Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến - Chương 290: Hẹn ngươi 1000 năm nữa sẽ đánh một trận!!

Dị Thế Tà Quân

Phong Lăng Thiên Hạ 25-07-2021 12:26:37

Suy đi nghĩ lại một hồi lâu hắn vẫn không tìm ra cách nào khả thi. Trong khi đang căng óc suy nghĩ đối sách thì lại nghe thấy tiểu Đậu nha tò mò hỏi: - Mặc công tử, chức nghiệp giả chuyên làm trong hoàng cung là gì vậy. Tiểu nha đầu vẫn bị câu nói của hắn khi nãy gợi lên lòng hiếu kỳ từ nãy đến giờ bèn mở miệng hỏi. Hiện tại, tiểu thư đã tỉnh lại, cả hai người lại trở nên gần gũi hơn. Xem ra việc tiểu thư gả cho Mặc thiếu gia là chắc chắn rồi, xem ra lúc ấy mình sẽ trở thành nha hoàn của hắn rồi. - Àh hoàng cung chức nghiệp giả dĩ nhiên là chức vụ đặc biệt chuyên phục vụ cho hoàng hậu và hoàng đế. Quân Mạc Tà cười ha hả trả lời qua loa rồi tiếp tục suy nghĩ biện pháp để có thể đi xuống mà không lộ hàng, sau đó hắn nói tiếp. - Những người đó hơn người bình thường ở chỗ trên người họ thiếu một món đồ vật. - Thiếu cái gì vậy Tiểu Đậu nha mở to mắt, đeo bám vấn đề này mãi không tha, quyết truy hỏi kỹ càng sự việc mới chịu. - Tiểu Đậu nha! Miêu Tiểu Miêu xấu hổ kêu lên. Nàng đương nhiên am hiểu hơn tiểu Đậu nha rất nhiều, mắt thấy cả hai người chuẩn bị nghiên cứu, thảo luận chuyên sâu về vấn đề này thì vội vàng ngăn cản. - Khụ khụ... ta cũng nên đi xuống rồi! Quân Mạc Tà ho khan hai tiếng, rồi khó xử nói: - Nhưng mà quần của ta ... - Hì hì Hắn không nói thì không sao, hắn vừa nói đã khiến hai nàng đồng thời bụm miệng cười đến mức cả người rung rẩy, khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Hai đôi mắt híp lại như vần trăng khuyết, đôi vai không ngừng rung rẩy, liên tục hướng mắt về nơi mà ai cũng biết là đâu ấy. - Cười cái gì! Quân đại thiếu gia đảo cặp mắt trắng dã, xem xét mọi thứ trong phòng, đột nhiên hắn đi đến trước cửa sổ, dùng sức kéo bức màn xuống cột vào thắt lưng đem trường bào và vạt áo nhét vào trong rồi kéo chặt lại. Như vậy thì bên dưới nhìn lên thì cũng không thể phát hiện cái gì. Quân Mạc Tà thở dài nhẹ nhõm, nhấc chân xuống lầu. Vừa mới đi tới cửa hắn nghe Miêu Tiểu Miêu ngượng ngùng nói: - Quân ... Ngươi... Vừa rồi nói lời kia là thật sao ? Thân hình Quân Mạc Tà dừng lại, gật đầu nói như đinh đóng cột, thanh âm không chút do dự đầy quyết tâm: - Thật sự. Sau hắn, Miêu Tiểu Miêu như không thể khống chế tâm trạng vui mừng của mình, nức nở nói: - Thiếp cũng không hi vọng chàng vì ta mà khó xử. Chỉ hi vọng chàng không quên thiếp là được rồi. Quân Mạc Tà cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác đầy nóng bỏng, chỉ muốn lập tức xoay người lại ôm chặt lấy nàng. Nhưng hắn đành phải kìm nén nỗi xúc động, gật nhẹ đầu, ừ một tiếng rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Sau hắn, Miêu Tiểu Miêu hai mắt đã đẫm lệ, nhẹ nhàng nhìn bóng dáng của hắn dần đi xa. Nàng nhẹ nhàng cười, cảm giác hạnh phúc cùng vui sướng tràn ngập trong lòng. Giờ phút này, Miêu Tiểu Miêu như một đóa Mân Côi, rực rỡ và vô cùng xinh đẹp. Nhưng bỗng nàng nghĩ đến một chuyện vô cùng cổ quái đó là vì sao màu da cuả bộ mặt, cánh tay, cổ đều không được trắng, thậm chí có thể nói là đen mà tại đùi của hắn lại có thể trắng noãn đầy trong suốt như vậy. Càng nghĩ thì mặt Miêu Tiểu Miêu càng đỏ lên, nhưng trong lòng vẫn rất nghi