Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến - Chương 172: Bơi móc vết thương? Nói về nhân tình hay có mục đích khác? (2)

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:24:17

Người trung niên anh tuấn này, không ngờ là người của ba ngàn năm trước! Nhưng khi hắn nói chuyện, Quân Mạc Tà cũng đã biết được một điều, hóa ra người này chính là người gọi là linh loại chuyển thế gì gì đó! Nói cho mình tên tuổi hai đời, ẩn ý trong lời nói này cũng đã rất rõ ràng. - Ta nên gọi ông là Cổ Hàn hay Vu Sơn Vân? Quân Mạc Tà cười cười. - Tên cũng chỉ là một cái danh hiệu, gọi là gì cũng được. Cho dù ngươi gọi ta theo ý nghĩ trong lòng là lão bất tử cũng không sao cả. Trung niên nhân cười khẽ, nói. - Ha ha ha... Đối phương rất thẳng thắn, lại nói chuyện với mình không tệ, không hề gây khó dễ chút nào, vì thế Quân Mạc Tà cũng có đi có lại một hồi. Bởi vì, đây là một nhân tình rất lớn, nhưng điều Quân Mạc Tà không muốn nhất chính là thiếu nợ người ta, mà còn là nhân tình của Thánh Địa. Chỉ thấy hắn nhìn vị "Vu Sơn Vân hoặc là Cổ Hàn" này khẽ cười nói: - Ba ngàn năm a... Cổ Hàn, trong ba ngàn năm này, ông đã lấy bao nhiêu lão bà? Hồng nhan có thể làm cho ngôngươi để mắt đến, chắc chắn đều là tuyệt đại giai nhân a? Mà các nàng hiện giờ thế nào? Những lời này vừa nói ra, mười một người ở đây, đã có mười người có vẻ tức giận, có vẻ như sắp phát tác đến nơi! Tuổi thọ dài lâu, tất nhiên đó là điều bọn họ mong ước, nhưng vì sinh mạng lâu dài, cũng có nhiều điều làm cho bọn họ nghĩ lại mà sợ, khó có thể quên được! Mỗi khi nhớ đến là trong lòng nhức nhối! - Quân công tử, nhưng lời này của ngươi hơi quá! Thành Ngâm Khiếu nặng nề nói! Mà Vu Sơn Vân ngồi trên cùng, trên mặt dường như đeo lên một cái khăn che mặt thật dày, không ai nhìn rõ mặt của hắn, chỉ có một luồng khí hỗn trong căn phòng chợt xuất hiện làm cho người ta không thở nổi. - Quá phận sao? Vậy được rồi, ta hỏi vấn đề khác! Ba ngàn năm qua, ông trải qua nhân sinh hai lần, cái này cũng không tính là nhiều! Nhưng mỗi lần chuyển thế, mỗi một kiếp lại có cha mẹ, chắc họ vô cùng yêu thương ông phải không? Vậy mấy vị lão nhân gia hiện tại ra sao rồi? - Quân Mạc Tà! Ngươi quá càn rỡ! Khúc Vật Hồi bỗng nhiên đứng dậy, trợn mắt hét lớn. - Càn rỡ sao? Có vẻ ta không đúng một chút! Thôi, ta lại hỏi vấn đề khác... Quân Mạc Tà sờ sờ cằm nói tiếp: - Trong ba ngàn năm, ông từng có cha mẹ, cũng sẽ có hồng nhan tri kỷ, thê thiếp các kiểu... Nếu như vậy, chắc chắn không thể không có cốt nhục của mình! Vậy những người con của ông, lúc này đang ở đâu? Quân Mạc Tà cười thản nhiên nói tiếp: - Ba vấn đề này, ta đồng thời hỏi tất cả các vị ở đây! Nơi này ai cũng có vẻ sống vài ngàn năm phải không? Cha mẹ, thê tử, con cái... có ai còn sống không? Vấn đề này thực sự quá tổn thương người khác, trừ những tu luyện giả cao cường như bọn họ, ai có thể sống đến mấy ngàn năm? Quân Mạc Tà rõ ràng là đang lấy kim châm vào vết thương lòng của người khác! Ầm! Mười người cùng đứng lên một lúc, ai ai cũng giận dữ! Mười cỗ tinh thần lực cường hãn tung hoành ngang dọc, tinh thần lực vô hình vô ảnh nhưng lúc này đây cơ hồ có thể ngưng tụ thành thực thể, làm cho ngôi nhà tranh này muốn nổ tung! Có vẻ mọi người đã sắp chịu không nổi, muốn xuống tay với tên tiểu tử này! - Các ngươi đang làm gì? Tất cả ngồi xuống cho ta! Vu Sơn