Không hẹn mà hợp, Mã Giang Danh và Hô Duyên Khiếu cùng mở miệng giống nhau khẳng định công hiệu của Diệp Cốt Đan.
Ngay trong lúc đó, trong đại sảnh mọi người mắt đều sáng rực lên, sau đó thì bắt đầu xì xào bàn tán.
Một hai người thấp giọng thì thào thì cũng chả có gì đặc biệt nhưng cùng lúc cả ngàn người thì thầm to nhỏ thì âm thanh vang dội như một trận mưa rào quét qua, hay như cả ngàn con rắn bò lướt qua mặt cỏ, từ trên lầu Xà Vương Thiên Tầm chỉ cần khẽ xoay cổ nhìn qua đều thấy ở dưới sảnh người người đang chụm đầu bàn tán...
Trong đại sảnh bỗng chốc trở thành một mảnh hỗn loạn.
Người của tam đại thánh địa đã thừa nhận đan dược!
Ngay khi đó trong lòng mỗi người càng tín nhiệm đan dược thêm vài cấp. Từ "nhất định phải có" trở thành "Không tiếc thứ gì nhất định phải có", ngay trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn!
- Yên lặng! Xin mọi người yên lặng một chút!
Quân Mạc Tà học theo bộ dáng quan tòa trên truyền hình, sắc mặt nghiêm trang gõ búa phanh phanh, trong lòng vô cùng thích thú.
Cùng lúc đó thì trên lầu, Mai Tuyết Yên và Thiên Tầm đều đem toàn bộ tư tưởng chú ý đến người của tam đại thánh địa. Trước mặt Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ đều mở ra giấy trắng sẵn sàng ghi chép gì đó.
Nếu như mục đích lúc trước của Quân Mạc Tà khi mở hội đấu giá, một là thu vào số lượng lớn tài phú, vì chính tiền tài bản thân mà thu vào một mối lớn, chuẩn bị cho thần binh đặc công bộ đội của chính mình sau này. Còn thứ hai thì thật sự rất đơn thuần, chỉ là vơ vét của cải thôi. Vì sau này chuẩn bị cho cung điện và căn cứ ở Thiên Phạt sâm lâm mà không có của cải nhiều đến mức khủng bố, thì cũng chỉ là suy nghĩ viển vông mà thôi.
Nhưng đến thời khắc này, mục tiêu hiển nhiên không chỉ còn hai nữa. Ở nơi này tất thảy đều là đại thế gia đến đấu giá hội mua đan dược, cũng có thể nhìn ra nhà nào có thù oán, nhà nào lại cùng nhà khác giao hảo với nhau, nhà nào có thể lợi dụng, nhà nào lại nhất định phải cắt đứt tất cả quan hệ!
Chuyện này không thể nghi ngờ là một tin tình báo quý giá!
Mặt khác còn có một chuyện rất quan trọng đó là mục đích của Mai Tuyết Yên.
Mai đại mỹ nhân muốn xác nhận quan hệ của tam đại thánh địa đã tới bực nào rồi! Từ trước đến nay cả ba chưa bao giờ hiện thân, ai cũng không biết tột cùng quan hệ của họ là như thế nào, họ ở đâu mà không ai biết chỗ, lại còn có biến hóa thế nào? Có thể hay không giống như lúc trước, tuy luôn tranh đấu lẫn nhau nhưng khi đối mặt kẻ thù từ ben ngoài thì đều có thể lại thống nhất thành một khối, một lòng chống địch?
Việc này chính là liên quan đến tương lai của toàn bộ đại lục!
Nhất quyết không thể khinh thường!
Cho nên Quân Mạc Tà đối với lần đấu giá này thật sự vạn phần chờ mong. Trong mắt những người này thì Diệp Cốt đan chính là linh dược hàng đầu thiên hạ, không sợ bỏ ra ngàn vạn nén vàng để thu bảo vật vào tay. Nhưng trong mắt Quân Mạc Tà thì Diệp Cốt đan có thể nói là ngay cả hàng thông thường cũng không bằng, đừng nói tới quý hiếm. Nếu không phải còn có công dụng kiếm tiền chỉ sợ Quân đại thiếu gia còn chẳng thèm chế ra nhiều như vậy.
Cả đại sảnh cơ hồ chiếm cả tinh anh của một nửa đại lục hoàn toàn không nghĩ ra được vật mà mình từ xa vạn dặm truy cầu, không tiếc táng gia bại sản quyết tâm phải có, lại còn qua tranh đấu đến táng gia bại sản lại không đáng một đồng trong mắt kẻ khác.
Thật là một cái thiên đại trào phúng!
Hiệu quả vượt xa dự kiến khiến Quân Mạc Tà cũng không còn yên phận ngồi không bày bố cuộc đấu giá theo quy củ được. Như là không thể cạnh tranh phi pháp, cố ý nâng giá hay là dùng thủ đoạn uy hiếp từ từ.
