lòng hắn sớm đã xem Nguyệt Nhi là người phụ nữ của mình.
Nguyệt Nhi cô nương nhẹ nhàng cười, bước vào một bức rèm che. Sau khi bước vào thì nhẹ nhàng ngồi xuống, vung tay lên, tiếng đàn êm tai như tiếng suối vang lên, vô tình làm cho tiệc rượu đang có phần chán chường có thêm vài phần tao nhã.
Rượu và thức ăn rất nhanh được bưng đến, Nhị Hoàng Tử lúc này có nói gì với Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia tựa hồ hoàn toàn giống như tai bị điếchai mắt dán chặt vào Nguyệt Nhi cô nương đang đánh đàn bên trong.
Đám người của Nhị Hoàng Tử thấy thế liền khó chịu.
Mọi người từ lâu đã biết Quân Mạc Tà là một tên công tử quần áo lụa là, mười phần ăn chơi, hành sự như thế này là chuyện đương nhiên. Tuy vậy, không ai ngờ người này lại thể hiện bộ dáng thèm thuồng mê mẩn kinh khủng tới mức này.
Khi Nhị Hoàng Tử bình luận về mấy đại gia tộc trong thành, tuy trong cùng một thành nhưng bên trong là minh tranh ám đấu, đề phòng lẫn nhau. Những lời này, Quân Mạc Tà miệng thì nhỏ nước miếng tong tong liên tục trả lời cho có:
- Đúng, đúng, không sai, không sai...
Ngay khi Nhị hoàng tử cho rằng Quân Mạc Tà đã hiểu mình nói gì, chuẩn bị nói tiếp thì tên này nói tiếp nữa câu sau:
- ... Nhị điện hạ nói không sai nha, ngực của Nguyệt Nhi cô nương quả thật tròn to nha, ta mong có thể có thể sờ sờ con mẹ nó ngực to này mấy cái.
Câu nói này làm cho Nhị hoàng tử đứng hình, chỉ biết giương mắt mà nhìn, giống như bị ai quật nguyên chiếc dép vào mặt.
Tiếp theo, đám người Phương Bác Văn, Lưu Tư Bác thay nhau ám chỉ thế lực của Nhị hoàng tử mạnh mẽ thế nào, nếu cùng Quân gia hợp tác sẽ tốt thế nào. Tuy ý tứ không rõ ràng, rành mạch nhưng dù cho là heo khi nghe cũng hiểu ẩn ý trong đó.
Khi nói tới việc Nhị Hoàng Tử chiêu hiền đãi sĩ, cách đối xử với người mình mời về, Lưu Tư Bác, Thành Đức Thao càng cố gắng nói nhiều, mồm năm miệng mười thuyết phục Quân Mạc Tà.
Quân đại thiếu gia thì cứ binh tới tướng ngăn, bất kể chuyện gì cũng tham gia bàn luận, nhiệt tình vô cùng, nhưng càng về sau lại càng nói nhiều, nói dai, nói dài mà lại nói dở, cứ râu ông nọ cắm cằm bà kia mà phang, làm cho chẳng ai nói được câu nào ra hồn.
Nói đến chính trị phương cách, cách trị quốc, thế nào là vì phúc lợi của dân chúng, Phương Bác Văn lão tiên sinh vô ý nói một câu:
- Thực lực của một nước chính là tài lực.
Mọi người ào ào tán thành.
Quân Mạc Tà cũng gân cổ lên tham gia, thao thao bất tuyệt, đến cuối cùng khi kết thúc thì xa vấn đề chính một vạn tám ngàn dặm rồi.
- Tiền bạc đúng là một thứ tốt, Phương đại nhân nói tốt lắm, ha ha nói tới bài bạc, oa ha ha, có lần bản công tử cùng Đường bàn tử hai người e sợ khi xuất hiện làm kinh hãi dân chúng, liền cải trang, âm thầm cẩn thận tiến vào sòng bạc, ngày đó, ta đổ tới kinh tâm động phách, cái danh Đổ thần của bổn công tử cũng là lần chiến đấu này mà thành danh! Nhưng từ đó về sau lại không còn đối thủ. Haizzz, vô địch thật sự là quá tịch mịch đi!
Quân Mạc Tà dương dương đắc ý nói với mọi người, nói xong lại quá hưng khởi, buông đũa xuống, đứng dậy, một chân dẫm trên ghế, hai tay vung lên:
- Nơi đó còn có đấu thú, nào là xà đấu, cẩu đấu, chọi gà... cái chó gì cũng có.
Quân Mạc Tà thao thao bất tuyệt, nước bọt văng khắp nơi. Nói đến cái này giống như nói trúng chỗ ngứa! Trong trí nhớ trước đây của Mạc Tà, không có gì giỏi, riêng về các khoảng ăn chơi thì tuyệt đối là cao thủ trong các cao thủ, có thể nói là dùng dao mổ trâu mà giết gà cũng không quá.
Tuy Thành đại công tử cũng có vài phần khí chất công tử quần áo lụa là, nhưng lại là từ dưới thấp bò dần lên cao, dù có cố treo cái bảng "công tử quần áo lụa là" trên ngực thì khi so sánh với Quân đại thiếu gia cũng là quá kém cỏi.
Trong chốc lát, mọi người đều trừng mắt nhìn Quân đại thiểu thoả thích biểu diễn, cả đám như bị sét đánh.
Ai cũng nghĩ thầm trong lòng: " Ngươi và Đường Nguyên mà còn cần phải giả trang sao? Đường bàn tử thì như viên thịt di động, có thay đồi trang phục thế nào thì người ta liếc mắt là nhận ra ngay. Trên cả huyền huyền đại lục này, muốn kiếm cái bụng nào to như cái bụng của hắn cũng là cả một vấn đề, cơ bản là không thể nào tìm ra."
" Hai người các ngươi đi đánh bạc, ai dám ăn tiền các ngươi? Tất nhiên là thành Đổ Thần rồi? Nhưng quan trọng là nãy giờ chúng ta đâu có nói về cái này? Hồi nãy nói tới chuyện gì rồi nhỉ?" Mọi người đầu choáng mắt hoa, lão thiên ah, nói thế nào thành ra chủ đề này vậy trời!
Nhị Hoàng Tử trong lòng đã hối hận muốn chết, sớm biết có kết quả này, tốn hao nhiều tâm tư tinh lực làm gì không biết?
Hết lần này tới lần khác cái gì cũng không bàn luận được! Thậm chí một câu nói nghiêm túc cũng không nói ra được, chuyện này thật là nản...
Chỉ có Phương Bác Văn là nhíu mày, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Quân Mạc Tà. Trong đầu lão đầu này mang từng câu, từng chữ nãy giờ Quân Mạc Tà nói ra mà tỉ mỉ phân tích. Nhìn cách hắn nói chuyện cắt đầu chộp đuôi, lão già này nghĩ tên tiểu tử này chắc là không có triển vọng gì rồi. Nhưng đột nhiên, hắn lại phát hiện một việc rất thú vị, mà chuyện này lại làm lão thân thể chấn động, thần sắc trở nên ngưng trọng.