Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến - Chương 166: Ngàn vạn lần không nên chọc ta! (1)
Dị Thế Tà Quân
Phong Lăng Thiên Hạ25-07-2021 12:24:16
Cảm thụ sâu sắc nhất vẫn là Triển Mộ Bạch!
Bình thường đều nói ngoài cuộc rõ ràng trong cuộc u mê nhưng tình hình lúc này thì trong cuộc hay ngoài cuộc đều rõ ràng!
Triển Mộ Bạch cảm giác trước mặt mình lúc này chính là một chúa tể vô thượng! Chúa tể này không những nắm giữ được tính mạng mà còn nắm giữ cả linh hồn của hắn! Đừng nói là toàn lực chống đối, dù cho lúc này trong lòng hắn dâng lên một tia phản kháng đi nữa hắn cũng sẽ thấy có lỗi với lương tâm!
Đôi mắt vốn tràn ngập chết chóc và sát ý của hắn lúc này chỉ còn lại nét hoảng sợ, toàn thân vô lực, hắn nhiều lần cố gắng súc tích huyền khí nhưng đều vô ích! Thanh kiếm trong tay giờ nắm vững cũng còn khó khăn chứ đừng nói đến chuyện múa may!
Trong thiên hạ lại có kiếm pháp bá đạo, công pháp thần dị thế sao!
Đây là kiếm pháp gì? Là công pháp gì?
Kiếm quang lại lóe lên, mặc dù lúc này Triển Mộ Bạch đang ở trong cục nhưng đầu óc vẫn còn giữ lại một tia thanh minh, dưới tình huống sống chết hắn cắn mạnh đầu lưỡi một phát, phun ra một ngụm máu, cảm giác đau đớn nổi lên khiến hắn khôi phục thần trí. Trường kiếm giương lên, kiếm khí sắc bén bức người xuất ra, toàn thân bay lên cao đón đỡ!
Giờ phút này Quân Mạc Tà không còn lưu thủ, tâm tư đùa giỡn cũng mất hẳn. Hắn không cho phép Triển Mộ Bạch chết do bị bí pháp cắn trả! Triển Mộ Bạch chắn chắn phải chết, nhưng phải chết trong tay Quân Mạc Tà! Quân Mạc Tà vốn bình tĩnh nhưng ánh mắt lúc này lại đỏ lên, nhất định bản thân phải lấy thủ cấp lúc hắn còn thở, như vậy mới giải được mối hận trong lòng, mới lấy được công đạo cho Thiên Tầm!
Trận chiến này có thể nói là trận chiến đường hoàng nhất của Quân Mạc Tà từ lúc xuất đạo đến giờ! Quân Mạc Tà cần phải dùng mọi thủ đoạn, tấn công cuồng bạo, chỉ trong một thời gian ngắn phải tiêu diệt Triển Mộ Bạch, tự thân xác lập danh hiệu Tà Quân Chi Chủ!
Tà Quân xuất thế, trận chiến đường hoàng đầu tiên!
Lại là đối mặt với một cường giả Thánh Hoàng!
Keng một tiếng, hai kiếm cuối cùng đã giao phong! Quân Mạc Tà từ trên ép xuống, Triển Mộ Bạch từ dưới lăng không lên!
Ầm một tiếng, từng đạo kiếm khí xoáy tròn bắn ra đem đất đá xung quanh san phẳng sau đó lao vút lên không trung tựa như cơn lốc khổng lồ xóa tan màn tuyết, cả không gian trong khoảnh khắc như bị tan vỡ. (Đoạn này mấy bác xem yaiba lúc nó đánh với momaru là hiểu)
Mặt đất ở bốn mươi trượng xung quanh lấy Triển Một Bạch làm trung tâm khẽ nứt ra như rễ cây, từng vết nứt thật sâu lan ra khắp nơi! Toàn bộ thủ đoạn của Triển Mộ Bạch là không gian Viêm Dương, sau một kích sống mái này nháy mắt đã tan thành mảnh nhỏ!
Uy thế đến mức này làm cho tất cả các cao thủ đang quan chiến đều bị dao động tâm linh!