Vân đang ngồi ở vị trí chủ tọa đột nhiên hét lớn một tiếng! Hắn phẫn nộ quát to: - Các ngươi biết Quân Mạc Tà hỏi mấy câu hỏi đó có ý nghĩa gì sao? Chẳng lẽ hắn hỏi chỉ để chọc tức mười một người chúng ta, để chúng ta nổi điên lên sao? Hắn ngu đến nổi tự nhiên làm ra loại hành động chết chắc như thế sao? Các ngươi đã sống mấy ngàn năm mà có thể dễ bị kích động đến thế sao? Dưới ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn, mọi người lại lục tục ngối xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía Quân Mạc Tà không có ý tốt chút nào! Dường như nếu Quân Mạc Tà còn nói thêm một từ nào quá phận, bọn hắn chắc chắn sẽ không để hắn bước chân ra khỏi cánh cửa kia được nữa! Quân Mạc Tà thở dài một tiếng: - Với những lời nói của ta khi nãy đã làm các vị xúc động đến mức này, ta có thể nhìn ra được: Chúng ta sẽ không bao giờ vứt bỏ được phần huyết mạch thân tình kia! Ta tin rằng dù chúng ta có luân hồi bao nhiêu kiếp đi chăng nữa, chỉ cần trí nhớ cũ vẫn còn tồn tại, thì cảm giác sinh li tử biệt của bản thân vĩnh viễn là vết thương sâu nhất trong lòng chúng ta! - Nếu đối mặt với địch nhân, bọn chúng chết mười vạn người thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu người thân của mình ngã xuống, dù chỉ là một người thì chúng ta cũng thương tâm rất lâu... -... Còn nói đến cha mẹ với tấm lòng ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng chúng ta khôn lớn, từ khi chúng ta còn đỏ hỏn cho đến khi khôn lớn thành người, bọn họ già đi, đến một lúc nào đó, bọn họ cũng nhắm mắt xuôi tay... Lòng muốn bên con mà thân thể không thể đợi! Đây chính là vết thương không bao giờ có thể bù đắp! Quân Mạc Tà nói một cách nặng nề, khẩu khí của hắn chậm rãi du dương, tựa hồ mang theo một loại ma lực thần kỳ, ưu thương tràn ngập không trung. Một đám cao thủ tuyệt đỉnh đang ngồi đây cũng không thể kiềm chế mà hồi tưởng về phụ mẫu của mình. Bọn hắn tựa hồ đang nhìn phụ thân từ một trung niên tráng kiện oai hùng, có thể tung bọn hắn lên không trung rồi chụp lại, theo thời gian từ từ già đi, từ từ yếu dần, đầu bạc lưng cong, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay, lúc ra đi, đôi mắt còn vương vấn sự lo lắng khi nhìn bọn hắn... Còn có cảm giác ấm áp khi được mẫu thân ôm ấp, cười dịu dàng hay quở trách lúc sai... Đến cuối cùng cũng phải ra đi, người phụ nữ mà có thể trả giá tất cả, đánh đổi tất cả để bọn hắn có thể lớn khôn thành người, tấm lòng người mẹ trường tồn mãi mãi, bất diệt theo thời gian... Những hồi ức này đã rất xa xưa rồi, nhưng giờ phút này bỗng nhiên tràn về, sự ấm áp khi còn bên cạnh nhau, sự bi thống khi họ ra đi, nội tâm như bị ai cào xé... Nhất là những cao thủ linh loại chuyển thế, tuy bọn hắn lúc còn nhỏ đã có ký ức khác, có kháng cự lại tình cảm của cha mẹ kiếp sau, nhưng những ngày thơ bé đó bọn hắn ai ai cũng nhớ rõ. Từ kháng cự, dần dần chuyển thành tiếp nhận, sau đó là hưởng thụ sự chăm lo của cha mẹ. Bọn họ không nhận ra, ngay từ ánh nhìn lo lắng đầu tiên của cha mẹ kiếp sau nhìn bọn họ, trong vô thức bọn họ đã chấp nhận họ rồi... Ai mà không có những kí ức đó chứ? Những kí ức ấm áp đó đôi khi theo mộng mà về, có ai khi tình dậy mà không nhìn trời thờ dài? -...Còn có những tuyệt đại hồng nhan yêu thương chúng ta, từ một cô gái ngây thơ, vì chúng ta mà ở bên cạnh bầu bạn mấy chục năm, vì chúng ta mà