- Vậy là đã chứng minh thần đan bán ra có công hiệu, vậy thì ngay bây giờ sẽ bắt đầu đấu giá!
Quân Mạc Tà gõ một búa lên bàn, sau búa này cả sảnh liền trở nên lặng ngắt như tờ.
- Lần này người bán cung cấp ra tổng cộng có năm mươi phần Diệp Cốt đan, mỗi phần gồm hai mươi viên. Nói cách khác, bất kể là ai, thuộc gia tộc nào thì chỉ cần lấy được một phần đan dược rồi chọn ra hai mươi cường giả có tiền đồ vô lượng phục dùng sẽ đảm bảo con đường huyền công sau này của bọn họ sẽ mau chóng vượt xa người thường, thành tựu lại càng viên mãn! Nói rõ hơn thì giả dụ như trong gia tộc các vị xuất hiện một vị thiên tài, vị này từ lúc sinh ra cho đến lúc đạt tới cảnh giới thiên huyền cần ít nhất là sáu mươi năm, thế nhưng nếu hắn dùng Diệp Cốt đan từ khi còn nhỏ thì hoàn toàn có thể rút ngắn xuống còn bốn mươi năm, có khi còn ngắn hơn! So sánh dùng và không dùng, có ít nhất là hai mươi năm chênh lệch! Các vị hẳn là ai cũng hiểu sự chênh lệch này nói lên điều gì.
Lần này sau khi Quân Mạc Tà cất giọng mê hoặc, không khỏi làm cho áp lực trong sân lại thêm phần nghiêm túc. Trên mặt mọi người lúc này đều là một mảnh trầm trọng, đều đang lo lắng những lời này của Quân Mạc Tà sau lưng còn có ý khác.
Hai mươi năm chênh lệch nói lên điều gì? Nói lên rằng khi người khác đã tiến vào Thiên Huyền thì ngươi vẫn đang giãy giụa ở cảnh giới Ngọc Huyền! Chỉ vừa nghĩ tới đó thì ai cũng không rét mà run! Nếu nghĩ kĩ thì chẳng phải là nói rằng gia tộc nào chiếm được Diệp Cốt đan thì tương lai không xa tiêu diệt gia tộc không chiếm được Diệp Cốt đan chả phải là dễ như trở bàn tay sao!
Nhấc tay liền tạo ra hai mươi cao thủ đó!
Ngoại trừ người của tam đại thánh địa, thì những chỗ khác không thể nào ngậm miệng mà bắt đầu loạn cả lên.
Tổng cộng chỉ có năm mươi phần, có thể đoán được rằng người nhà tam đại thánh địa sẽ chiếm được ít nhất một phần, có khi lại còn nhiều hơn! Nhưng những thế gia còn lại thì ít nhất vẫn hơn sáu trăm! Nhiều hơn chứ không thể ít hơn!
Sáu trăm thế gia lại chí có thể giành nhau bốn mươi phần! Có thể hình dung tỉ lệ này tàn khốc cỡ nào!
- Quân tam thiếu gia, lân đấu giá này chỉ có năm mươi phần Diệp Cốt đan phải chăng là ít quá?
Quả nhiên có người đưa ra dị nghị. Người dẫn đầu là một lão tóc trắng khí độ bất phàm, từ chỗ ngồi đứng lên nói:
- Chúng ta có hơn sáu trăm nhà, ngươi lại chỉ bán ra năm mươi phần đan dược. Chuyện này đối với đại đa số thế gia mà nói thì cũng có điểm thật không công bằng.
Một lời vừa ra khỏi miệng đã khiến ai nấy nhao nhao hưởng ứng đầy khí thế hợp nhau vây công. Dù sao thì Diệp Cốt đan công dụng nghịch thiên như vậy, ai lại không muốn truy tới tay? Lại hỏi có ai không muốn gia tộc mình đứng trên đỉnh cao đại lục, khiến người trong thiên hạ đều phải ngước nhìn?
Hiệu lệnh giang hồ, tuyệt bất khả từ, quân lâm thiên hạ, ai dám tranh phong!
-Yên lặng!
Quân Mạc Tà lại gõ bàn.
- Vị lạo giả này tôn tính đại danh là chi?
Vị lão giả dẫn đầu chất vấn hơi sững sờ:
- Lão phu là Phong Thành Triệu gia trưởng lão Triệu Bản Phong, mới rồi lão phu có điểm nghi ngờ, hẳn nhiên cũng xuất phát từ tư tâm. Nhưng bên trong cũng có phần ngay thẳng, nhưng dù thế nào cũng không phải có ý bất kính với Quân gia hay Quý Tộc Đường, mong Quân tam thiếu gia minh giám!
Lần này lời nói của Triệu Bản Phong cũng thật đúng mức, khéo léo phi thường lại tỏ rõ lập trường bản thân.
