Chương 345: Siêu cấp đại thủ bút!

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:26:45

Mọi thứ đều khiến cho người ta cảm giác hít thở không thông! Rõ ràng cách còn hơn mười trượng, không trăm trượng thậm chí là hơn nghìn trượng, mọi người vẫn như cũ cảm thấy khí tức sát phạt lành lạnh thấu xương! Những người này, giống như ác ma được địa ngục thả ra đột nhiên xuất hiện trên nhân gian vậy! Rõ ràng có mấy trăm người, lại không cảm thấy tiếng hít thở, trừ hai chân cử động ra, không hề có một động tác dư thừa nào cả, thật sự rất thành công để xây dựng không khí thảm thiết của trăm vạn đại quân đang chiến đấu kịch liệt a! Những người này, mỗi người đều là sát thần! Tuyệt đối là sát thần! Quần áo của bọn họ, tất cả đều trắng hơn tuyết, chỉ có một chỗ khác nhau là cổ tay áo có hoa văn có hay không kim tuyến. Kim tuyến có to, có bé, có hai đường, có ba đường, nhưng cũng có một số ít tựa hồ còn thêu một dấu ấn nhỏ màu vàng bằng dây chỉ vàng. Xem ra, những thứ đó là quy định mà Tà quân phủ đặt ra... Người như vậy, một bên một đội, mỗi một đội, đều đủ một trăm bốn mươi chín người! Đằng sau có một người bước ra cửa thành, quân đội chỉnh tề dạt sang hai bên, triển khai đội hình cánh chim nhạn, đồng thời mở miệng nói: - Mời các vị tân khách vào thành xem lễ! Miêu Trảm vốn vẻ mặt lạnh nhạt xa xa xem diễn, nhưng chỉ đội quân hai trăm chín mươi tám người này xuất hiện trong chớp mắt, đột nhiên ánh mắt ngày càng mở lớn, đến cuối cùng, lại thành ra trợn tròn ánh mắt! Mạc Vô Đạo, Hề Nhược Trần và Hồ Duyên Ngạo ba vị tông chủ của thánh địa, nét mặt cũng khó coi vô cùng! - Sao vậy? Phát hiện không khí không thích hợp, Miêu Tiểu Miêu ngẩng đầu hỏi Miêu Đao. - Điều này sao có thể xảy ra chứ? Đội ngũ tiếp khách hai trăm chín mươi tám người này, tu vi thấp nhất...cũng là thánh giả cấp ba a! Miêu Đao cũng hít một hơi khí lạnh, thậm chí, giọng nói có chút run rẩy: - Trong đó, còn có hơn bảy mươi vị thánh hoàng, hơn một trăm người còn lại tu vi đều là thánh giả cấp bốn... Thực lực cỡ này, quả thật là, quả thật là... Rất khó tin... Hơn nữa những người đó... Lại là đội ngũ đi ra đón khách... Con mẹ nó, lão tử muốn điên rồi... Sao có thể xuất hiện chuyện như vậy chứ! Nếu chỉ là một vị thánh giả, Miêu Đao tự nhiên là không để trong mắt, ngay cả mười người tám người cũng vậy, nhưng lại tập hợp được một quân đội nhiều thánh giả như vậy, xuất hiện... Lý do chỉ là muốn khiến người người sợ hãi, thậm chí là khủng bố, khủng hoảng... - A~ Biết được tin tức kinh người này Miêu Tiểu Miêu thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng che miệng mình lại. Chỉ cảm thấy trái tim mình bùm bùm nhảy loạn... Tổng cộng bảy mươi vị thánh hoàng, hơn hai trăm vị thánh giả cấp bốn tạo thành đội ngũ đón khách... Có vẻ cho dù là Phiêu Miểu Huyễn Phủ, cũng không thể lấy ra đội hình lớn như vậy... - Bây giờ, cũng chỉ biết Tà quân phủ có được thực lực vô cùng cao... Miêu Kiếm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Sau lưng, đám người Mạc Vô Đạo cũng đều yên tĩnh lại. Xuất hiện tiếp theo cũng chính là Quân Mạc Tà, Quân tam gia mặc một bộ áo xanh mộc mạc, khuôn mặt đường đường, đứng ở cửa lớn chủ trì nghi thức tiếp khách. Quân Mạc Tà thân là nhân vật quan trọng nhất của Tà quân phủ, để hắn tự mình chủ trì đón khách, có thể nói là đã cho mọi người mặt mũi rồi! Đám người Miêu Đao nhìn lẫn nhau, nói: - Đi thôi. Mọi người cùng đứng dậy, đi về phía bên kia. Đột nhiên có một thanh âm rõ ro vang lên: - Sơn Nam Tư Không thế gia Tư Không Ám Dạ chúc mừng Tà Chi Quân Chủ khai phủ, kính dâng lên hạ lễ hèn mọn một gốc cây Ngọc Lan! Một vạn lượng hoàng kim! Đại biểu tâm ý! Sau đó liền thấy một gã đại hán khôi