Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến - Chương 148: Tà Chi Quân Chủ

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:24:13

- Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia? Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi đưa mắt nhìn nhau, hai người lần đầu tiên nghe thấy cái tên quái dị này. Tuy bằng mấy trăm năm kinh nghiệm từng trải của hai người bọn hắn, trong thoáng chốc đã phán đoán được cái tên cổ quái ấy đối nghịch với Cửu U chư thiếu, nhưng nhất thời lại không hiểu rõ huyền cơ bên trong, đều ngạc nhiên khôn xiết! - Rốt cuộc ai đã lấy tên này? Trả lời ta! Cửu U Thập Tứ Thiếu có phần khinh thường Triển Mộ Bạch cùng cao thủ Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh Địa, nhưng với người Thiên Thánh Cung cao hơn một bậc hắn vẫn khá tín nhiệm. Đạt tới cấp độ như Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi đã là tuyệt đỉnh đương thời, hai lão không có khả năng nói dối, lại càng không thèm nói dối, cho dù đối tượng là bản thân hắn - Cửu U Thập Tứ Thiếu! - Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia là ai? Các ngươi từng nghe qua chưa? Thành Ngâm Khiếu nhìn về phía chúng nhân, hắn tuy đoán ra Cửu U Thập Tứ Thiếu hỏi đến tên này, tất có chỗ cổ quái, nhưng từ lâu đã không màng thế sự, tất nhiên phải hỏi thuộc hạ rồi. - Ha ha ha, cái tên Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia này, thực không sai. Triển Mộ Bạch cười hai tiếng; hiện tại hắn đã không cần cố kỵ. Vừa rồi tuy Cửu U Thập Tứ Thiếu đã nói rõ, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, hắn lại rất yên tâm, bởi chỗ này cùng lúc có cả ba đại cường giả Thiên Thánh Cung: Kiều Ảnh, Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi, nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu phát giận ngay tại chỗ, hắn dù phần thắng không cao vẫn có thể tự bảo vệ mình. Vậy nên tâm tình Triển Mộ Bạch lúc này thật sự thả lỏng, hắn dùng khẩu khí gần như trào phúng nói : - Tên Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia sao? Tên rất hay! Cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu thực đúng là tuyệt phối, thật sự rất xứng... - Rất xứng đôi sao? Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc xứng chỗ nào? Cửu U Thập Tứ Thiếu điềm nhiên nói: - Một cái là Cửu Tiêu (9 tầng trời), một cái là Cửu U (9 tầng địa ngục), cái trước cao cao tại thượng, thiên thượng chi thiên, cái sau thâm hãm tại địa hạ (hãm sâu dưới đáy lòng đất), địa hạ chi địa. Triển Mộ Bạch ha ha cười: - Thật sự là rất xứng. Một cái là nhất, một cái là thập tứ... Mặc kệ tôn ti lớn nhỏ, đều là đối lập tuyệt đối. Cuối cùng, một cái là thiếu... Một cái là gia! Ha ha... Triển Mộ Bạch bỗng nhiên cười ngặt nghẽo như điên, cơ hồ đến cả nước mắt cũng chảy ra: - Thiếu, là tiểu bối; Gia, là tổ tông! Vậy là chênh lệch vai vế rồi! Ít nhất cũng chênh ba hàng đấy, quả là thiếu (ít) quá, đâu cần nói đến khác biệt thiên - địa, khác biệt nhất - thập tứ, cũng đã thiếu hơn nhiều rồi, chênh gì quá lớn... Ha ha ha... Thật là mắc cười... Đột nhiên! Chát! Thanh âm đanh gọn vang lên, gương mặt Triển Mộ Bạch đã trúng một cái bạt tai hung hãn, một tát đánh ra làm thân thể hắn nhất thời mất đi trọng tâm, nghiêng về phía sau lảo đảo... Nhưng ngay sau đó phát tát thứ hai đã đánh tới đẩy hắn trở về. Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên xuất thủ, đám người Khúc Vật Hồi tuy đã toàn lực đề phòng, vẫn hoàn toàn không thể ngăn cản! Trơ mắt nhìn một cái lại một cái tát đánh vào mặt Triển Mộ Bạch, mà không kịp phản ứng! Tốc độ mức này, thực có thể nói là Thiên Hạ Vô Song! Triển Mộ Bạch muốn gầm lên giận dữ thì chợt cảm thấy yết hầu của hắn bị một bàn tay lớn bóp lấy, cả người hắn bị xách lên, hai chân nâng cao cách mặt đất. Cùng lúc đó, một cỗ lực mạnh mẽ tràn trề khó mà cự lại, âm trầm u ám, giống yêu quỷ chìa răng nanh, thẩm thấu vào kinh mạch toàn thân hắn, trong nháy mắt đã khống chế được kinh mạch, vươn dài tới đan điền, tập trung tại chỗ hiểm, một thân huyền công đều bị khống chế. Đồng thời, toàn thân trên dưới của hắn mỗi một khớp xương đều chịu khống chế mạnh mẽ! Chỉ trong chớp mắt, Triển Mộ Bạch từ một vị Thánh Hoàng cao cao tại thượng đã rơi vào tình thế cực kỳ chật vật, ngay cả sinh tử cũng không thể tự chủ. - Thập Tứ Thiếu! Xin tạm thời dừng tay, chuyện gì cũng từ từ nói! Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi đồng thời tiến lên. Hai người không kịp ra tay ngăn trở, trong lòng run sợ không ít. Giờ phút này chứng kiến thủ đoạn Cửu U Thập Tứ Thiếu tinh diệu như thế, chớp nhoáng đã khống chế toàn diện một vị Thánh Hoàng tam cấp, lòng không khỏi đại chấn! - Đứng lại! Người nào bước qua đây một bước, ta sẽ huyết tẩy cả Tam Đại Thánh Địa! Cửu U Thập Tứ Thiếu nhướng mày, cười lạnh một tiếng, đưa tay lên, bất ngờ vạch khoảng không phía trước thành hai nửa! Cũng chỉ một đường tay vô cùng đơn giản thế thôi, hắn và Triển Mộ Bạch đã tiến vào bên trong một không gian khác. Khoảng cách từ hai lão Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi đến chỗ Cửu U Thập Tứ Thiếu không đến nửa trượng, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được thân người Cửu U Thập Tứ Thiếu, nhưng ngay cả khoảng cách nửa trượng cũng thành chân trời xa xăm! Quả là gần trong gang tấc mà cách tận chân trời! Một đường ngón tay, hư không phá nát! Đây không phải truyền thuyết, cũng không phải thần thoại bị thổi phồng lên, mà là sự thực phát sinh ngay trước mắt. Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi nhất tề thở ra một ngụm hơi lạnh, chỉ chiêu thức thần thông ấy mà nói, công lực Cửu U Thập Tứ Thiếu ít nhất đã khôi phục tám phần trở lên! Công lực hồi phục tám phần của Cửu U Thập Tứ Thiếu, hai người đã không thể đối kháng, quả quyết vô phương đối kháng. Hai người liên thủ, đột phá tấm chắn không gian của Cửu U Thập Tứ Thiếu không phải việc gì khó, nhưng ít nhất cũng cần tiêu hao thời gian nửa chén trà! Thời gian nửa chén trà có vẻ không nhiều, nhưng lúc đó, đối với Thập Tứ Thiếu, một cái chớp mắt cũng đủ gọi là quá lâu, chờ tới thời gian nửa chén trà, rau cúc vàng đã sớm lạnh rồi... Huống chi, hai người nếu làm thực, bất kể là kịp hay không kịp, 'Huyết tẩy Tam Đại Thánh Địa' theo lời Cửu U Thập Tứ Thiếu, cũng thành chuyện ván đã đóng thuyền! Lấy thực lực Cửu U Thập Tứ Thiếu, hắn hoàn toàn làm được! Hắn thuần túy chỉ là một kẻ điên, trong