Chương 147: Lại Xảo Ngộ

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:20:22

Mi mắt Quân Vô Ý khép hờ, thản nhiên nói, thế nhưng trong đáy lòng lại rất thích được giải thích cho đứa cháu trai này nghe, dù sao Quân đại thiếu gia bây giờ bỗng trở nên quá mạnh mẽ, bản thân hắn là một vị thúc thúc cũng khó giải thích được chuyện này! "Chúng ta đi xem náo nhiệt thôi." Ánh mắt Quân Mạc Tà xoay động, thầm nghĩ, ba vị hoàng tử cũng không tính là thứ tốt lành gì, vô luận ai lên làm Hoàng Đế đều không phải chuyện tốt, tối thiểu đối với Quân gia khẳng định không phải chuyện tốt, còn không bằng dùng một đao chém chết cả ba mới là thống khoái nhất. Độc Cô gia thất huynh đệ đều là mấy tên gia hỏa lo thiên hạ không loạn, nghe vậy đồng thời trầm trồ khen ngợi. Độc Cô Tiểu Nghệ cười nhẹ cũng gật đầu, nàng ôm Tiểu Bạch Bạch đột nhiên ghé sát lên tai Quân Mạc Tà nói khẽ: "Vừa rồi chúng ta té xỉu, đó là bí mật của ngươi à? Ta sẽ không nói ra đâu, cũng sẽ không hỏi ngươi, chuyện này ta hiểu mà." Nàng dừng lại một chút sau đó tiếp tục lên tiếng: "Nhưng, nếu ngươi cảm thấy có thể nói, vậy nói cho ta biết được không?" Quân Mạc Tà kinh ngạc quay đầu lại nhìn ánh mắt tiểu cô nương Độc Cô Tiểu Nghệ tràn đầy xấu hổ, vui mừng cùng thâm tình, trong mắt nàng lại hiện lên vẻ kiên định như muốn nói: ta quyết định sẽ không hại ngươi đâu, cũng tuyệt sẽ không khiến ngươi khó xử. Những lời này cơ hồ có thể thấy rõ trong ánh mắt nàng. Trong nháy mắt này, Quân Mạc Tà cảm thấy nội tâm mình nhũn ra, sóng mắt cũng lưu chuyển, vỗ nhẹ nhẹ lên mái tóc Độc Cô Tiểu Nghệ, thế nhưng không có lên tiếng. Lúc này không cần dùng lời để biểu đạt nữa! Bộp! Đại thủ của Quân Mạc Tà bị một tát làm cho tê dại, Độc Cô Xung ở một bên trừng mắt ngưu nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Tiểu tử, không nên chiếm tiện nghi của muội muội ta, tiện nghi của muội muội ta có thể đơn giản như vậy để ngươi chiếm sao? Nếu có lần sau. Lão Tử không nói hai lời, trực tiếp chặt cái tay thối của tiểu tử ngươi đó!" Quân Mạc Tà thật vất vả mới làm ra được một động tác ôn nhu như vậy liền bị hắn phũ phàng chém tan thành mây khói. Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn vẻ mặt của hắn cổ quái như vậy, không khỏi khúc khích bật cười áy náy liếc mắt với hắn. Đám người len lỏi trong làn sóng người đi tới đường cái, Độc Cô Anh huynh đệ bảy người cố ý không cho Quân Mạc Tà tiếp xúc cùng muội muội mình, cho nên chạy đông chen tây xen vào giữa hai người. Quân Mạc Tà lại giống như được gãi đúng chỗ ngứa, hắn liền lùi lại phía sau, chỉ một cái xoay người đã biến mất vô tung vô ảnh. Tiểu nha đầu tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Quân Mạc Tà, nàng liền xoay người hướng tới bảy ca ca của mình phát giận. Tiểu Bạch Bạch đã sớm tiến vào lồng ngực của nàng, o o ngủ khì. Lúc trước khi tiến giai nhìn có vẻ đơn giản, thế nhưng thật ra trong quá trình đó cũng rất gian nan, quả thực khiến con vật nhỏ này quá mệt mỏi, giờ phút này đã qua đợt hưng phấn, tự nhiên muốn ngủ say một giấc. Quân Mạc Tà thành công thoát ra khỏi làn sóng người, trong đáy