Bọn hắn sớm đoán vị Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà này tất nhiên sẽ rất mạnh, bằng tuổi này mà dám lực hoành không xuất thế, ngạo thị thiên hạ, làm sao là loại người không chịu nổi một kích?
Tuy nhiên, đoán là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, hơn nữa không ai có thể ngờ, vị Tà Chi Quân Chủ này có thể mạnh đến mức biến thái như vậy! Lấy công lực của Thánh Hoàng tam cấp áp đảo một vị Thánh Hoàng tứ cấp đỉnh, hoàn toàn chiếm hết thượng phong!
Hơn nữa sau lưng hắn lại còn một vị sư phụ thần bí.
Đồ đệ đã như thế, sư phụ sẽ ra sao? Cấp bậc kinh thiên động địa đến thế nào?
Chỉ trong một thoáng sắc mặt Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi đều thay đổi.
Quân Mạc Tà khẽ rên một tiếng, nương theo phản chấn bắn thẳng lên trời.
Triển Mộ Bạch lại gào lên đau đớn, từ chân đến đùi cơ hồ đã bị vùi vào trong đất. Hắn rống to một tiếng, các vết nứt xung quanh vỡ vụn, bản thân lại phóng lên truy kích Quân Mạc Tà!
Tại lần liều mạng này, bảo kiếm theo Triển Mộ Bạch mấy trăm nay đã bị thủng một lỗ thật to, gần như đã bị mất đi một nửa!
Thanh kiếm này chính là Chiến Hồn kiếm vô cùng nổi danh!
Kiếm này vô kiên bất tồi, chém sắt như chém bùn, độ rắn chắc cũng có thể gọi là đệ nhất đại lục!
Triển Mộ Bạch nhờ cơ duyên xảo hợp mới có được thanh kiếm này, sau đó nhờ nó mà tung hoành thiên hạ! Có thể nói thành tựu một đời của hắn, thanh kiếm này chiếm một phần không nhỏ!
Nhưng không ngờ thanh kiếm này chỉ chịu một đợt oanh kích của Viêm Hoàng Chi Huyết đã gần như mất một nửa! Thanh kiếm của Quân Mạc Tà là thần binh bực nào?
Nhưng cũng phải nghĩ lại, nếu đổi là một thanh binh khí tầm thường khác sao có thể chịu nổi một nhát toàn lực của Viên Hoàng Chi Huyết hợp với Quân Mạc Tà? Đương kim thế gian số binh khí có thể chịu được đếm không quá một bàn tay! Chiến Hồn Kiếm đón đỡ thành công mà chỉ bị thủng một lỗ, như thế đã không phụ uy danh của nó rồi!
Lúc này Triển Mộ Bạch cũng không còn thời gian để đau lòng! Đáy mắt hắn lúc này chỉ còn hình ảnh đại cừu nhân Quân Mạc Tà mà thôi! Tuy rằng hắn có lỗi với Quân Mạc Tà nhưng trong lòng hắn, Quân Mạc Tà không thể không chết!
Lão già yêu nghiệt đáng chết! Lần trước là do Quân Mạc Tà không đề phòng cũng như không có thực lực để phản kháng. Lúc này Quân đại thiếu gia không những tiến bộ kinh người mà bản thân cũng luôn theo dõi nhất cử nhất động của Triển Một Bạch. Quân Mạc Tà cười to, xoay người lại chém một nhát đánh nát chưởng phong của Triển Một Bạch.
Keng một tiếng, hai kiếm lại giao nhau giữa không trung!
Một tiếng vang nhỏ, Chiến Hồn Kiếm của Triển Mộ Bạch đứt làm hai, nửa đoạn trên tiếp tục bay lên ngân vang một tiếng như không cam lòng. Ánh mắt Quân Mạc Tà lóe lên, đầu ngón chân xoay tròn chuẩn xác đá vào đoạn kiếm.
Đoạn kiếm như có sinh mệnh, đột nhiên gia tốc quay ngược lại, tốc độ hơn xa lúc đầu bắn về phía Triển Mộ Bạch như chính vị chủ nhân này mới là thủ phạm đánh gãy nó!