thiên hạ, không có chuyện gì hắn không dám làm! Dù là uy hiếp trắng trợn, nhưng hai người hoàn toàn không có biện pháp, đành phải chịu khuất phục! Hai người không hẹn mà cùng đình chỉ động tác, kêu lên: - Thập Tứ huynh, xin hạ thủ lưu tình, hiện tại... cũng không phải lúc ngươi giết chết Triển Mộ Bạch! - Ta chưa nói muốn giết hắn, ít nhất hiện tại sẽ không giết hắn. Thần sắc Cửu U Thập Tứ Thiếu hết sức hờ hững, nói : - Chẳng qua cũng muốn hỏi hắn mấy câu mà thôi. Yên tâm, có ba người các ngươi ở đây, nếu ta quả thực muốn giết người, cũng sẽ giết ba người các ngươi trước. Sao có thể tự hạ giá trị bản thân, sát hại cái thứ tạp nham này? Bằng hắn hiện tại, hắn còn không xứng! Quá mức không xứng! Cửu U Thập Tứ Thiếu dùng một tay túm cổ Triển Mộ Bạch, khiến hai chân hắn cách mặt đất, điềm nhiên nói: - Ngươi, tên khốn ngươi biết Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia? Triển Mộ Bạch , một vị Thánh Hoàng, địa vị được tôn sùng, trước mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu lại hoàn toàn không có chút lực kháng cự nào! Tựa như một đứa trẻ, bị người lớn nắm trong tay tùy ý lay động, tùy ý chi phối. Bị người cứ mở miệng lại một tiếng khốn, hai tiếng nạn... Phần khuất nhục này, không cần nghĩ cũng biết! Hắn biết suy đoán của mình hoàn toàn sai lầm. Cửu U Thập Tứ Thiếu đã khôi phục... Hắn vốn tưởng rằng nội thương Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn chưa lành, muốn dùng miệng lưỡi lợi hại kích cho tâm thần hắn đại loạn, sau đó mọi người hợp nhau tấn công, có ba vị người thủ hộ ở đây nữa, có thể nói là cơ hội trời cho! Thế nhưng ba vị người thủ hộ lại không ngăn Cửu U Thập Tứ Thiếu xuất thủ với hắn! Điều này khiến lòng Triển Mộ Bạch trong nháy mắt nguội lạnh một mảnh! Triển Mộ Bạch lâm vào khốn cảnh, vẫn có thể ổn định tinh thần, thở phều phào một cách khó nhọc, lại ha ha cười nói: - Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia... Ta không biết tên này... Coi như ta biết, cũng sẽ không nói cho ngươi biết! Ánh mắt Triển Mộ Bạch lộ ra một loại khoái ý điên cuồng, trước mắt bản thân chịu khổ sở thế này, đã không còn mặt mũi nào nữa, lúc này đã không thèm đếm xỉa đến sinh tử! Nhưng hắn vẫn nhìn ra, Cửu U Thập Tứ Thiếu rất để ý cái tên 'Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia'. Nếu chỉ xét theo ý tứ mặt chữ, Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu chính là trời sinh tương khắc! Tên này, không thể nghi ngờ là cái gai trong lòng Cửu U Thập Tứ Thiếu! Triển Mộ Bạch sao có thể bỏ qua cơ hội làm địch nhân thống khổ? Coi như ta đánh không lại ngươi, nhưng cuối cùng ta đã biết làm thế nào để chọc điên ngươi tới tức chết! Dù sao ta đã không còn hi vọng sống, sao phải cho ngươi được lợi? Trước khi chết, cũng chỉ có thể chọc điên ngươi vài câu! - Tốt! Coi như ngươi có dũng khí! Bàn tay Cửu U Thập Tứ Thiếu siết lại, một cỗ nhiệt khí to lớn nháy mắt chui vào kinh mạch Triển Mộ Bạch! Triển Mộ Bạch nhất thời thấy được, cả người hắn máu tươi đều sôi trào, ngay cả óc cũng phải sôi! Đây là thống khổ không gì sánh nổi! Hình phạt tàn khốc nhất trong thiên địa chỉ sợ cũng không hơn cái này! Triển Mộ Bạch rốt cuộc không giữ vững được tinh thần, thất thanh kêu thảm một tiếng, người mềm nhũn hôn mê bất tỉnh. Nhưng ngay sau đó, cỗ khí lưu lại trong nháy mắt đổi thành hàn băng thấu xương, trực tiếp đưa hắn đống tỉnh (lạnh rét buộc phải tỉnh), thần trí vô cùng thanh tỉnh, nhưng thân thể lại gần như đông cứng! Máu đang cận kề đỉnh sôi trào, ngay lập tức rơi trở về điểm đóng băng! Dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ ngưng kết hình thành một tầng sương trắng thật dày trên người Triển Mộ Bạch! - Ta chỉ cần biết, cái tên Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia, rốt cuộc là từ đâu ra! Cửu U Thập Tứ Thiếu lãnh khốc nhìn hắn: - Nói mau, ta tha cho ngươi! - Thế gian... đã có Cửu U Thập Tứ Thiếu... ắt cũng sẽ có... Cửu Tiêu Đệ Nhất... Gia... Triển Mộ Bạch ho khan, khóe miệng chảy ra tơ máu, lập tức đóng băng thành khối huyết sắc nổi bật, ngưng kết ở bên miệng, nhưng hắn vẫn cười ác độc: - Là như vậy đấy... rất đơn giản... Nhãn thần Cửu U Thập Tứ Thiếu liền ngưng trọng lại, khí tức toàn thân đột nhiên bộc phát, trong sát na, huyết dịch của Triển Mộ Bạch toàn bộ được giải băng, lập tức sôi trào lần thứ hai; sau đó lại từ đỉnh sôi trào nháy mắt nguội lạnh, tiếp tục chuyển thành Cửu U hàn băng! Cứ thế lặp lại, liên tục thay đổi vài chục lần! Băng hỏa thay phiên nhau liên tục bên trong Triển Mộ Bạch, hắn chết đi sống lại, đau tới muốn chết. Đến cuối cùng, ngay cả gào thét cũng không phát ra được... - Ta nói rồi... Hôm nay trước khi ta đả bại ba thủ hộ giả bọn hắn, sẽ không giết ngươi! Nhất định sẽ không bao giờ nuốt lời! Cửu U Thập Tứ Thiếu cười lạnh một tiếng: - Bất quá, chút lợi này vẫn phải lấy trước! Ngươi ngay cả sống, cũng phải sống không bằng chết! Hắn ha ha cười to: - Bất quá, vẫn là nên biết trân trọng! Ngay cả ngươi sống thế này, cũng chỉ được từ nay tới đêm thôi. Từ từ trở về chỗ cũ đi! Nói xong, Cửu U Thập Tứ Thiếu tay rung lên, thân thể Triển Mộ Bạch rời tay bay vào đám người Tam Đại Thánh Địa, Hải Vô Nhai tiến lên vươn tay đỡ lấy, nhưng lúc tiếp được Triển Mộ Bạch, thân mình chịu chấn động mạnh, giống như bị thiết chùy nặng vạn quân (1 quân = 30 cân) tàn bạo đập lên ngực, chịu không nổi liên tục lui về sau vài chục bước, mỗi bước giẫm thành một hố lớn, mặt đất nứt rạn tới tấp. Rốt cục lúc đứng lại, sắc mặt hắn đã trắng bệch, rồi chuyển sang đỏ bừng, oa một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra. Cửu U Thập Tứ Thiếu phi mình lên, thân ảnh màu đen thẳng hướng trời cao, quát to: - Phong Tâm Thiên Kiếm Thành Ngâm Khiếu, Túng Ý Cuồng Đao Khúc Vật Hồi, Tuệ Nhãn La Sát Kiều Ảnh! Đến đây cùng bổn công quyết chiến một trận! Thân ảnh màu đen chớp lóe trên cao, vẫn thoáng hiện trăm ngàn bóng ảnh Cửu U Thập Tứ Thiếu phủ kín trời không, sống động như đến như đi, như còn như mất! Nhưng bản thể Cửu U Thập Tứ Thiếu đã không còn tại nơi này! Ba người Thành Ngâm Khiếu nhìn nhau, đều cười dài nói: - Hiếm khi Thập Tứ Thiếu có nhã hứng vậy, ba người chúng ta đương nhiên liều mạng bồi quân tử rồi! Ba người đều không có ý sợ hãi, thân ảnh nhất tề chợt lóe, đuổi theo phương hướng Cửu U Thập Tứ Thiếu! Cửu U Thập Tứ Thiếu không tiếp tục truy vấn chuyện Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia, mà