lòng không khỏi cảm thấy một trận thoải mái. Hắn không có mục đích cứ tiến thẳng về phía trước, quả thực là thoải mái muốn chết, đơn giản là bản thân đã thoát ra khỏi cục nợ tiểu nha đầu kia. Quân đại thiếu gia cũng chưa phát giác ra, thực sự hắn đã đem thân ảnh của nàng in sâu trong trái tim mình rồi, có điều bây giờ ấn tượng không được tốt mà thôi, thế nhưng chính xác đã in đậm trong lòng. "Nguyên lai đúng là tiểu tử ngươi. Ha ha, lần trước mắng ta sau đó xoay người bỏ chạy, quả là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nha, hôm nay ngươi đừng hòng chạy." Một thanh âm tựa như hơi quen quen truyền đến bên tai Quân đại thiếu gia, Quân Mạc Tà liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt nam nhân đang nham nhở cười bước tới, bên cạnh còn có hai tên hộ vệ đi theo, hắn duỗi tay định vỗ lên bả vai nhỏ gầy của Quân Mạc Tà. Cũng phải nói lại, trước đây Quân Mạc Tà thường đi ăn uống chơi gái, tán phét, năm thói xấu thói đều biết đủ cả, khiến cho hắn từ một tên thân thể tráng kiệt giờ biến thành đồ bỏ đi, nói là miệng cọp gan thỏ cũng không quá đáng, Quân đại sát thủ sau khi tiếp nhận thân thể này mấy lần lợi dụng Hồng Quân tháp, Khai Thiên Tạo Hóa Công chữa trị, rèn luyện mới có biến đổi như bây giờ, bản chất tuy rằng so với trước kia khác nhau một trời một vực, thế nhưng bề ngoài vẫn không cải thiện là mấy, cơ bản vẫn không khác mấy so với một kẻ ăn chơi đàn điếm như trước kia, nhiều lắm là cơ nhục thêm rắn chắc, cân xứng hơn mà thôi. Quân Mạc Tà trong nháy mắt lùi lại phía sau tránh khỏi bàn tay hắn. Quân đại sát thủ không có thói quen để người lạ động vào thân thể, không lập tức ra tay đã là tốt lắm rồi, hắn nhíu mày nói: "Thì ra là ngươi." Tuy rằng thoáng kinh ngạc, thế nhưng dù sao Quân đại thiếu gia vẫn là một đại sát thủ, hắn liền nhanh chóng nhớ lại. Người này ngày đó ờ trung thu hạ vũ, lúc trước bản thân mình lêu lổng, sau đó tại một tửu điếm gặp được một người nam tử trung niên. Cũng chính là tại ngày đó, Quân Mạc Tà rất trùng hợp chiếm được cửu cấp đỉnh phong huyền đan. Mà hôm nay cửu cấp huyền đan đã hấp dẫn rất nhiều cường giả từ khắp trong ngoài thành Thiên Hương tới đoạt, không ngờ bây giờ gặp lại hắn. Quân đại thiếu gia không khỏi cảm thán, nguyên lai không chỉ trái đất mà bất kì một tinh cầu nào cũng đều tròn a... "Ngươi không nhận ra ta sao?" Người trung niên đối với thái độ tránh né của hắn cũng không có phiền lòng, cười nói: "Kẻ lãng tử phiêu bạt khắp chân trời, gặp lại hà tất phải tỏ vẻ coi như xa lạ. Tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt coi như là hữu duyên nhỉ." Quân Mạc Tà có điểm không biết nên khóc hay cười, hữu duyên hai chữ này vốn là tuyệt chiêu để hắn đùa giỡn Độc Cô Tiểu Nghệ, không ngờ bây giờ lại có người dùng đối phó với mình, điều này khiến cho Quân Mạc Tà có cảm giác bản thân bị người đùa giỡn, nếu như người nọ là nữ tử thì còn khá một chút, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là trung niên đại thúc, mẹ nó, trẻ tuổi đẹp trai cũng thật phiền phức. "Gặp lại tức là hữu duyên, thế nhưng hồi đó ta đâu có chửi mắng