hoặc, sau đó nàng lập tức lắc đầu, đem nghi vấn này vứt ra sau đầu không nghĩ đến nữa. Hiện tại là thời khắc hạnh phúc nhất của mình, thỉ nghĩ đến những chuyện không đâu ấy làm gì. Quân Mạc Tà vừa bước ra khỏi cửa thì có hai đạo thân ảnh vội lao tới, suýt nữa là cùng hắn va chạm. Cả hai người này chính là cha và mẹ của Miêu Tiểu Miêu, Miêu Hoàn Vũ cùng Miêu phu nhân. Miêu phu nhân dùng ánh mắt vô cùng phức tạp liếc hắn một cái rồi đi vào phòng. Miêu Hoàn Vũ mỉm cười, vươn tay vỗ vai hắn, ôn hòa nói: - Ngươi vất vả rồi. - Hai chữ vất vả này cháu không dám nhận. Quân Mạc Tà xấu hổ cười cười nói. - Uh, không tệ. Miêu Hoàn Vũ nói, sau đó hắn thở dài một hơi, ngưng trọng nói: - Hãy đối xử tốt với nữ nhi của ta. Nói xong, không đợi Quân Mạc Tà trả lời mà bước ngay vào trong phòng. - "Ta sẽ". Quân Mạc Tà thầm hứa trong lòng. Bên trong phòng truyền ra thanh âm tràn ngập vui sướng của Miêu phu nhân đang trò chuyện cùng con gái. Quân Mạc Tà khẽ mỉm cười chậm rãi đi xuống lầu, hiện tại hắn cảm thấy ở phía dưới khố có một vật đang khẽ lắc lư, cùng cảm giác lạnh lẽo cả phía trước trước lẫn phía sau tuy vậy hắn lại cố ra vẻ thoải mái. Số người tụ tập ở tại đại sảnh đã vơi bớt đi rất nhiều, lúc này chỉ còn có Miêu Kinh Vân, hai người Miêu Đao, Miêu Kiếm cùng một số ít người khác kiên nhẫn chờ đợi. Cả đám người ngồi đó thưởng thức trà, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ thoải mái. Vẻ mặt đầy giận dữ, hung ác như muốn ăn thịt Quân Mạc Tà lúc hắn mới tới đã biến mất từ đời nào. - Rốt cục cũng chịu đi xuống à. Miêu Kinh Vân hừ một tiếng, trừng mắt nói. Cháu gái rốt cục đã an toàn khiến Miêu Kinh Vân đã khôi phục lại bộ dáng Phiêu Miểu Huyễn Phủ phủ chủ với phong thái đầy siêu nhiên như trước kia. Mỗi cử động của lão lúc này đầy vẻ tiêu sái, phiêu dật, mơ hồ mang theo một vẻ cao cao tại thượng, đứng trên chúng sinh. Đã chứng kiến bộ mặt thật của lão lưu manh này nên Quân Mạc Tà đương nhiên không tin vào bộ dạng hiện nay của lão. Nghe lão nói thế, hắn cười đáp: - Đương nhiên, cũng nên trả công cho ta thứ gì chứ. Ngày mai lúc thọ yến xem như lão thiếu ta một bữa ăn. Quân Mạc Tà không khách khí, đi đến chiếc ghế gần đó ngồi lên. Có lẽ chỗ ấy còn đau nên Quân đại thiếu gia theo bản năng giang rộng cả hai chân ra sợ chạm đến vết thương. Lúc đó, hắn lại như nghĩ ra điều gì, nhanh chóng lắc lắc hai cái đùi, cầm ly trà, nhấm nhấm để bớt khô họng thì. Đột nhiên đối diện với hắn, Miêu Kinh Vân bỗng trừng mắt, Thanh Hoa khí tức đột nhiên biến mất, trong cổ họng vang lên hai tiếng, " Phốc" một cái đem cả một ngụm trà nóng phun lên người Quân đại thiếu gia không sót một giọt. Quân Mạc Ta kêu lên một tiếng, chưa kịp thắc mắc chuyện gì xảy ra thì Miêu Kinh Vân đột nhiên trở nên hung tợn nắm vạt áo của hắn. Thần tình vô cùng hung ác nói: - Tiểu tử ngươi rốt cục đã làm cái gì, nói thật cho lão tử. Giọng điệu lão lúc này vô cùng căng thẳng. - Ta làm gì chẵng lẽ ngươi không biết sao ? Quân Mạc Tà tức giận gạt tay lão ra. Khi nói đến vẫn còn chút sợ hãi: - Ta thiếu chút nữa bị cháu gái bảo bối của lão thiến mất, lão còn muốn gì nữa. Miêu Kinh Vân hừ một tiếng buông tay ra. Đột nhiên híp mắt lại cười lớn hai tiếng, sau đó không quản hình tượng mà ôm bụng cười ha hả. Miêu Đao cùng Miêu Kiếm ngồi ở bên cạnh, không thấy cảnh Quân đại