đưa luôn lời khiêu chiến. Ý tứ của hắn rất rõ ràng: Đánh bại ba người này trước, sau đó hắn liền lập tức trở về, giết chết Triển Mộ Bạch! Bất kể thế nào, hắn tuyệt không cho phép Triển Mộ Bạch tiếp tục sống sót! Về chuyện Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia, Cửu U Thập Tứ Thiếu thấy được, những người trước mắt này thật sự không biết. Triển Mộ Bạch tuy mượn tên này nói lời ác độc liên tiếp đả kích hắn, nhưng Cửu U Thập Tứ Thiếu biết, nếu thật sự có người như thế, Triển Mộ Bạch nếu biết, lời của hắn tuyệt đối sẽ còn khó nghe hơn so với bây giờ! Xem ra chỉ sau khi giải quyết sự tình hôm nay mới có thể tiếp tục bắt tay vào điều tra thêm. Nếu vẫn không rõ ràng, đành phải tự mình trực tiếp tìm vị 'Cửu Tiêu Đệ Nhất Gia' kia, hỏi hắn xem trò giả dối này tới cùng có dụng ý gì! Về phần ba người bọn Thành Ngâm Khiếu cùng Khúc Vật Hồi, đã bị rơi vào thế bất đắc dĩ phải đối chiến; Cửu U Thập Tứ Thiếu đã nổi giận đưa ra tuyên chiến, lấy thân phận địa vị bọn hắn, dù biết rõ không địch lại, biết rõ hẳn phải chết, cũng phải phó ước! Còn về cảnh ngộ Triển Mộ Bạch vừa rồi, bất kể thế nào, thành công hay không là một chuyện, nhưng có làm hay không, lại là một chuyện khác! Bằng không thanh danh Tam Đại Thánh Địa lúc này đây sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Cho nên ba người bọn họ không còn lựa chọn nào khác! Bốn bóng người giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, biến mất, không biết tới nơi nào... Những cao thủ còn lại của Tam Đại Thánh Địa, thấy Triển Mộ Bạch bộ dạng người không ra người như thế nằm trong lòng Hải Vô Nhai, vẻ mặt người nào cũng phẫn nộ! Cửu U Thập Tứ Thiếu trước mặt mọi người làm nhục một vị Thánh Hoàng! Hơn nữa còn là trước mặt nhiều cao thủ Tam Đại Thánh Địa như vậy tùy ý hành động, có khác nào trắng trợn ngoan độc đánh cả tập thể Tam Đại Thánh Địa một cái tát vang dội! Nếu hắn không đi, dù biết rõ không địch lại, mọi người cũng sẽ hợp sức tấn công! Lấy tánh mạng của mình, vãn hồi tôn nghiêm của Thánh Địa! Đúng lúc mọi người đang tức giận bất bình, một trận kinh hô đột nhiên nổi lên, ánh mắt người nào cũng trợn tròn! Trong mắt tràn đầy kinh ngạc! Một chuyện càng khó thể tin hơn dần xuất hiện trước mắt mọi người. Trên mặt đường trống trải phía trước, cao không đến một trượng; một bức tường đất dâng lên chậm rì rì lại chao đảo nhưng cao tới cực điểm! Chưa từng có việc xuất hiện thế này! Khối đất này giống như đột nhiên có được sinh mệnh, sinh trưởng vô tận... Tường đất chậm rãi lên cao, mặt hướng về phía chúng nhân trở nên giống một tấm bia đá thông thường, bằng phẳng bóng loáng, cuối cùng biến chất thành hình cao năm trượng, rộng chừng ba trượng. Đang lúc chúng nhân nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt tường đất rộng lớn có biến hóa mới. Từng chữ từng chữ rồng bay phượng múa xuất hiện! Giống như có một vị thần vô hình ung dung vẩy mực ở phía trước. Bốn chữ phía trên xuất hiện lần lượt, tuy là nét bút thanh thoát rồng bay phượng múa, nhưng xem ra cũng nặng tựa núi cao, như một đạo thiểm điện, nặng nề mà oanh tạc vào lòng chúng nhân, tầm mắt chúng nhân: Bốn chữ to hết sức kiêu ngạo! TÀ, CHI, QUÂN, CHỦ!