ngươi?" Quân Mạc Tà có phần buồn bực, đối với chuyện tình mình đã trải qua hắn trước giờ chưa có từng quên, ngày đó tuy rằng tâm tình bất hảo, thế nhưng tuyệt đối không có mắng chửi người a. "Hừ hừ, tiểu tử ngươi còn cố tình đùa bỡn ta, ngày đó ngươi mượn chuyện cong queo để mắng lão phu, tưởng rằng lão phu nghe không hiểu sao?" Trung niên ha ha cười to nói tiếp: "Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, nói chuyện không hợp nửa câu thừa. Lời này chẳng lẽ không phải mắng chửi người sao? Còn nữa, ngươi nói trên đời này không có một người nào xứng cùng ngươi đối ẩm! Những lời này rõ ràng là nói ta không đủ tư cách, chẳng lẽ còn chưa tính là mắng chửi người sao? Hừ hừ." Quân Mạc Tà e hèm hai tiếng, trừng con mắt lên nhìn vị được xưng là "Lão phu" này, nhìn ngang nhìn dọc cũng tuyệt không vượt qua bốn mươi tuổi, thế mà dám tự xưng là lão phu? Vậy danh xưng "Lão phu" trên thế giới này cũng không đáng tiền rồi! Hơn ba mươi, cố gắng lắm là bốn mươi vậy mà tự xưng là lão phu? Cái này không phải là có điểm quái gở à. "Rốt cục ngươi chịu thừa nhận chưa?" Trung niên giảo hoạt cười nói tiếp: "Nếu là thật sự có điểm áy náy vậy ngươi có thể xuất ra thiên phẩm mỹ tửu mà ngày đó đã nói ra để bồi tội, thế nào?" Quân Mạc Tà nghẹn họng nhìn trân trối người này, đây rốt cuộc là loại người gì vậy? Miệng to như sư tử cũng không có ác như vậy a? Hắn không khỏi trợn trắng mắt nói: "Ta sao phải bồi tội? Nhìn bộ dạng vô sỉ của ngươi trông rất có phong phạm của ta năm xưa đó." "Hề hề." Trung niên bị một câu nói không nể mặt mũi của hắn làm cho ngượng ngùng, suy nghĩ hồi lâu mới nở nụ cười nói: "ở trước mặt quý nhân, cho nên mắng chửi người không nên dùng lời thô tục. Nhưng mà tiểu gia hỏa ngươi được nhiêu tuổi? Sao có thể ở trước mặt lão phu xưng ta ngươi?" "Mười năm cũng thế mà một năm cũng vậy, lần sau nếu có gặp một tiểu hài tử bảy tám tuổi ta cũng tự xưng là lão phu, chỉ dựa vào tuổi tác, ai mà không nói được." Quân Mạc Tà lớn tiếng nói. "Ha ha ha...Thôi không đùa ngươi nữa, đi, theo bồi tửu cổ với ta." Trung niên cởi mở cười, muốn tiến tới kéo tay Quân đại thiếu gia. "Ngươi biết ta là ai không? Tại sao có thể tùy tùy tiện tiện kéo ta đi uống rượu?" Quân Mạc Tà nhíu mày nói. "Bèo nước gặp gỡ mà thôi, chỉ đi uống rượu thôi mà, cần gì phải biết đối phương là ai?" Trung niên cổ quái cười, nói: "Những lời này của ngươi lại không đúng rồi. Ta lại phải nhắc lại, tương kiến tức là hữu duyên, mà hữu duyên nên cùng nhau đi uống mấy chén có gì là không được?" "Ngươi được!" Quân Mạc Tà giơ ngón cái lên, sau đó nói: "Điều gì ngươi cũng có thể nói rõ ràng như vậy, hiện tại ta phát hiện ở trước mặt ngươi thật sự không thể nói lung tung." Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện của tên này rất hợp khẩu vị của mình, lần đầu tiên hắn có cảm giác gặp được tri kỷ, không khỏi có chút hứng thú. Thật ra Quân đại sát thủ không có mấy người là bằng hữu, sát thủ cho tới bây giờ đều là người ưa tịch mịch. Trung niên kín đáo cười nói: "Ngươi đang chờ xem quốc sư Phí Mộng Thần vào thành có phải không?" "Cũng không hẳn, ta chỉ cảm thấy một hồi nữa sẽ có náo nhiệt cho nên mới đến xem, nhân tiện muốn nhìn xem quốc sư nước khác trông như thế nào, có giống cảnh náo nhiệt, vui vẻ như miêu tả hay không." Quân Mạc Tà hì hì cười. "Xem náo nhiệt? Nói rất hay, nói cho cùng bất quá cũng chỉ là một địch quốc lão hỗn đản mang theo một đám tiểu du côn, cùng với mục đính vớ vẩn tới Thiên Hương thành dạo chơi mà thôi, ta trông không khác gì trò khỉ!" Trung niên cười hắc hắc nói tiếp: "Hiện tại sao phải nhiệt tình hoan nghênh làm gì, đến khi hai quân đối chọi, bọn chúng cũng quyết không hạ thủ lưu tình. Hoan nghênh làm cái rắm gì không biết nữa! Lúc mời thì không tới, bây giờ lại vội vội vàng vàng chạy tới, mà triều đình lại dùng nghi thức hoàng tránh như vậy để tiếp đón bọn chúng, không biết rốt cuộc có tính toán gì đây!" "Quốc sư Vũ Đường có tới hay không? Tới làm cái gì? Cũng chẳng liên quan rắm gì đến ta và ngươi cả!" Trung niên hừ hừ, tựa hồ đối với việc này cực kỳ bất mãn. "Quân Mạc Tà vỗ tay nói: "Nói cho cùng chỉ với cuộc nói chuyện lần này thôi cũng đủ để chúng ta uống hai chén rồi. "Ngươi nói là loại rượu mạnh gấp trăm lần so với rượu của Tống lão tam sao? Là loại mỹ tửu đời người khó gặp đó sao?" Trong lời nói của trung niên có chút chế nhạo, hiển nhiên trong lòng hắn loại rượu này không phải là hiếm có mà là tuyệt đối không có. Quân Mạc Tà chỉ hừ một tiếng, nói: "Ta ít khi thấy người nào kiến thức ngắn mà lại hay thích cãi như ngươi, sự thật vĩnh viễn thắng hùng biện, công đạo chính là tại nhân tâm!" Trung niên nhân kia ha ha cười lớn, cũng không tranh cãi nữa, bước đi theo Quân Mạc Tà. Cổng thành bên kia, Đại hoàng tử đã tiếp đón quốc sư Vũ Đường vào trong thành, hơn mười con ngựa song song mà tiến giữa đường lớn, ngự lâm quân hoàng gia đứng hai bên gạt đám người xem, hàng ngũ đi ở giữa rất chỉnh tề, đúng là khí thế của Đại hoàng tử có khác, dáng người cao ngất ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng lại mỉm cười quay sang nói chuyện cùng quốc sư Phí Mộng Thần đang cưỡi con ngựa đi bên cạnh. Đôi khi nhẹ nhành quất lên lưng ngựa, dáng vẻ trông khá giống với một vị vua đang đi chỉ trỏ giang sơn. Lại tựa hồ như đang giới thiệu cảnh sắc của Thiên Hương thành cho quốc sư vậy. Trung niên xoay người nhìn phía xa xa, chứng kiến thần sắc cùng động tác của Đại hoàng tử, hắn thở dài một tiếng, rồi lắc đầu xoay người rời đi. Quân Mạc Tà một đường bị trung niên nhân kia dẫn tới một cái hẻm nhỏ, rẽ trái rẽ phải một hồi, cuối cùng đến một nơi quen thuộc, ồ, lại tới tửu quán của Tống lão tam. Quân Mạc Tà nhìn một thân y phục của trung niên nhân này, nói như thế nào cũng là người có thân phận, tại sao lại có điểm quen thuộc với một con hẻm nhỏ như vậy? "Tống lão tam, ta đã bắt được tiểu tử lần trước rồi a, ha ha, mau đem hảo tửu ủ lâu năm mà ngươi đã đáp ứng tới cho lão phu đi." Quân Mạc Tà nghe ngữ khí trong câu nói này, đột nhiên hắn có một loại cảm giác bị người khác bán. Điệu bộ này giống như là một sát thủ dẫn theo cừu nhân của cố chủ tới đòi tiền thưởng vậy... "Gì? Ngươi có ý gì?" Quân Mạc Tà trừng con mắt lên, phẫn nộ nói.