Kỳ thực lần này hỏi ra chuyện như vậy, trên lưng lão nhân gia đã ướt lạnh mồ hôi, dù sao thì hiện giờ dù Quân gia hay Quý Tộc đường thì đều không phải thế gia bình thường có thể trêu chọc. Dù rằng hắn là cánh chim dẫn đầu nhưng nếu có thể không cùng với Quý Tộc Đường kết thù hạ oán thì thật là tốt.
Nói thật ra, nếu Quân Mạc Tà nhất thời điên lên, thì với bản tính bá đạo có thừa của Quân đại thiếu gia rất có khả năng sẽ lập tức phát tác, gán cho tội danh gây rối tống lão ra khỏi hội trường, lại chắc chắn là sẽ không có ai vì chuyện này mà lên tiếng, dù sao thì cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh! Nếu vậy thì hắn rành rành sẽ là gà bay trứng vỡ! (hỏng chuyện)
Quân đại thiếu gia mỉm cười:
- Triệu lão tiên sinh không cần sốt ruột, Quý Tộc Đường là nơi nói chuyện đạo lý, tuyệt sẽ không vô cớ đắc tội với khách, vừa rồi lão tiên sinh có nói tới vấn đề thiếu hụt, bản thân ta có một lý giải. Nhưng dù sao vẫn muốn hỏi lão tiên sinh, hy vọng ngài cho ta một câu trả lời!
- Không dám, thỉnh Quân tam thiếu gia chỉ bảo.
Triệu Bán Phong nói.
- Xin hỏi lão tiên sinh, linh dược như Diệp Cốt đan, trước kia ngài đã từng dùng qua sao?
Quân Mạc Tà hỏi.
- Thần vật bậc này, lão hủ không có cơ duyên dùng tới, mà ngay cả nghe cũng chưa nghe qua. Đây vốn là thần dược trong truyền thuyết. Nếu không có cao nhân tiền bối của tam đại thánh địa chứng minh, lão hủ còn có vài phần nghi kỵ trong lòng.
Triệu Bán Phong đáp.
- Lão tiên sinh đã từng nghe nói qua có ai luyện chế được đan dược này chưa?
Quân Mạc Tà lại hỏi.
- Vậy thì lại càng chưa từng thấy, thần vật nghịch thiên như vậy sao lại có thể dễ dàng có được!
Triệu Bán Phong đáp lời.
- Quả đúng như vậy, thần vật bậc này chính là bảo vật tuyệt phẩm nhân gian khó cầu, nếu có thể chế luyện ra dễ dàng thì chẳng phải sẽ trở thành hàng hóa thông thường, càng là một chuyện cười đến tối tăm trời đất sao!
Quân đại thiếu gia ha ha cười, dựng thẳng lên một đầu ngón tay:
- Mong mọi người lưu ý là lần này Quý Tộc Đường nơi tổ chức đấu giá vật phẩm chứ không phải là nơi buôn bán. Đại đa số bảo vật trân quý trước giờ thường chỉ có một phần, nhưng lại có mấy trăm nhà cạnh tranh, điều này có vấn đề sao? Có gì sai quy củ sao? Cứ ai ra giá cao người đó được! Điều này chính là quy củ đấu giá, nếu ngươi không đủ tiền thì cứ trơ mắt nhìn người khác ôm vật đi, thực lực không đủ thì chỉ có thể nuốt uất ức vào lòng! Sau này có bị người diệt tộc, thì cũng là chuyện đương nhiên! Chuyện này còn cần phải giải thích sao?
Phía dưới nhất thời im phăng phắc. Cứ đấu giá thì sẽ có quy củ này, nếu không có tiền thì sao mua được đồ tốt?
- Vốn không muốn nói ra, với thần vật bực này thì chỉ cần sử dụng một mánh lới mời một lần đấu giá long tranh hổ đấu, tin tưởng sẽ còn thu được lợi ích to lớn hơn nữa. Nhưng bổn đường vì người khác mà khai mở nhân đức, chỉ mở một lần đấu giá này, lại còn chia nhỏ thuốc ra. Chỉ vì lo lắng người mua năng lực có hạn nên mới chia ra năm mươi phần thế thôi.
Quân Mạc Tà ánh mắt khẽ đọng lại:
- Nếu mọi người thực sự không hài lòng, vậy ta cứ tổ chức đấu giá một lần đi? Chỉ có một phần, ai giá cao người ấy được! Ai có thực lực sẽ tán thành, mọi người có đồng ý không?
Những lời này của Quân Mạc Tà có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, cả mấy nghìn người phía dưới, ai lại thừa nhận mình không có thực lực? Nhất thời lại nổi lên bàn tán xôn xao.
- Nơi này là hội đấu giá, không phải là nhà từ thiện, thần vật bậc này sao lại do người điều chế chứ? Đạo lý gì chứ.
- Này, lão già họ Triệu, nếu ngươi đã dự tính mua không được thì cũng đừng lên tiếng, để cho người khác mua, đừng có dây vào, ha ha.
- Nói cũng đúng, không có tiền thì chả ra gì cả, là đại gia thì sẽ không sợ nhiều. Càng nhiều lại càng tốt.