Chưởng phong bị đánh nát, kiếm khí của bản thân lại bị Quân Mạc Tà ép cho quay ngược trở về, Triển Mộ Bạch lúc này vô cùng khó chịu, bản thân đã muốn hộc máu, cùng lúc đó nửa đoạn kiếm lại như lôi đình xuất hiện trước mặt hắn!
Hắn vung nửa đoạn kiếm còn lại lên đánh bay đoạn kiếm kia, nhưng lúc này trường kiếm của Quân Mạc Tà cũng đã đánh tới. Kiếm khí dày đặc khiến da gà Triển Mộ Bạch nổi hết lên.
Triển Mộ Bạch lúc này đã không còn quan tâm sinh tử bản thân, đối mặt với một kiếm như cuồng phong bạo vũ của Mạc Tà vẫn há miệng cười to, tay cầm nửa đoạn kiếm phóng vào ngực Quân Mạc Tà!
Thân thể hắn giữa không trung cũng đồng thời điên cuồng đánh tới, mỗi quyền mỗi kích đều mang theo huyền lực toàn thân! Đối diện với đoạt mệnh kiếm đang đến Triển Mộ Bạch đã chọn đấu pháp liều mạng!
Hơn nữa mục đích của hắn vô cùng rõ ràng: Đồng quy vu tận!
Nhưng thân thể Quân Mạc Tà đột nhiên biến mất! Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi, giống như Mạc Tà hoàn toàn tiêu thất rồi trở lại vị trí cũ, nhưng chính trong cái nháy mắt này đoạn kiếm đã xuyên qua tàn ảnh của hắn bắn vào không trung.
Từ ngoài nhìn vào thật giống như đoạn kiếm xuyên qua thân thể hư ảo của Quân Mạc Tà rồi tiếp tục tiến tới...
Thành Ngâm Khiếu và Khúc Vật Hồi đồng thời nhìn về phía Kiều Ảnh, dù sao ở phương diện này nàng mới chính là đại hành gia! Ẩn Thân thuật!
Kiều Ảnh khẽ lắc đầu:
- Mặc dù hắn dùng ẩn thân thuật, nhưng ẩn thân thuật theo giải thích bình thường chính là khiến cho đôi mắt không thể phân biệt được, nhưng bản thể vẫn tồn tại và không thể tránh né được công kích. Kỹ xảo này của Quân Mạc Tà lại hoàn toàn thoát khỏi công kích, chính bản thân ta lúc này cũng chưa thể lý giải được!
Vẻ khiếp sợ trên mặt hai người càng đậm!
Họ xoay đầu lại tiếp tục theo dõi thì chỉ thấy từ lưng Triển Một Bạch một mũi kiếm mang theo máu tươi xuyên qua!
Không biết từ lúc nào Quân Mạc Tà đã chuẩn xác đâm vào tim Triển Một Bạch!
Nhất kiếm đoạt mệnh, một kiếm này không khách khí từ tim xuyên hẳn ra phía sau Triển Mộ Bạch
Thân thể Triển Mộ Bạch chấn động, hung quang đại thịnh hoàn toàn không để ý đến bản thân, song chưởng toàn lực đánh về phía Quân Mạc Tà! Quân Mạc Tà cười lạnh, nhẹ nhàng rút kiếm rồi thần hình lóe lên tránh khỏi công kích của hắn.
Một kiếm vừa rồi của hắn tuy xuyên qua thân thể Triển Mộ Bạch nhưng hắn cũng không trực tiếp phát động Khai Thiên Tạo Hóa Công phá hủy tâm mạch Triển Mộ Bạch. Tuy chính hắn muốn Triển Mộ Bạch phải chết, nhưng hắn cũng không để Triển Mộ Bạch được chết dễ dàng.
Làm sao có loại tiện nghi như thế!
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất, Quân Mạc Tà bỏ kiếm dùng chưởng, quát lên:
-Triển Mộ Bạch! Chuẩn bị trả nợ đi!