thiếu gia lộ hàng, càng không biết phủ chủ đại nhân cười chuyện gì, cả hai trố mắt ngạc nhiên nhìn Miêu Kinh Vân sau đó cùng nhau nháy mắt ra dấu với nhau ý hỏi : "phủ chủ bị gì sao ?" Miêu Kinh Vân cười lớn, tay vỗ vỗ vai bả vai Quân Mạc Tà nói: - Hảo tiểu tử , ngươi được lắm. Thật là khiến lão phu mở rộng tầm mắt a. Quân Mạc Tà tuy biết rõ lão già này nhìn cái gì, nhưng nghe lão nói thế vẫn có chút mơ hồ không hiểu, bèn gãi đầu hỏi; - Này, ngài nói là chỗ đó của ta vẫn đang rung động sao ? - Khụ khụ khụ! Miêu Kinh Vân nghe vậy liền kịch liệt ho khan, ngón tay run rẩy chỉ vào Quân Mạc Tà. Thật lâu sau vẫn không lên tiếng, cuối cùng lão phun ra một cục đàm, ho khan nói: - Tiểu tử ngươi... Khụ khụ khụ. Có cảm thấy nhục nhã hay không. Cho dù không ai thấy được thì cũng không thể để như vậy mà bước ra ngoài chứ. -Ta đã cố gắng hết sức để che lại rồi. Quân Mạc Tà thở dài, sau đó uống một ngụm trà, bất đắc dĩ nói: - Thế nhưng lại bị người ta dùng kiếm cắt mất, trong lúc ấy lại không tìm đâu ra quần áo để thay. Ngày đừng quên bên trên là phòng của nữ tử nên bên trong toàn là y phục của nữ tử. Chẵng lẽ lão muốn ta lấy đồ đó mặc sao. - Được rồi, chuyện này chờ một lát chúng ta nói tiếp. Giờ lão phu nói cho ngươi biết, nữ nhân của Miêu gia, không thể để cho ngươi chiếm tiện nghi, không thể ăn xong rồi chùi sạch mép thì coi như mọi việc đã xong. Miêu Kinh Vân đột ngột khoát tay, sau đó như nhớ ra việc gì đó, thần sắc trở nên ngưng trọng nói: - Việc này để sau, ngươi đi theo ta đến chỗ này, có người muốn gặp ngươi. - Có người muốn gặp ta? Quân Mạc Tà vô cùng kinh ngạc. "Với địa vị cùa Miêu Kinh Vân mà có người còn có thể ra mệnh lệnh cho hắn, lại tự thân mời mình đi tiếp. Ai có khả năng như vậy ?" Tâm niệm Quân Mạc Tà xoay chuyển thật nhanh. Lập tức nghĩ đến một người : "chẵng lẽ là một trong những lão tổ tông của Miêu gia ? Tuyệt đối không sai Nhưng, chuyện gì mà khiến lão tổ tông muốn gặp ta đây ?" - Theo ta! Miêu Kinh Vân đứng lên, theo sau hắn như cũ vẫn là Miêu Đao và Miêu Kiếm. - Dù sao trước khi đi cũng nên đưa cho ta một bộ quần áo để thay chứ! Quân Mạc Tà vội kêu lên. - Không cần! Miêu Kinh Vân nói, sau đó như nghĩ đến việc gì, nói tiếp: - Đều là nam nhân cả, cứ xem như vào nhà tắm nam đi có gì mà phải ngại. Quân Mạc Tà nghe vậy liền dở khóc dở cười, lời này là sao, nếu xem đây là vào nhà tắm nam thì xem như cũng chỉ có mình ta vào, còn các người có người nào vào đâu. Quần áo còn đầy đủ thì đương nhiên không phải ngại rồi. Dưới sự thúc giục của Miêu Kinh Vân cả bốn người cùng đi ra khỏi đại sảnh. Trên đường, Miêu Đao tiến đến gần Quân Mạc Tà, hung tợn nói bên tai hắn : - Tiểu tử, coi như hôm nay ngươi may mắn tránh được một kiếp. Đừng quên là vừa rồi ngươi bất kính với ta, sẽ có một ngày lão phu sẽ khiến tiểu tử ngươi hối hận. -Một ngàn năm sau, ta sẽ tìm đến tìm ngươi đánh một trận, kết thúc mọi chuyện hôm nay. Quân Mạc Tà mặt không đổi sắc nhìn hắn đáp! Miêu Đao lập tức cảm thấy chán nản. Một ngàn năm sau ư! Chỉ sợ một ngàn năm sau, lấy thể chất kỳ ảo và tốc độ phát triển kinh khủng của ngươi. Đến lúc ấy chỉ sợ đã trở thành một thế lực vô cùng khủng bố rồi. Dù cho lúc ấy bản thân ta còn sống thì cũng không thể nào đánh lại được. Một ngàn năm sau cùng ngươi quyết chiến, lời nói này quả là đầy khí phách a.