sanh con dưỡng cái, giặt đồ nấu cơm, gắn bó từ lúc còn trẻ đến khi già nua. Nhưng rồi sao, cuối cùng cũng già đi trong mắt mình, rồi mất đi, không cách nào có thể níu kéo, chúng ta lại vô lực, không thể xoay chuyển trời đất... - Có ai quên được những lời thề non hẹn biển năm xưa? Ai có thể đủ nhẫn tâm quên đi những nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm? Ai có thể quên đi những sự quan tâm lo lắng không biết mệt mỏi? Rồi những lúc xấu hổ đêm tân hôn, lúc lật khăn hồng nhìn nhau đêm động phòng... Tên của mình, các người có thể quên, nhưng những gì ta vừa nói, các người thật sự có thể quên sao? Khi đêm về, giật mình tỉnh giấc, có gì ngoài tiếng thở dài? Có cảm thấy hối hận không? - Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, Bất tư lượng, Tự nan vong, Thiên lý cô phần... Vô xử thoại thê lương; Túng sử tương phùng ứng bất thức, Trần mãn diện, Tấn như sương... Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, Tiểu hiên song, Thính sơ trang, tương cố vô ngữ, Duy hữu lệ thiên hành, Khoa đắc niên niên tràng đoạn xử, Minh nguyệt dạ... Đoản tùng cương... (Biên: Đây là bài từ "Thập niên sinh tử từ" của Tô Thức viết tặng cho vợ đã mất là Vương Phất. Dịch: Mười năm sinh tử hai đường mịt mờ Đã không muốn nhớ Mà vẫn khó quên Nấm mồ xa nơi ngàn dặm Thê lương vô cùng Cho dù gặp nhau mà không biết Bụi lấp đầy mặt Tóc mai bạc như sương Đêm tới chợt về quê trong giấc mộng Thấy nàng bên hiên cửa, đang trang điểm sơ sài Nhìn nhau không nói Chỉ ngàn hàng lệ rơi Nàng cô liêu nơi chốn đoạn trường năm năm tháng tháng Đêm trăng sáng Trên ngọn đồi thông.) Ánh mắt Quân Mạc Tà đầy sương mù, chậm rãi thì thầm: - Người ta chỉ có mười năm đã không chịu nổi, các người hơn mấy ngàn năm! Nơi đây có ai còn nhớ đến mộ phần cô độc của người mình yêu không? Có còn nhớ rõ đêm trăng năm xưa không? Giờ phút này, nghe bài từ, các người có cảm thấy trong lòng đau đớn, xót xa vì thương nhớ không? Không cần phải hỏi, đám cao thủ tuyệt đỉnh thế gian này, trong mắt đã sớm không còn ý sát phạt, tất cả chỉ còn lại hoài niệm nồng đậm bi thương mà thôi... Những lời thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn, đồng sanh cộng tử, đời đời kiếp kiếp gắn bó cùng nhau... Cuối cùng cũng phải sinh tử chia lìa... Đâu rồi khuôn mặt tươi cười như hoa nở mùa xuân, mỗi khi mình phải ra khỏi nhà liền tiến tới vuốt từng nếp nhăn trên áo, tựa cửa chờ mình trở về, cho dù có muộn thì đón chờ mình cũng là ánh mắt dịu dàng đáng yêu kia... Lúc này đây, những cao thủ tuyệt đỉnh rung động đất trời như chìm đắm trong hồi ức... Thanh âm vững vàng nhưng tràn đầy ma lực lại chậm rãi vang lên: - Còn có những đứa con thơ mà các người từng ôm ấp vào lòng không biết bao nhiêu lần, nhìn các ngươi cười toe toét, sau đó bi bô tập nói, tập đi, sau đó trở thành thiếu niên, thanh niên... Đó chính là kết tinh tâm huyết của các người a... Nhưng cuối cùng thì sao, bọn chúng cũng không thể chiến thắng thời gian, lúc bọn chúng nằm im trong lồng ngực các người trút hơi thở cuối cùng, loại đau đớn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, làm sao có thể quên được đây? - Loại kí ức khắc cốt ghi tâm thế này, ai có thể quên được? Câu nói sau cùng này, Quân Mạc Tà dùng công phu tựa như sư tử hống, đột nhiên hét lớn! Tiếng hét như tiếng chiêng buổi sáng, như lôi đình mà bạo vang!