Song chưởng hoàn toàn không biến hóa, từ không trung đánh thẳng xuống, khí thế như thái sơn áp đỉnh!
Triển Mộ Bạch tất nhiên không ngồi yên chịu chết, cố chấp vận huyền khí vung tay xuất chưởng đánh trả. Bốn chưởng giao nhau, Triển Mộ Bạch la thảm, cổ họng không chịu được phun ra một ngụm máu tươi, vết thương cũ cũng theo huyền lực mà nổ tung, trước sau hai lỗ máu đồng thời phun ra!
Hắn là vội vàng xuất chưởng, sao có thể đọ với một chưởng toàn lực của Quân Mạc Tà?
Thân thể Triển Mộ Bạch rơi xuống, tay chân vẫn không ngừng giãy giụa, ánh mắt thù hận không cam lòng.
Quân Mạc Tà vẫn không buông tha tiếp tục xuất chưởng, uy thế không giảm mà tăng, từng chưởng từng chưởng liên tục đánh xuống, từng đạo thanh âm không ngừng vang lên...
Từ đầu là song phương đối chiến, càng về sau chỉ còn một bên đánh và một bên chịu đòn. Tiếng xương cốt vỡ vụn từ không trung không ngừng truyền xuống. Mọi người nghe thấy thanh âm này mà khẽ rùng mình, không biết lúc này thân thể Triển Mộ Bạch còn được đoạn xương nào lành lặn hay không...
Một tiếng thét dài vang lên, Quân Mạc Tà một thân bạch y bắn thẳng lên không trung ba mươi trượng, ha hả cười:
-Triển Mộ Bạch! Có nợ phải trả, đây chính là kết cục của loại tiểu nhân đê tiện như mi!
Trong tay hắn là một thân thể mềm oặt! Cánh tay Quân Mạc Tà khẽ rung, khối thân thể kia lại co giật! Đúng là Triển Mộ Bạch!
Sinh mệnh của Thánh Hoàng quả nhiên phi phàm. Lúc này đầu Triển Mộ Bạch lại như bột phấn tan vỡ sau đó hòa vào không khí!
Sắc mặt đám người Tam Đại Thánh Địa phía dưới vô cùng âm trầm, ánh mắt trừng lên không ngừng nghiến răng!
Quân Mạc Tà làm thế không khác gì tát thẳng vào mặt Tam Đại Thánh Địa!
Nhưng bọn hắn lại không thể không nhận cái tát này.
Ở đây có Cửu U Thập Tứ Thiếu, lại còn có Tam Đại thủ hộ giả, bọn hắn cũng không muốn làm miếng mồi cho tất cả xâu xé.
Thân thể mất đầu của Triển Mộ Bạch từ không trung rơi xuống được một đoạn, đột nhiên một làn khói trắng từ cổ hắn thoát ra hóa thành một thân thể nhỏ chưa đầy một thước nhưng lại có đầy đủ tứ chi ngũ quan, đây rõ ràng là một Triển Mộ Bạch thu nhỏ!
Linh loại!
Đây cũng là tình huống chỉ có thể xuất hiện ở tu vi Thánh Hoàng. Một khi Thánh Hoàng tử vong sẽ hình thành linh loại, mà linh loại này lại không giống với Nguyên anh trong giới tu chân, linh loại này chính là một tồn tại hữu hình vô chất.
Nếu linh loại có thể may mắn trốn thoát, có thể tìm một nhà nào đó trọng sinh đầu thai chờ ngày xuất thế. Linh loại sau khi đầu thai còn có thể giữ lại trí nhớ của kiếp trước! Quan trọng nhất linh loại có thể miễn nhiễm với huyền khí!
Cũng chỉ có tứ cấp Thánh Hoàng trở lên mới có thể có linh loại, tỷ như đám người chết dưới tay của Cửu U Thập Tứ Thiếu thì không thể...
Linh loại nhoáng lên một cái, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoảng sau đó lập tức lao xuống muốn trốn. Quân Mạc Tà ngạc nhiên cười một tiếng:
- Ồ, còn có thứ đồ chơi hay như vậy à.