ngôi bước lên, hai tay cầm một hộp gấm tiến về phía trước. Quân Mạc Tà bước nhanh đón nhận, vô cùng thân thiết cầm tay người tới, mỉm cười nói: - Tư Không huynh thật sự rất khách khí rồi, huynh đến là tốt rồi, còn chuẩn bị cái gì hạ lễ chứ. Người tới a, mang Tư Không huynh vào nghỉ tạm, phụng trà, trà ngon nhất! Tư Không Ám Dạ cười ha ha, theo một cô gái áo trắng đi vào. - Đoan Mộc thế gia Đoan Mộc Siêu Siêu Siêu Siêu Siêu Phàm chúc mừng Tà Tà Tà... Chi quân chủ chủ chủ, khai khai khai...khai cái kia khai... Người tới vừa mới mở miệng đã khiến người ta cười sặc sụa, một câu nói lâu như vậy còn chưa nói xong, thì ra là một người ngọng. Nhưng những người ở đây cũng không dám cười ra tiếng, vì, dám can đảm ở đây đứng ra nói ngọng, cũng chỉ có một người mà thôi: Đoan Mộc thế gia gia chủ Đoan Mộc Siêu Phàm! Quân Vô Ý không đợi hắn nói xong, chạy nhanh nghênh đón, cười ha ha nói: - Siêu Phàm huynh, huynh cũng đến rồi, đều là người nhà, làm gì phải khách sao từ nơi xa vất vả tới đây chứ, mau mau vào trong nghỉ ngơi đi! Vẻ mặt Đoan Mộc Siêu Phàm có chút xấu hổ nói: - Vô Ý huynh, ta ta ta... Hạ lễ ta này này còn không có không... báo... báo báo... báo... - Báo báo cái gì chứ? Quân Vô Ý nhanh chóng kéo hắn vào trong. - Chờ huynh báo xong không chừng trời tối mất... Hai người quen biết đã lâu, nói chuyện với nhau cũng không kiêng kị gì, ngay khi Đoan Mộc Siêu Phàm còn muốn tranh cãi thì là bị một người đưa vào, đi đã lâu rồi mà vẫn còn nghe thanh âm lắp bắp của hắn từ xa xa truyền đến: - Ta báo báo báo báo... Sau đó, mọi người đều cùng một lúc hít một hơi khí lạnh, bởi trước mặt mọi người, trong đám người đông nghìn nghịt này, hình thành một con đường. Một đống thịt béo núc ục ịt xuất hiện trước mặt đám người. Tên Bàn Tử này, quả thật không thể dùng từ "mập mạp" mà hình dung nữa, mà phải nói là: Một cục thịt! Một cục thịt cực lớn! Cục thịt heo kia lúc la lúc lắc đi tới, mỗi bước đi, đều cho mọi người một cảm giác giống như đang ngồi thuyền vậy. Sự dao động của cục thịt béo kia, giống như sóng lớn biển cả, vĩnh viễn không ngừng. Thật thật đúng như là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a. Ập a ập ập ập nhanh đến cái miệng anh đào của Miêu Tiểu Miêu mở đến độ lớn nhất, nửa ngày cũng chưa khép lại. Nàng cũng không phải chưa từng thấy người mập, nhưng mập mạp béo núc đến cỡ này thì đúng là lần đầu tiên thấy a! Một người sao có thể mập đến cỡ này chứ? Thật sự là rất khoa trương! Nhưng nàng lập tức phát hiện một hiện tượng kỳ lạ: Hễ mập mạp này đi tới đâu, mọi người đều tự động tự tách ra làm một con đường, để hắn đi trước, hơn nữa, vẻ mặt lúc hắn đi ngang qua cũng có chút cung kính... Cũng có rất nhiều người tranh nhau tiến lên bắt chuyện, nói một câu với mập mạp sau liền nhanh chóng lùi lại, sau đó vẻ mặt vô cùng thỏa mãn cùng vinh quang... - Người này là ai? Miêu Tiểu Miêu thật sự không tưởng được, một tên mập, lại có thể uy thế lớn như vậy! Mà sức ảnh hưởng lại lớn đến mức không thể tin nữa! Thật rất kỳ quái, một tên mập béo na béo núc này vừa nhìn một cái đều phải cười đến đau bụng sau đó ghê tởm đến ba ngày cũng không thể ăn cơm, rốt cuộc có mị lực gì vậy? Mà quá đáng hơn là, có vẻ như tên mập này cũng không có thực lực gì, tu vi huyền công của hắn có vẻ như cũng ở cấp ngân huyền, chẳng lẽ người này kỳ thật là cao thủ nhất lưu, tu vi đã đạt tới mức có thể che giấu cảnh giới cao thâm của bản thân, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, nếu không thì rất khó giải thích sao nhiều người lại kính trọng hắn đến vậy? - Tiểu Miêu cô nương hình như rất kinh ngạc người này tu vi thấp như vậy, sao có thể có nhiều người kính sợ, người này, là đương kim tài chủ đệ nhất thiên hạ! Chủ nhân của Thiên Hương Thành Quý Tộc Đường, Đường Nguyên! Cũng là bạn tốt bạn tri kỉ đầu tiên trong cuộc đời của Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà! Cũng có thể xem như là một người đắc đạo, gà chó lên trời vậy! Mạc Vô Đạo ở bên cạnh nàng chậm rãi nói. - Một tài chủ và là bạn tốt đầu tiên trong cuộc đời Tà Chi Quân Chủ. Đầu óc Miêu Tiểu Miêu cơ hồ theo không kịp, hoàn toàn không thể suy đoán. Một tài chủ mà thôi, có chút tiền tài, có gì giỏi chứ? - Tiền có thể mời quỷ, cũng có thể thông thần. Ở đại lục Huyền Huyễn này thực lực là thứ mạnh nhất, một người có được vạn lượng hoàng kim cũng không là gì cả, thậm chí là mười vạn lượng hoàng kim cũng coi như không là gì, nhưng nếu là trăm vạn lượng hoàng kim... Thậm chí còn hơn xa con số này, đạt đến mức không thể đếm nổi thì sao... Vậy người này, chính là nhân vật lợi hại nhất thiên hạ! Cho dù hắn một chút huyền khí cũng không có, cũng vẫn là nhân vật nguy hiểm nhất thiên hạ! Mạc Vô Đạo cảm thán nói: - Cho một hai lượng bạc cũng là dụ hoặc, vạn lượng hoàng kim cũng là dụ hoặc, càng nhiều thì lại càng thêm dụ hoặc. Có chút người, nhìn một hai chục vàng bạc tự nhiên là không may mảy gì, nhưng nếu nhìn là con số hàng nghìn hàng vạn thì sao? Nên mới nói, một văn tiền có thể làm khó một anh hùng a... Tiền nhiều, cũng là một bản lĩnh, cực kỳ xuất sắc bản lĩnh! Miêu Tiểu Miêu cái hiểu cái không gật gật đầu. Chỉ thấy đằng trước, vị tài chủ đệ nhất thiên hạ cái kia mập mạp thở hồng hộc đi đến trước mặt Quân tam gia, chỉ nghe mỗi khi hắn bước một bước, bên bụng lại phát ra tiếng ba ba... Sau đó Miêu Tiểu Miêu che miệng muốn nôn khan: Bởi vì nàng đột nhiên thấy, tên mập mạp kia trên cái mặt tròn vo lộ ra một nụ cười nịnh nọt... Không thể không nói, vẻ mặt này xuất hiện trên mặt mập mạp, thật sự khiến người ta buồn nôn. - Tam thúc... Đã lâu không gặp... Hắc hắc, tam thúc hắc hắc hắc... Bàn Tử vừa lau mồ hôi, vừa cố gắng chụp lấy tay Quân Vô Ý. Quân Vô Ý nhăn nhíu mày: - Nga Bàn Tử, ngươi sao vậy... Mạc Tà không phải bảo ngươi giảm béo sao? Thế nào mà mới vài ngày, ngươi cư nhiên... ngươi cư nhiên... Quân tam gia cũng không biết nói sao mới tốt, cân nặng của tên mập này, tuyệt đối vượt qua kỷ lục lần trước hắn ghi lại! - Ngạch, tam thúc a... Người như con, thể chất thuộc loại trong lòng vui... sẽ béo lên... Tiểu chất hiện tại vô cùng phóng khoáng a. Đường Nguyên thở phì phò, thịt béo vẫn không quy tắc rung động... - Ngươi ngươi... Ai, ngươi quả nhiên rất phóng khoáng... Quân tam gia cũng không biết nói gì nữa, phất tay để người dưới nhanh chóng kéo mập mạp này đi. Mập mạp này đứng trước mặt, quả thật là đem một nam tử hán cao bảy thước như Quân Vô Ý che kín, áp lực này... thật lớn... Vừa dứt lời, đột nhiên mập mạp ngửa đầu dậm chân, thịt béo trên người không khống chế được giống như khiêu vũ dao động vài cái, sau đó hét lớn một tiếng: - Thiên Hương Thành Quý Tộc Đường đại chưởng quỹ Đường Nguyện, đến chúc mừng Tà Chi Quân Chủ khai phủ, dâng lên... Hoàng kim một vạn vạn lượng! Vừa nói xong câu, trong sân toàn bộ đều lặng ngắt như tờ! Hoàng kim một vạn vạn lượng! Tên mập mạp này cái gì cũng không đưa, cái gì hiếm lạ trân quý bảo vật, ngàn năm vạn năm sinh thiên tài địa bảo... Gì cũng không có, chỉ đưa tiền thôi! Đưa hoàng kim! Hoàng kim một vạn vạn lượng! Con số này, có vẻ như không phải số trên trời nữa... Con số này, trên đời này, có 99.999999% người ngay tưởng cũng chưa tưởng qua a! Chỉ thuần túy dùng hoàng kim chọi người, ít nhất cũng có thể chọi chết mười vạn người a... Miêu Tiểu Miêu cả người chấn động, khiếp sợ nói không ra lời. Mập mạp này... Quả thật có tiền a, thật sự đúng là rất có tiền...